[19]
Trong phòng bệnh im ắng, hơi tối vì đã rèm cửa đã kéo kín lại, tiếng máy móc chạy từng nhịp tít tít đều đặn, nổi bật giữa không gian yên tĩnh. Taeyong chớp chớp đôi mắt vẫn còn hơi nhức mỏi, anh đã ngủ quên lúc nào không biết. Vừa ngáp vừa trả lời tin nhắn của Jaehyun, Taeyong đứng lên đi về phía giường bệnh. Bệnh nhân vẫn đang ngủ say, ít nhất lúc này cậu ấy đã không còn bị đau đớn quấy nhiễu. Theo thông tin trên giấy tờ tuỳ thân, chàng trai này là người Thái Lan, đến Hàn Quốc để du lịch. Nghĩ đến những di chứng trên cơ thể và nghiêm trọng nhất là tổn thương về mặt tinh thần, Taeyong thật lòng cảm thấy lo lắng cho cậu bạn trẻ này.
Rửa mặt rửa tay một chút, Taeyong quyết định ra ngoài tìm thức ăn. Anh đã ở lại chăm sóc cho chàng trai cả ngày hôm nay, anh và cậu ấy đều cần ăn một bữa đầy đủ dinh dưỡng. Lúc Taeyong cầm theo phần bánh kẹp thịt cho mình và một hộp cháo nóng hổi quay lại, cảnh tượng trong phòng khiến anh hoảng loạn.
- Hey hey hey! Đừng xuống giường! Cậu vẫn còn yếu lắm!
Taeyong vội vàng thả hết đồ đạc trên tay xuống bàn trà, chạy đến bên chàng trai đã tỉnh dậy. Bàn tay run lẩy bẩy nhưng cậu ấy vẫn cố gỡ những sợi dây truyền dịch trên người ra. Taeyong sợ cậu ấy sẽ bị làm đau bản thân, đành ôm chặt lấy cậu và cố gắng trấn an.
- Ten, cậu bình tĩnh lại! Tôi là bác sĩ! Cậu đang ở bệnh viện! Sẽ không ai có thể làm hại cậu nữa!
Mất một lúc, Ten mới ngừng giãy giụa. Đến khi nghe thấy tiếng nức nở không kiềm được của cậu nhóc, Taeyong mới dám buông lỏng vòng tay. Anh ngồi xuống giường, một lần nữa ôm Ten vào lòng, để cậu ấy úp mặt vào ngực mình khóc lớn.
Để Ten giải toả một lúc, tiếng khóc dần nhỏ lại, Taeyong mới dịu giọng hỏi.
- Cậu có người quen nào ở Seoul không? Có thể liên lạc với người đó không?
Ten hít mũi mấy lần, gật đầu mà bả vai vẫn còn run rẩy.
Taeyong với lấy hộp khăn ướt, ân cần giúp Ten lau mặt, nước mắt vẫn rơi từ đôi mắt sưng đỏ. Anh bước sang tủ thấp, đưa cho Ten đồ đạc được đưa đến bệnh viện cùng với cậu.
- Xem thử có mất thứ gì không. Điện thoại của cậu hết pin rồi, tôi giúp cậu sạc lại nhé.
Ten không hề ngẩng đầu lên, mấy ngón tay trắng bệch nắm chặt trên quai chiếc túi xách. Taeyong kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Ten, cân nhắc từ ngữ trong đầu một lúc rồi mới thận trọng khuyên nhủ.
- Tình trạng của cậu hiện giờ rất tệ, tôi biết cậu rất buồn khổ, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Cố gắng tịnh dưỡng, phối hợp với bác sĩ để chữa trị, cậu hiểu chứ?
Taeyong không thấy Ten đáp, cậu vẫn cúi đầu lau nước mắt. Lòng Taeyong nặng trĩu, Ten là khách du lịch, theo ngày tháng trên thị thực, cậu chỉ mới nhập cảnh một tuần trước. Vừa đặt chân đến đất nước xa lạ liền gặp phải chuyện không may, hoàn cảnh này thật sự quá đáng thương. Taeyong thở dài, bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của Ten.
- Trước mắt cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi gì cả. Cần giúp đỡ cứ nói với tôi, được chứ?
Lúc này Ten nắm ngược lại tay Taeyong, chủ động ngước nhìn anh, nước mắt vẫn chảy dài nhưng trong đôi mắt cậu đã có lại một chút ánh sáng. Taeyong xoa đầu Ten, an ủi mấy câu rồi mới lấy cháo cho cậu ấy.
- Ăn một chút đi, vẫn còn nóng đấy. Phải ăn, nếu không thì không khoẻ lại được đâu.
Ten từ chối muỗng cháo Taeyong đút tới, lần đầu tiên trong ngày hôm nay cậu lên tiếng nói chuyện.
- Em tự ăn được.
Cổ họng Ten khô khốc, giọng nói khàn cả đi. Taeyong nhanh tay rót cho cậu ấy một ly nước ấm, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh trông cậu chầm chậm ăn từng muỗng cháo. Thỉnh thoảng một hai giọt nước lại rơi xuống tấm chăn, Taeyong làm như không thấy, anh đứng dậy kiểm tra điện thoại của Ten.
- Cậu gọi cho người quen đi nhé. Tình huống của cậu hiện giờ cần có người ở bên chăm sóc.
Taeyong rút dây điện, đưa điện thoại đến trước mặt Ten. Cậu đón lấy nhưng lại chần chờ không bấm số.
- Em và người đó chỉ là bạn bè mới quen, em không biết cậu ấy có thể đến giúp hay không.
- Cậu ta có biết cậu đến Hàn Quốc không?
- Có, em đến đây để thăm cậu ấy mà.
- Nếu vậy xem như báo bình an cho cậu ta đi.
Ten gật đầu. Lúc mới đến Hàn Quốc cậu có liên lạc với bạn của mình, một tuần lễ mất tích có lẽ đã khiến người ta lo lắng không yên.
Taeyong ngồi sang một bên, bắt đầu mở túi nilon ăn bánh mì, hơi khô nhưng mùi vị vẫn còn ngon lắm. Anh loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của Ten, nghe từ phía Ten đáp lại thì người ở đầu dây bên kia cũng rất lo lắng cho cậu ấy.
- Tớ không biết mình đang ở đâu nữa...
- Bệnh viện JS. - Taeyong đáp ngay khi Ten quay sang nhìn anh.
Ten và người bạn nói chuyện thêm một lúc thì cúp máy. Cậu nhóc vừa khóc thút thít vừa quay sang nói với Taeyong.
- Bạn ấy nói sẽ đến đây ngay.
Trong lòng Taeyong có chút nhẹ nhõm cũng mừng thầm cho Ten, thời điểm này cậu ấy rất cần có người ở bên cạnh. Anh chưa kịp đáp lại, điện thoại trong túi quần rung lên. Taeyong hơi ngạc nhiên, cứ tưởng Jaehyun gọi đến, hoá ra lại là Jungwoo.
- Anh hai! Anh hai có quen ai ở bệnh viện JS không? Giúp bạn em với!
Jungwoo khóc toáng lên trong điện thoại.
- Bạn em bị làm sao? Đang ở phòng cấp cứu hả? Anh đang ở JS đây!
- Bạn em bị người ta đánh dấu xong đem đi phẫu thuật! Bạn em là người nước ngoài ở đây chẳng quen ai cả! Bây giờ em đến JS liền đây!
Jungwoo khóc lóc ầm ĩ, câu từ lộn xộn, Taeyong vừa nghe vừa đoán mới hiểu em ấy đang nói gì. Anh giật mình, tình huống này nghe quen lắm.
- Từ từ, bạn em tên gì?
- Cậu ấy tên Ten. Cái bạn người Thái Lan em có nói với anh đó!
Taeyong nghe thấy tiếng Jungwoo dặn dò Haechan khoá cửa cẩn thận, trong lòng cảm thán trái đất này thật nhỏ. Anh chưa báo cho Jungwoo biết tình hình của Ten, chỉ nhắc nhở Jungwoo đi đường cẩn thận rồi cúp máy.
- Em ăn nốt cháo đi. Một lúc nữa bạn em tới, anh sẽ dắt bạn ấy vào đây.
Lúc này sắc mặt Ten đã bình tĩnh hơn. Cậu múc một muỗng cháo, chợt nhớ ra điều gì liền ngẩng đầu lên.
- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều.
- Không có gì.Với lại em gọi anh Taeyong là được rồi.
Taeyong lại xoa đầu Ten, đây là thói quen anh hay làm với mấy đứa em, ngay cả Jaemin cũng thích được anh vỗ về. Điện thoại trong túi Taeyong một lần nữa rung lên, lần này thì đúng là Jaehyun gọi tới. Khuôn mặt anh sáng bừng, nỗi lòng nặng trĩu khẽ khàng tan biến.
- Anh ra ngoài nghe điện thoại đây.
Taeyong nói rồi bước nhanh ra ngoài. Chính vì đi vội như thế, anh không thấy được vẻ sững sờ trong đôi mắt Ten, lồng ngực cậu kích động phập phồng. Bàn tay Ten siết chặt lấy góc chăn, khóe môi run lẩy bẩy. "Không! Đừng là anh ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip