1. I want to see my lover (1)
Mùa đông đã chập chững bước qua ngưỡng cửa cuối thu. Những cơn gió hanh rời đi, để lại gió lạnh đầu đông mà cất bước. Và tuyết. Woojin thích mùa đông, vốn là cái mùa đón cậu chào đời. Woojin thích cái cảm giác co người trong chăn ấm, nghe một bản ballad nhẹ nhàng, hay là ăn những món ăn nóng hổi trong cái thời tiết giá lạnh... Nhưng Woojin thích tuyết nhất. Nhất là tuyết đầu mùa. Lý do Woojin thích tuyết đầu mùa thật buồn cười...
"Khi tôi chết đi, tôi sẽ hoá thành mưa, hoá thành tuyết đầu mùa để về gặp em"
Câu nói trong một bộ phim đã để lại ấn tượng hồi đó, Woojin thích nó, thích cái cảnh tuyết rơi ảo diệu mà đẹp đẽ. Woojin chẳng thích mưa, mưa làm con người ta ướt át và khó chịu, vả lại mưa thì quanh năm lúc nào cũng thấy. Tuyết thì khác. Tuyết mềm mại mà lạnh, chỉ rơi vào mùa đông, hơn nữa tuyết rơi thì lãng mạn hơn mưa nhiều. Vậy nên câu nói đó của nam chính trong phim, Woojin chỉ thích ý sau. Woojin cũng ước có ngày "người yêu" của mình cũng hoá thành tuyết để về gặp mình như vậy...
...Đó là lý do làm năm nào Woojin cũng đợi tuyết như một đứa trẻ con đợi cho quà. Khung cửa sổ nhỏ màu trắng trước đầu giường lúc nào cũng mở rèm, chờ cho những bông tuyết rơi xuống, Woojin sẽ chạy xuống nhà, hứng tất cả tuyết bằng hai tay với một niềm thích thú.
Trên cả chờ tuyết đầu mùa rơi, Woojin chờ...người yêu của mình xuất hiện. Ai mà chẳng có niềm tin vô định vào một thứ gì đó. Woojin cũng thế. Woojin tin vào một ngày tuyết đầu mùa rơi, người yêu trong mơ sẽ đến với cậu,như lời nói của nhân vật nam chính kia. Nhưng đã 4 năm. Bốn lần chờ tuyết đầu mùa. Woojin vẫn chẳng gặp được bất kì ai...
Có khi nào kiếp trước mình không yêu ai rồi chết đi trong cô đơn không? Woojin tự hỏi bản thân như vậy, mỗi khi có cơn gió đông lùa vào người cậu thật lạnh lẽo, nhưng vẫn chẳng có cái ôm nào sưởi ấm được cơ thể, và cả trái tim lạnh giá kia...
Woojin cười buồn, kèm một cái hắt xì lớn
Woojin bảo thích mùa đông, thích tuyết đầu mùa, nhưng không bảo thích ốm. Woojin ốm, ốm nặng, cậu còn chẳng thể ra khỏi nhà nổi mấy ngày nay. Nằm trên giường cũng thật là mệt mỏi. Woojin quyết định lấy hết sức lực dậy đi làm thêm, kiểu gì cũng phải kiếm việc gì làm để thoát khỏi căn phòng ngột ngạt...
Woojin ốm đâu có nhẹ. Vừa bước chân ra khỏi nhà đã thấy hoa mắt chóng mặt, xui xẻo thay đâm ngay vào ông chú bê cả chậu hoa to đằng trước, làm rụng mất vài bông. May ông chú này còn hiền, chỉ mắng Woojin vài câu, chứ mà đòi Woojin đền thì cậu đã chẳng còn mấy đồng trong túi
Woojin lại rảo bước, lên chiếc xe buýt quen thuộc, tới chỗ làm thêm của cậu...
________
Vốn chưa đủ tuổi trưởng thành thì không được làm ở mấy nơi quán bar vũ trường, cho nên ở cái tuổi 20 lẻ 3 tháng và-đã-đủ-tuổi-trưởng-thành, Woojin đã chuyển chỗ làm sang một quán bar với múc lương cao gấp 3 lần chỗ cũ.
Công việc của Woojin chỉ đơn giản là bưng bê và phục vụ, ai nhờ gì thì làm nấy, công việc cũng tương đối nhẹ nhàng. Nhưng hôm nay Woojin đặc biệt thấy mệt. Chắc do cậu vẫn còn sốt...
"Này Woojin, mày ốm à? Mặt tái xanh hết thế kia?" Cậu bạn nhìn mặt Woojin tái nhợt có hơi lo lắng
"À, không sao đâu..."
"Choang!"
Chưa dứt câu, mọi thứ trước mặt Woojin tối sầm lại. Cái ly cầm trên tay rơi tự do xuống đất, tạo nên một tiếng vỡ giòn tan.
"Mày không sao đấy chứ!?"
Trong một tích tắc, Woojin lấy lại được ý thức, cậu nhanh chóng chống tay ngồi dậy. Xua tay ra hiệu I'm okay với cậu kia, Woojin lại nhìn chiếc ly vừa rơi xuống đất mà tặc lưỡi ngán ngẩm.
Nhặt sạch mảnh thuỷ tinh, Woojin đi rửa tay. Ngón tay có chút hơi xót... Woojin đưa lên xem, thấy máu từ ngón tay đang tuôn ra không ngừng. Từ một đốm đỏ nhỏ như đoá hoa tàn trên ngón tay, đốm đỏ dần lớn hơn, lớn hơn rồi vỡ ra chảy thành dòng trên tay...
Woojin bỗng thấy buồn. Buồn cho cuộc đời của cậu. Cuộc đời hên xui mà gặp hên thì ít gặp xui thì nhiều. Woojin ước mình có thể có người yêu để che chở cho cậu. Cuộc sống cô đơn và xui xẻo cứ bủa vây lấy Woojin.
Woojin bỗng nhớ đến ông thầy bói đã bói chỉ tay cho cậu. Cuộc đời cháu sẽ gặp nhiều xui xẻo đấy, nhưng đừng lo, người yêu sẽ đem lại may mắn cho cháu
Làm ơn, nhanh cho con có người yêu đi...
________
Anh quản lý ở đây rất tốt bụng, thấy Woojin có vẻ không ổn, anh liền giục cậu về sớm, thế nhưng Woojin lại một mực từ chối
"Nếu mệt thì cứ về nghỉ đi, anh sẽ không trừ lương của em đâu"
"Dạ thôi, không cần đâu ạ..."
Cạch, tiếng động lớn vang lên do tác động của một chiếc cốc thuỷ tinh đập mạnh lên mặt bàn. Woojin giật mình quay lại, thu vào trong đôi mắt một bóng người cao lớn, Woojin đoán chắc chắn chính là người vừa đập cốc lúc nãy.
Nhìn từ xa, bóng lưng ấy đem lại cảm giác thật vững chãi. Mái tóc được muôn vàn ánh đèn sắc màu trong quán bar chiếu vào, làm Woojin không thể nhìn ra màu tóc anh. Ở bên tai anh có xỏ lỗ, những chiếc khuyên tai lấp lánh dưới ánh sáng...
Hôm nay anh lại đến sao?
Anh là người Woojin thích suốt 3 tháng nay, từ lúc cậu bước vào làm việc ở quán bar.
Khi đó khách đầu tiên Woojin phục vụ là anh. Woojin bị đổ gục trước gương mặt đẹp trai như thiên thần giáng trần của anh. Khi anh cười với anh, cái nụ cười sao mà đẹp như thế. Anh còn là một người rất tốt bụng, thi thoảng vẫn bo cho Woojin ít tiền, à không, 100 đô mỗi lần không thể coi là ít.
Hội tụ đủ yếu tố của một bạn trai đích thực, đẹp trai- giàu có - tốt bụng, Woojin chính thức thích anh, một cách bí mật.
Thực ra Woojin đã để ý từ đầu, khi anh cất bước vào đây, Woojin luôn có cảm giác có ai đó nhìn mình chằm chằm. Theo cảm tính, Woojin quay đầu nhìn lại, đụng trúng ánh mắt trong veo mà lấp lánh của người kia.
Và bây giờ, anh vẫn đang nhìn cậu, anh ngoắc ngoắc hai ngón trỏ và ngón giữa, ra hiệu gọi cậu lại gần. Nếu là Woojin của mọi ngày, cậu chắc chắn sẽ đến gần chỗ người ta hớn hở như một chú cún muốn được âu yếm. Nhưng Woojin đang sốt đến run người, gương mặt tái xanh lộ rõ sự mệt mỏi chẳng thể làm khách hàng thấy thoải mái.
Woojin chần chừ đứng yên một lúc. Anh kia có vẻ đã mất kiên nhẫn, anh cất giọng gọi Woojin, âm giọng trầm sâu vang lên từ trong cổ họng.
"Em...lại đây"
Woojin bước lại gần, từng bước chân vừa dè dặt vừa cẩn trọng. Anh quản lý vội ghé vào tai Woojin nói nhỏ
"Anh ấy là khách quý của quán đấy, em nhớ phục vụ cho tốt đấy"
Woojin khẽ gật đầu, càng bước càng gần đến anh. Càng lại gần, Woojin lại thấy rõ hơn đôi mắt xinh đẹp đó. Đôi mắt trong veo cậu thấy lúc anh mới vào quán, giờ đã phủ một chút hơi men của rượu, làm đôi mắt càng thêm ma mị.
Anh ấy là khách quý của quán đấy, em nhớ phục vụ cho tốt đấy
Tiếng của anh quản lý lại vang lên trong đầu Woojin. Cố lên nào, mình phải cố gắng, Woojin hít một hơi sâu, gạt đi sự mệt mỏi, cậu cất giọng thật hiếu khách
"Dạ, quý khách cần giúp gì ạ? "
Anh nhìn cậu, đôi mắt thoảng ý cười, rồi đẩy chiếc cốc không đến trước mặt Woojin.
"Rót rượu giúp tôi"
"À, vâng"
Tiếng mở nút chai rượu vang lên, rồi đến tiếng thủy tinh chạm vào cốc. Woojin tập trung, rất tập trung rót rượu. Cậu khẽ nghiêng nhìn anh, thấy anh vẫn đang nhìn cậu, sống mũi cao làm một bên mặt anh tối đi, đôi môi xinh đẹp nở nụ cười thật khó hiểu...
Woojin ngượng ngùng quay đi, và bỗng từ đâu bàn tay anh lại gần, áp lên trán Woojin. Woojin giật mình, hai tay cầm chai rượu khẽ run rẩy. Bàn tay anh rất to, và ấm nữa, dù trán có nóng bỏng vì sốt nhưng cậu vẫn thấy thật dễ chịu. Thế rồi bàn tay kia lại từ trán di chuyển xuống, áp vào má cậu. Đáy mắt Woojin sóng sánh dao động, cậu chắc chắn rằng mình vừa nghe thấy tiếng trái tim đập lỡ một nhịp...
"A, thôi chết, cho tôi xin lỗi..."
Trong lúc chìm đắm trong bàn tay anh, Woojin đã lơ là quên mất, cậu đổ rượu tràn hết ra ngoài. Woojin nhanh chóng đặt chai rượu xuống, đôi tay luống cuống tìm thứ gì đó để lau
"Tôi sẽ dọn ngay ạ..."
Bàn tay ấm áp kia nắm lấy tay Woojin, làm cho tay cậu bình tĩnh trở lại
"Không cần đâu. Cứ để đấy đi"
Tay Woojin thì bình tĩnh, nhưng trái tim thì ngược lại hoàn toàn. Trái tim cậu đập loạn xạ, đập một cách điên rồ như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Một tay anh vẫn giữ chặt tay Woojin, tay còn lại đã lấy ra khỏi túi áo một chiếc băng cá nhân, dán vào ngón tay Woojin vừa làm chảy máu. Cậu cảm nhận được nhiệt độ trong cơ thể đang dần tăng không ngừng. Anh ấy biết được cả mình bị đứt tay sao?
"Em bị ốm sao không ở nhà đi?"
Giọng nói anh du dương bên tai Woojin, đu tai cậu bắt đầu ù dần đi
"Tại vì... ở nhà chán lắm... không có việc gì làm..."
Cả vì muốn được gặp anh nữa
"Em ngốc quá"
Hử, anh ấy bảo mình ngốc á? Mình đâu có ngốc, thành tích học tập của mình đứng top 10 lớp đó...
Woojin tự lẩm bẩm trong đầu như thế. Dường như việc nhiệt độ cơ thể tăng cao đang ảnh hưởng đến cậu... Đầu óc Woojin đau đớn đến choáng váng, cậu bắt đầu chẳng kiểm soát nổi lý trí của mình.
Trước mắt Woojin cứ thế mờ đi như có một màn sương bao phủ. Cậu cố lắc đầu cho tầm nhìn rõ ràng trở lại, nhưng chẳng thể nào làm được.
Đột nhiên bàn tay anh còn đang nắm chặt tay cậu, giờ lại đưa ra sau gáy Woojin, làm cậu khẽ rụt cổ lại. Trong tay anh lấy ra được một bông hoa màu trắng, nho nhỏ, có nhiều cách. Mà cái mùi của hoa này quen lắm, Woojin khịt mũi ngửi mấy lần rồi cố nhớ lại... À, vừa nãy đi qua người anh mấy lần, Woojin có ngửi thấy mùi này. Là mùi nước hoa trên người anh. Y hệt mùi của bông hoa kia. Bây giờ mùi nước hoa đó vẫn đang thoang thoảng trước mũi cậu. Vốn hoa này chẳng có mùi hương lắm, nhưng không hiểu sao Woojin lại ngửi thấy rất rõ...
"Cúc hoạ mi sao?" Tay anh cầm bông hoa, ngắm nghía nó hồi lâu
Hoá ra tên của nó là cúc hoạ mi à? Trông hơi giống cúc dại nhỉ? Tại sao lại có hoa trên người mình nhỉ? À phải rồi, vừa nãy mình có đâm vào chậu hoa của một ông chú...
Đó là suy nghĩ cuối cùng của Woojin, trước khi mọi thứ trước mặt cậu sa sầm lại, biến thành một màu đen kịt...
Hết phần 1
(Cái câu của nam chính chắc mọi người đều biết là ở trong phim Golbin rồi nhỉ)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip