13. Mật ngọt chết ruồi
Một tuần sau, Woojin lại lặn lội từ Busan lên Seoul.
Khi vừa tra chìa khóa để vào nhà, việc đầu tiên Woojin làm là nhắn tin hỏi Youngmin đã ăn gì chưa. Giờ cũng đã là buổi chiều, Youngmin đã ăn trưa xong lâu rồi. Anh có hỏi cậu lên Seoul chưa, Woojin chỉ bảo chưa, cậu muốn tạo bất ngờ cho Youngmin một chút.
Woojin pha một bình cà phê thơm lừng, vội vã chạy đến trường Đại học Seoul chỉ sợ cà phê nguội mất. Vừa bước đến phòng bảo vệ gần đó, Woojin đã thấy ngay bác bảo vệ cậu gặp hôm trước. Woojin vui vẻ tặng bác một gói cà phê Blue Mountain như đã hứa, và gói cà phê đó đối với Woojin chẳng khác gì giấy thông hành vào trường.
"Cậu bé, trên đời này ta ít gặp người giữ lời hứa như cậu lắm"
"Không có gì đâu ạ. Chỉ cần lúc cháu qua trường gặp Youngmin bác cho cháu vào là được ạ"
"Được rồi được rồi. Khoa Y nằm ở khu nhà B dãy 2A tầng 5 nhé, ta cũng không biết Youngmin học lớp nào đâu"
Woojin vào trường, tìm khu nhà như đã được bảo. Vào trong trường đúng là rộng lớn, may là có bảng chỉ dẫn chứ không Woojin sẽ bị lạc mất.
Cậu đi lên tầng 5, gặp bóng một anh đi qua, Woojin hỏi chẳng cần chần chừ
"Anh gì ơi, cho em hỏi anh Im Youngmin học lớp nào thế ạ?"
Anh chàng kia đơ ra vài giây rồi tự nhận là học cùng lớp Youngmin, anh dẫn cậu đứng trước một lớp có ghi biển 'Lớp ĐK1' rồi mở cửa ra.
"Này Youngmin, có ai tìm cậu này!"
Anh ấy nói rất to, đủ để mọi người trong lớp nghe thấy. May là hiện giờ là giờ nghỉ chứ có giáo viên ở đây Woojin chết chắc.
Trước khi ánh mắt Youngmin chạm vào ánh mắt cậu, Woojin đã kịp nhìn quanh khắp lớp và mọi chuyện đang xảy ra.
Đúng là lớp của khoa Y, trên tường dán đầy hình ảnh của mô, cơ và các mạch máu, dây thần kinh nhìn mà muốn nổ đầu. Tuyệt vời hơn nữa là những mô hình xương và mô trông như thật được để ở dưới cuối lớp cho sinh viên thực hành.
Woojin nhanh chóng nhìn thấy Youngmin. Anh ngồi ngay giữa ở dãy trong cùng, nơi ánh nắng hắt vào nhiều nhất, làm cả người anh như tắm trong ánh hào quang sáng lấp lánh. Mái đầu nâu rực rỡ, nụ cười ngọt nhẹ như cà phê ít đường lan từ đôi môi lên khóe mắt.
Làm Woojin khó chịu vô cùng.
Youngmin có cười với cậu đâu. Anh đang cười với một cô gái khác.
Cô gái ngồi cạnh anh, nhưng không phải Sooyoung. Cô ta cao hơn nhiều, đủ để khi nói chuyện chị Sooyoung kia ngước nhìn đến gãy cổ. Mái tóc màu nâu như mùn đất xoăn nhẹ xõa dài, chị ta còn ra dáng thỉnh thoảng khẽ gạt mấy lọn tóc ra sau vành tai làm duyên. Mặt cũng xinh nhưng Woojin biết trình độ make up ở nước ta giờ hiện đại lắm. Bà chị kia hết săm lông mày đến săm đường eyeliner, góc mặt cũng có chút chỉnh sửa, mũi cũng như đã tiêm filler ngắn hạn.
Quan trọng hơn, thời tiết giờ là 2 độ C, trên người chị kia có đúng một cái áo đã mỏng lại còn bó sát đã bó sát lại còn cổ trễ đã cổ trễ lại còn thích dính sát vào người Youngmin.
Youngmin là cái đồ dại gái.
"Anh gì ơi, anh có giấy nhớ không ạ? Cho em xin một tờ với"
Woojin bây giờ mới nhìn kỹ, trên tay anh chàng dẫn đường cho cậu có một bộ khung xương tay đẹp như hàng thật, nhìn anh cầm nó mà chuyển động từng khớp xương trông thật thích thú.
"Giấy nhớ à, anh không có, nhưng người khác thì có" Anh cười tinh nghịch rồi giật lấy một tờ giấy nhớ từ cái bàn gần nhất, rút trong túi áo ra một cái bút rồi đưa Woojin.
Woojin, trong 5 giây đã viết đủ những thứ mình cần truyền tải, tất cả chỉ vọn vẹn trong vài dòng mà Woojin viết còn ngoáy hơn cả ký chữ kí. Cậu ngước lên đúng lúc Youngmin nhìn thấy cậu, mắt anh mở to, miệng mấp máy mấy chữ Woojin không nghe rõ nhưng nhìn rõ "Sao em lại ở đây?"
Woojin thầm giơ một ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng, còn bà chị kia thấy Youngmin nhìn Woojin thì nghĩ Woojin là người quen của anh, bèn ôm tay Youngmin ngồi càng sát rạt.
Đuôi mày Woojin giật mạnh một cái khi nhìn thấy cảnh đấy, nhưng cậu vẫn từ từ đi đến chỗ Youngmin, nở một nụ cười xinh yêu hết sức
(Mọi người có thể tưởng tượng nụ cười 'xinh yêu' là đây :D)
Woojin nhìn thấy vẻ mặt Youngmin có hơi hoang mang, còn vẻ mặt bà chị kia thì vênh lên như khẳng định. Khẳng định chị - là - người - thứ - ba - và - không - ai- cướp - được - Youngmin - của - chị - hả?
Woojin không biết mình diễn giỏi hay không, nhưng trong vở kịch này, Woojin chỉ cần Youngmin im lặng như cái ra hiệu vừa nãy của cậu vậy.
"Ừm, cho hỏi anh là Im Youngmin?"
Woojin chớp mắt đúng hai cái. Đôi mắt tròn xoe ngơ ngác ra vẻ chúng - ta - lần - đầu - tiên - gặp - nhau - và - em - không - biết - anh - là - ai -anh - hiểu - chứ?
"Ờm...là tôi... Youngmin đây"
"Anh có một đơn hàng là cà phê vừa pha nóng hổi đến từ một người tên Park Woojin ạ"
Woojin chìa bình cà phê màu xanh thẫm ra trước mắt Youngmin. Anh dùng hai tay đón lấy, khẽ chạm vào ngón tay của Woojin, nhưng cậu nhanh chóng rút ra. Woojin lại tiếp tục màn kịch của mình
"Anh Park Woojin có một yêu cầu đối với tôi, đó là bắt anh uống hết chỗ cà phê này rồi ship lại chiếc bình trống không cho anh ấy. Nhưng nhiều cà phê như thế này chắc anh không uống được hết luôn đâu nhỉ..."
Woojin nhìn sang cái chị vẫn giữ rịt tay Youngmin kia, nụ cười 'xinh yêu' lại tự động nở trên môi
"...Chị cũng uống một chút cà phê chứ?"
"Ờ, được thôi"
"Vậy hai người cứ từ từ thưởng thức, à không, nhanh lên một chút vì tôi còn bận lắm, tôi sẽ chờ hai người ở ngoài"
Woojin quay người, chưa kịp bước đi đã bị gọi giật lại
"Này cậu kia!" Bà chị kia cất giọng chua hơn nước cốt chanh rồi lại bỗng cho thêm đường vào cái giọng choe chóe kia "Cậu có muốn...uống một ít với hai chúng tôi không?" Bà chị kia nhấn mạnh hai từ 'hai chúng tôi', càng cố ép người vào người Youngmin
"Này Kim Jiwon, buông tôi ra đi" Youngmin nói mà ánh mắt ái ngại nhìn về phía Woojin
Woojin thành công biết được tên đối tượng, cả họ và tên.
"Vậy hai người ngồi chờ ở đây nhé, tôi sẽ xuống mua mấy cốc giấy"
Woojin quay người ra khỏi lớp, không quên hỏi cái anh cầm cái bộ xương tay làm cậu thấy thú vị kia chỗ căn tin. Lúc ra ngoài, Woojin nghe loáng thoáng tiếng của đối tượng
"Youngmin này, cậu có chắc đây là shipper không? Cậu ta chỉ mặc áo khoác quần bò, chẳng mặc áo hãng ship nào cả..."
"Ờ tôi cũng không biết..."
"Mà Park Woojin là ai mà gửi cho cậu cà phê thế?"
"Đừng có tò mò nữa đồ chuột chũi"
Woojin thấy nhân phẩm của chị ta còn hôi hơn cả chuột chũi
.
.
.
Woojin quay lại với ba cái cốc giấy được vẽ những mảng màu xanh hồng rất buồn cười, rót đều cà phê cả ba cốc. Một góc giảng đường bỗng trở thành một quán cà phê mini thơm mùi cà phê mà ai cũng lén lén hít thử. Bà cô Jiwon kia cầm cốc lên, nhấp lên miệng một ngụm đã nhăn mặt 'một - cách - thanh - lịch'
"Ôi, đắng quá"
"Đắng sao? Tôi nhớ anh Woojin còn bảo tôi nhớ ship cẩn thận vì đây là cà phê chồn khó kiếm lắm đấy, không cho đường vì sẽ làm mất hết vị ngon"
Bà chị Jiwon kia cố không nhăn mặt để nhấp thêm ngụm nữa.
Woojin lại tiếp tục màn diễn của mình
"Trông chị có vẻ thân với anh Youngmin nhỉ?" Woojin nhìn Jiwon mỉm cười rồi đến khi quay sang Youngmin, nụ cười chỉ còn lại một nửa.
"Đúng vậy chúng tôi thân lắm, cậu ấy sắp trở thành người yêu tôi rồi"
Lại là hành động ôm tay sát rạt. Woojin suýt nữa thì phun luôn ngụm cà phê trong miệng vào mặt chị ta, tự nhiên cậu thấy nhớ Jihoon ghê, thanh niên không có liêm sỉ kia chắc chắn sẽ phun thẳng vào gương mặt đó chứ không chần chừ như cậu.
Youngmin nở một nụ cười méo xệch, vừa đẩy bà chị kia anh vừa mấp máy vài từ "Woojin, xin lỗi, anh không có ý đó đâu"
"Này cậu shipper, cậu có biết tại sao cái người Woojin kia gửi cà phê cho Youngmin không? Có vẻ như cậu ta thân với 'người - yêu - tương - lai' của tôi lắm nhỉ?"
Mặt Youngmin lại càng nhăn, anh nhắm tịt mắt lại vì không tránh đi được cái nhìn bắn ra lửa của Woojin. Cậu uống hẳn một ngụm lớn cho tạm hạ hỏa, Woojin lại giở ra cái giọng ngồi lê đôi mách như của mấy bà hàng xóm
"Tôi á, tôi cũng chẳng biết rõ quan hệ của hai người đâu. Nhưng mà này nhá, lúc anh Woojin đưa cho tôi bình cà phê thì giọng ngọt ngào ghê gớm, cái mặt như kiểu vừa lăn qua đường í, nói đến 'Youngmin' thì lại cười toe cười toét, thậm chí còn tán gẫu với tôi, bảo là Youngmin thèm cà phê cậu ấy pha cả tuần rồi cơ, nhưng cậu ấy có việc bận nên vừa về cậu ấy đã toàn tâm toàn ý pha, còn bắt tôi lúc ship bình về phải truyền đạt lại lời khen cà phê ngon của Youngmin nữa. Dù không biết thế nào nhưng tôi nghĩ hai người họ chắc phải thân thiết lắm"
Bà Jiwon nghe xong câu chuyện thì mắt tròn to, bắt đầu nhập vai vào bà hàng xóm thứ hai:
"Nghe cậu kể tôi lại thấy tò mò ghê. Vậy cậu Woojin kia không kể gì với cậu nữa à?"
"Có chứ có chứ. Cậu ấy bảo Youngmin muốn uống cà phê cậu ấy pha từ tuần trước, còn bảo chỉ thích uống của cậu ấy pha thôi, Woojin còn bảo Youngmin nhắn gì ấy nhỉ, à, thỉnh thoảng có vài cô gái cứ lượn lờ quanh anh Youngmin hoài, Woojin tức lắm, bảo hôm nào phải xử lý hết mấy con ruồi cứ đậu quanh hoa của cậu ấy mới được"
Woojin nhấp thêm một ngụm cà phê, quan sát khuôn mặt của bà chị Jiwon chuyển đa sắc màu từ trắng sang xanh từ xanh sang đỏ từ đỏ sang đen, Woojin lại hả hê nở một nụ cười khẽ
"Cơ mà chắc anh Youngmin hiểu rõ nhất được mối quan hệ của hai người nhỉ?"
Woojin lại quay sang Jiwon "Chị có thấy tò mò không? Tôi tuy là người ngoài nhưng cũng thấy tò mò rồi đấy. Dù sao thì mấy vụ đánh ghen thỉnh thoảng tôi cũng gặp màaa"
Câu cuối Woojin nói ra lấp la lấp lửng, cậu lại hướng ánh mắt đến gương mặt muốn chui xuống lỗ cống của Youngmin. Anh e hèm một hơi rồi ưỡn ngực, nói thẳng không vòng vo, mắt nhìn chăm chú Woojin
"Woojin, em ấy là người yêu của tôi"
Phụt, Woojin cảm thấy có vài giọt cà phê bắn lên mặt mình. Cậu ngồi đối diện bà chị Jiwon, và ngụm cà phê kia không ai khác đến từ cái người mặt như kiểu vừa nghe một tin động trời. Cà phê cũng không hẳn là bị phun hết lên người Woojin, cậu chỉ bị bắn vài giọt lên mặt. Woojin từ từ rút trong túi cái khăn tay kẻ xanh đen, lau sạch mặt rồi lau luôn cả mặt bàn đổ nước, vừa lau Woojin vừa cất giọng lạnh tanh
"Phí quá, đổ hết cà phê ra ngoài rồi. Được hưởng đồ ngon miễn phí thì phải biết tiết kiệm đi chứ"
Câu đầu Woojin nói to, câu sau chỉ thì thầm trong đầu. Jiwon nghe xong thì ngượng chín mặt, cô quay sang hỏi Youngmin với sự ngạc nhiên không thể hơn
"Youngmin, là cậu nói có phải không? Woojin, người yêu cậu, là con trai?"
"Đúng, là người hôm trước tôi bảo có thể cho cậu vào viện đấy, nó khỏe lắm. Nhưng chắc em ấy sẽ đối xử với cậu 'nhẹ nhàng' thôi"
Youngmin liếc nhìn Woojin, nở nụ cười, Woojin thấy được nụ cười đó, cậu cũng nở một nụ cười, nhưng lạnh tanh. Còn Jiwon, cô chẳng thể nhìn được hai nụ cười đó, giờ cô còn đang bận mắt tròn mắt dẹt hỏi Youngmin
"Youngmin, đừng đùa tôi chứ. Tôi tưởng người yêu cậu là cái con nhỏ Sooyoung kia cơ mà, ở đâu ra một người tên Park Woojin thế?"
'RẦM' Tiếng động mạnh vang lên làm Jiwon giật nảy mình. Cô hướng đôi mắt bực tức sang Woojin thì cậu lại cười rất nhẹ nhàng, giơ cái bình cà phê lên
"A, hết cà phê rồi này"
"Kim Jiwon" Youngmin cất giọng lạnh lùng "Tôi đã nói với cậu một lần rồi, chúng ta không có cái gì liên quan đến nhau, dây thần kinh hay các nơ ron nó vẫn ở trong đầu cậu không có nối sang đầu tôi, với lại hiện nay chỉ có phẫu thuật nối đầu người chứ chưa có phẫu thuật nối dây thần kinh của người khác, cậu hiểu chứ? Cậu nghĩ gì, tưởng bở gì là việc của cậu, liên quan mẹ gì đến tôi? Cậu cứ tưởng cậu nghĩ gì thì mọi chuyện đều đúng như cậu nghĩ à? Nói thêm lần nữa cho thói tọc mạch của cậu biết, Sooyoung là bạn tôi, Woojin là người yêu tôi, còn Woojin là ai thì cậu có thể gặp thẳng em ấy mà hỏi, tôi và cậu chẳng có cái hợp đồng pháp lý ràng buộc gì mà tôi phải nói cho cậu nghe cả. Với lại, tránh xa tôi ra, Woojin nó không thích có con ruồi nào đậu gần bông hoa của nó đâu"
Woojin cố gắng kiềm chế nụ cười khúc khích sau khi nghe một tràng mắng mang đầy ý nghĩa y khoa của Youngmin. Anh còn lấy ví dụ con ruồi của cậu để nói ra chứ, nếu mà anh nói thế, chắc chắn Woojin sẽ phong tước hiệu cho bà chị Jiwon kia là 'Ruồi chúa' mất thôi.
Nghĩ đến cụm từ 'Ruồi chúa' Woojin bật ra một tiếng cười, nhưng cậu sửa lại ngay sang một cái ho. Woojin cầm bình cà phê lên mà cười vui vẻ
"Cà phê hết rồi nhé, xin phép hai người tôi đi ship bình cà phê về đây. À mà cái khăn..." Woojin nhìn cái khăn tay của cậu ở trên bàn "Anh cứ giữ lại mà lau, không cần trả lại tôi đâu. À còn nữa..."
Woojin lôi ra trong túi tờ giấy nhớ cậu viết vừa nãy đặt xuống trước mặt Youngmin
"Đây là nội dung của Woojin muốn truyền tải đến anh..." Woojin thấy con 'ruồi chúa' lăm le có ý định muốn xem trộm nên cậu dằn mạnh một câu "Chỉ.có.anh.Youngmin.được.đọc.thôi"
"Này Woo...cậu shipper kia!" Youngmin gọi Woojin nhưng suýt nữa thì gọi tên Woojin ra. Woojin giật mình quay lại
"Sao vậy?"
"Nhắn với Woojin là..." Youngmin nở một nụ cười "...cà phê ngon lắm"
----
Đến khi Woojin rời đi, Youngmin giở tờ giấy nhớ ra xem, thấy có dòng chữ:
"Tối nay dẫn em đi ăn rồi nói chuyện rõ ràng vào"
------
Rời khỏi cổng trường, Woojin lấy điện thoại nhắn cho Youngmin một dòng:
"Anh cứ nói thẳng với bà chị 'ruồi chúa' đó đi, em không sợ tốn tiền mua vợt đập ruồi đâu"
Sau một thời gian lười mình đã quyết định des một cái bì cho tử tế :D Mọi người thấy cái bìa mới trông đẹp hơn không?(っ.❛ ᴗ ❛.)っ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip