3. First snow
Woojin mở mắt, cảm giác đầu vẫn đau nhức. Không gian không ồn ào như trong quán bar mà lại cực yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều bên cạnh.
Đến giờ Woojin mới nhận ra mình đang nằm trong xe người lạ, ngồi cạnh cậu là cái anh đẹp trai ở trong quán. Anh ngủ mất rồi. Woojin ghé sát lại gần để nhìn, tim bỗng đập nhanh hơn vài nhịp. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi run run theo từng nhịp thở, làn da trắng trẻo đối lập với củ khoai luộc như Woojin...
Cậu ghé sát anh hơn, và đột nhiên anh mở mắt. Woojin giật mình ngồi lại cho đúng tư thế, tai đã đỏ hết lên, cậu cúi gằm liếc nhìn người bên cạnh, thấy chút ý cười bên khóe môi người kia.
"Em tỉnh rồi sao?"
Bàn tay anh tự nhiên sờ lên trán cậu, Woojin nhanh nhẹn tránh ra
"Anh đang bắt cóc tôi à?"
"...Gần như là thế"
"Nhà tôi nghèo lắm, chẳng có tài sản gì mà chuộc lại người đâu, anh bắt cóc rồi đi giết tôi cũng vô ích"
"Anh không cần đâu, tài sản của anh đủ nhiều rồi"
Woojin bĩu môi 'xì' một tiếng. Lúc đó anh với tay vặn điều hòa cho ấm hơn, và anh tiếp tục nói
"Với lại anh là bác sĩ, mà bác sĩ chỉ có cứu người, không giết người "
"...Nhưng anh bắt cóc người"
Anh ra ngoài xe, mở cửa ở ghế lái phụ chỗ Woojin, cúi người giơ tay mời rất lịch thiệp
"Anh trả tự do cho em, ra khỏi xe của anh"
Woojin liếc nhanh đồng hồ trên tay, hai cái kim sắp gặp nhau ở số 12 như trong truyện Lọ Lem. Nhà cậu cách đây 4 cây số, giờ này cũng không đào ra được phương tiện công cộng để về, mà Woojin cũng không mang đủ tiền để gọi taxi.
"Anh gì ơi, chở em về nhà có được không?"
Woojin được tính cách trời ban là quá thẳng thắn. Anh hơi ngẩn người rồi cười khẽ, rồi anh lại đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái
"Đọc địa chỉ đi, anh 'rước' em về nhà"
Anh từ từ khởi động xe. Woojin không biết anh giàu đến đâu, nhưng chiếc xe khởi động mà vẫn êm ru thì Woojin đã thấy xe rất xịn rồi. Hơn nữa quán bar cậu đang làm thêm vốn là quán bar mà những người chắc ví mới dám vào, gần như tuần nào cũng gặp anh đến đây, chắc chắn anh không phải là một người bình thường.
"Vừa nãy em sốt cao đến mức lăn ra ngất xỉu, cứ thế lợi dụng anh mà dựa vào..."
Ai lợi dụng anh? Ngất đi thì biết đâu là trời đâu là đất đâu là người Woojin thích mà dựa vào chứ? Có ma mới biết, Woojin đã thầm thương trộm nhớ người ta từ lúc vừa bắt đầu vào quán làm việc rồi.
"...Mọi người đang làm việc, anh không muốn làm phiền người khác, hơn nữa thấy bệnh nhân mà không cứu thì không phải là bác sĩ"
"Anh là bác sĩ thật sao?"
"Anh không đùa"
"Sao anh không đưa tôi đến bệnh viện?"
"Anh nói đến lần thứ ba rồi, anh là bác sĩ. Tình trạng của em không quá nặng để vào bệnh viện, một bác sĩ giỏi như anh vẫn có thể xoay xở được"
"Mai sau có biến chứng gì tôi sẽ kiện anh ra tòa"
"Sẽ không có mùa xuân đó đâu"
Woojin vẫn không tin anh là bác sĩ, dù trông anh rất ra dáng...bác sĩ. Dáng người cao ráo,những ngón tay vừa dài vừa mảnh mai, nụ cười tươi tán, kèm theo vẻ đẹp trai mà Woojin chẳng bao giờ thấy được ở bác sĩ nam nào khác. Cậu nhìn quanh quất khắp xe, thấy một chiếc thẻ sinh viên ở trong hộp đựng đồ ngay bên cạnh, Woojin cầm lên, nhìn gương mặt chụp ảnh thẻ còn đẹp hơn là idol, xác nhận đó là gương mặt ngồi cạnh mình, rồi cậu nhìn từng dòng chữ
'Đại học Seoul'
'Khoa Y đa khoa'
'Im Youngmin'
Woojin nhìn rõ năm học trên thẻ, là năm nay, thế là cậu vừa huơ huơ cái thẻ trước mặt anh vừa lè lưỡi
"Thế mà bảo là bác sĩ, anh vẫn còn là sinh viên khoa Y thôi, chưa ra vẻ được với tôi đâu"
"Xin lỗi em, anh đã học năm cuối rồi. Với lại thành tích của anh luôn đứng đầu khoa, đích thân giám đốc bệnh viện Seoul mời anh đi làm luôn cho bệnh viện họ, nhưng anh muốn hoàn thành việc học nên từ chối thôi"
Anh nói cũng phải, Woojin nhìn năm kết thúc đã là năm nay, mà năm bắt đầu đã từ 6 năm trước. Woojin có mơ cũng chẳng bao giờ đặt chân được vào đại học Seoul, chắc chắn anh phải là người rất giỏi giang
"Anh tên Im Youngmin à?"
"Ừ, anh là con người mang đến hào quang cho nhà họ Im đây"
Một thời gian dài thấy anh, giờ Woojin mới được biết tên
"Còn em? Không lẽ em muốn anh gọi em là 'Unknown' à?"
"Park.Woo.Jin" Woojin nhấn mạnh từng chữ, uốn lưỡi để phát âm thật chuẩn, còn anh lại mấp máy môi nhẩm lại tên cậu cho nhớ
"Anh nhớ tên tôi đi, chúng ta có duyên với nhau lắm đấy, sau này sẽ còn gặp lại nhiều"
"Duyên chưa thấy đâu, chỉ thấy nghiệp bủa vây"
Youngmin lắc đầu mà cười, tay anh bật nhạc. Một bài hát da diết vang lên, có hợp với bầu không khí lạ lùng của hai con người mới biết tên nhau không? Câu trả lời là không. Cơ mà bài hát rất hay, dù nghe rất quen nhưng Woojin lại chẳng biết tên của nó
"Bài này tên gì vậy?"
" The First Snow của Jungjoon Il"
"Là nhạc phim...đúng không?"
"Anh chịu. Thấy hay thì cho vào playlist thôi"
Woojin nhắm mắt, đầu cậu vẫn còn đau, Youngmin liếc cậu rồi lôi ra một túi thuốc.
"Vỉ màu trắng là thuốc hạ sốt, gói màu xanh là thuốc giảm đau, ở trong hộp để đồ có nước, bị đau chỗ nào thì uống cái đấy, uống cả hai nếu em thấy sốt lẫn đau đầu."
"Anh làm bác sĩ mà chỉ định đơn thuốc cho bệnh nhân như thế à?"
"Anh biết em sẽ ổn thôi"
Tiếng nhạc u buồn vẫn cứ vang bên tai
*Vào ngày như thế này
Bầu trời thật ảm đạm, mùa đông như kéo dài hơn*
"Nghe bảo hôm nay có thể có tuyết đầu mùa" Youngmin nói thật nhỏ như nói với chính bản thân mình, nhưng Woojin vẫn đáp lại như thể anh đang nói với cậu
"Tôi biết rồi, ngày nào tôi cũng xem dự báo thời tiết mà"
*Xin hãy gọi tên tôi một lần nữa thôi
Cái tên mà em từng gọi vô số lần đó...*
"Em có vẻ rất chờ đợi tuyết rơi nhỉ?"
"Đúng vậy, anh không biết đâu, người ta bảo khi tuyết đầu mùa rơi thì người yêu từ kiếp trước sẽ trở về đấy"
Sau câu nói đó chỉ còn là tràng cười dài của Youngmin
"Em xem nhiều drama quá rồi"
*Chờ đợi em trong mỏi mòn
Tôi vẫn cứ hy vọng rằng em sẽ đến*
"Thực ra ngày xưa tôi cực kỳ ghét tuyết. Hồi nhỏ lúc tuyết đầu mùa rơi, mẹ bế tôi ra ngoài ngắm tuyết, tôi lại khóc òa lên, và bây giờ tôi lại thích tuyết"
Youngmin khẽ ấn nút cần gạt. Chiếc cần gạt những bông trắng li ti cản tầm nhìn ra khỏi cửa kính. Woojin nhìn mãi ra ngoài cửa sổ, kéo cửa xuống đưa tay hứng những bông tuyết rơi, đôi mắt cậu háo hức đến lạ
"Anh dừng xe một chút được không?"
Youngmin đỗ xe vào bên đường rồi dừng xe, tắt máy. Woojin ngay lập tức mở cửa chạy ra ngoài, cậu ngẩng mặt lên trời, cảm nhận từng bông tuyết đầu mùa rơi xuống mũi lành lạnh.
"Tuyết...rơi rồi"
"Ừ, rơi rồi"
Youngmin từ xe tiến đến sau lưng Woojin, choàng lên người cậu chiếc áo khoác bông ấm áp của anh. Chiếc áo thơm mùi hương cúc họa mi, mùi hương làm Woojin thấy thật dễ chịu. Rồi cậu nắm hai tay lại, nhắm chặt mắt mà lẩm bẩm gì đó.
"Em ước gì sao? Anh chưa biết là ước dưới tuyết thì điều ước thành hiện thực đấy"
Woojin quay lại, cười một cái thật tươi. Chỉ những nụ cười vui vẻ thật sự mới làm cái răng khểnh bé xinh như báu vật kia xuất hiện. Youngmin thấy hơi ngưa ngứa như chiếc răng kia cọ vào tim mình.
"Năm nào tôi cũng ước khi tuyết đầu mùa rơi. Ước cho người yêu của tôi xuất hiện"
Woojin hít một hơi thật sâu, mặt không biết vì lạnh hay vì ngượng mà đã đỏ hết cả lên. Cậu nói ra điều mà cậu đã rất muốn nói từ lâu...dù Woojin chẳng mong chờ điều tốt đẹp gì.
"Youngmin, anh có muốn...hẹn hò với em không?Em...thích anh lâu rồi"
...
Youngmin mở to mắt một chút, nhìn con người da ngăm ngăm thêm chút ánh hồng ở đôi má, Youngmin không nhịn được mà dùng hai tay véo má cậu, làm Woojin không thể nói được gì
"Nếu em muốn, anh sẵn sàng đồng ý. Thử hẹn hò với em một lần xem nào"
"Hả anh ói ật ao e ất iêm úc ưm ưm..."
Không kịp đề phòng, Youngmin đưa môi đến môi Woojin, còn nhẹ nhàng hơn cả tuyết rơi...
Hết phần 3
*Lời bài hát là vietsub của bài The First Snow của Jung Joon Il, link youtube mình đã để ở trên
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip