;𝕞𝕚𝕟𝕥 𝕔𝕙𝕠𝕔𝕠; 𝕡𝕥.𝟚

đến tận mấy ngày sau, em vẫn không thể ngừng nhớ về mùi hương của lee heeseung ngày hôm đó. hương thơm ấy, em chẳng thể nào diễn tả được chính xác đó là loại mùi hương gì bởi nó cũng chỉ thoáng qua nhàn nhạt. nhưng lạ thay, nó lại mang đến cho em cảm giác thật ngọt ngào và thoải mái. em tự hỏi chính mình 'không biết đó có phải là hương nước hoa không?' hay là...

cậu ấy là trỉ kỷ của em nhỉ?

giật mình trước ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu, em chợt ngồi bật dậy với đôi tai đã trở nên nóng bừng từ lúc nào không hay. tự thì thầm nói 'mình điên rồi', em lại gục đầu xuống bàn rồi đưa tay lên, xoa lấy đôi tai đỏ bừng ấy để che đi sự ngại ngùng.

những ký ức ấy cứ lần lượt ùa về với một cảm giác cực kì chân thực và nó liên tục chạy mòng mòng trong đầu làm em không thể tập trung làm bất cứ một thứ gì cả.

phiền thật đấy.

nhưng em cũng không thể phủ nhận rằng trông heeseung thật sự rất cuốn hút, từ khuôn mặt cho đến dáng người và đặc biệt là khi cậu thả hồn vào điệu nhảy ở buổi luyện tập hôm đó.

"này won t/b, chuông tan học kêu được gần 5 phút rồi đấy mà cậu vẫn ngơ ngẩn ra thế này à? dạo này tớ thấy cậu cứ thả hồn đi đâu ý. có chuyện gì xảy ra hả?"

"ơ à làm gì có chuyện gì? tớ ổn mà"

gì chứ? cô bạn dasom của em đương nhiên là không có ngốc đến vậy rồi. cô nàng cảm thấy có gì đó rất đáng ngờ ở em nên liền nhanh chóng chạy theo sau và nhất quyết phải tìm hiểu xem tại sao mấy ngày nay em lại hành xử kì lạ như vậy.

"không đâu. cậu chả ổn một tí nào luôn ấy. mấy hôm nay cậu hành động kì quặc lắm. cứ như là người đang yêu ý?!"

"hả? yêu cái đầu cậu à mà yêu? nói gì kì cục dễ sợ"

thấy em phản ứng lại một cách mạnh mẽ như vậy, dasom lại càng chắc chắn rằng cô ấy đã nói trúng tim đen của em rồi. không thì làm sao em lại đáp trả với cái vẻ mặt sượng trân như thế được.

"ha? trúng tim đen rồi hả? sao sao? cậu tìm được tri kỷ rồi hả? hahaa kể cho bạn thân cậu nghe với chứ bồ tèo"

yêu đương gì chứ? có khùm không zậy? mình chỉ mới gặp cậu ta có một lần thì làm sao có thể nói là yêu được. huống chi chắc gì cậu ta đã là tri kỷ của mình cơ chứ.

nghĩ vậy, em liền cúi mặt xuống, vờ như không nghe thấy câu nói của kim dasom và rảo chân bước thật nhanh để trốn tránh những câu hỏi của bạn mình. nhưng em lại quá coi thường kim dasom rồi, làm sao cô nàng có thể để cho em thoát một cách dễ dàng như thế được cơ chứ. vì vậy, cô càng bước thật nhanh theo em rồi khúc khích kì kèo.

"vậy khao hai hộp kem nhé? hay là khao cậu luôn cả bữa sáng ngày mai luôn? nha nha t/b?"

"cậu đừng có mà trêu tớ nữaaaaaa. đã bảo không có gì rồi màaaa"

"hahaaaa đợi tớ với won t/b"

***

rồi sao? đến cuối cùng thì em vẫn phải chịu thua trước sự chai mặt của kim dasom và để cô nàng kéo mình đến quán kem quen thuộc, cách trường đại học chúng em hai con phố. trên đường đi, cô ấy không thể ngừng luyên thuyên về việc đã quan sát những biểu hiện của em mấy ngày hôm nay ra sao và những suy đoán của chính bản thân cô ấy như thế nào. điều đó làm em chóng hết cả mặt.

"các cậu có biết gì không? sáng nay mặc dù đi học muộn nhưng mà tớ cảm thấy như hôm nay là ngày đặc biệt dành cho tớ vậy. chúa ơi, tớ đã được đứng ngay bên cạnh heeseung oppa của khoa nghệ thuật trường x trên xe bus đó"

"gì cơ? có thật không đấy? sao cậu may mắn quá vậy? tớ nghe nói ảnh đẹp trai lắm đúng không? ước gì tớ có thể đứng gần ảnh một lần như vậy"

"ôi còn hơn cả đẹp trai ấy chứ. lúc đó vì tớ ngạc nhiên quá nên làm rơi luôn điện thoại ngay trước mặt anh ấy. đoán xem anh ấy đã làm gì nào? huhu heeseung oppa đã nhặt lên và đưa cho tớ đó. thề với chúa là lúc anh ấy đưa tớ chiếc điện thoại mà tớ chỉ muốn quẳng nó qua một bên mà nhảy vào ôm chầm lấy ảnh mà thôi! ôi còn mùi thơm của anh ấy nữa chứ. không biết những người xung quanh có ngửi thấy mùi hương đó không nữa? nếu như thế thì có lẽ nào chúng tớ là tri kỷ ư?"

"aaaa nếu thế thật thì chả khác gì trên phim cả. nghe cậu kể chuyện mà tớ cũng rạo rực hết cả lên đây này"

cuộc nói chuyện của những cô bạn bên cạnh bằng một cách rất thần kì lại thu hút được sự chú ý của em, nhất là khi em nghe thấy cái tên 'heeseung'. em theo phản xạ bước chậm lại, quay lại nhìn về phía họ và dỏng tai lên nghe, dasom thấy vậy cũng theo quán tính nhìn theo ánh mắt của em và nhún vai thản nhiên nói.

"ôi lee heeseung! lúc nào cũng là lee heeseung bên khoa nghệ thuật. người luôn làm các cô gái từ trường x bên đó đến những trường đại học lân cận khu mình đều vì cậu ấy mà phát cuồng hết cả lên"

"cậu biết lee heeseung?"

"ừ đương nhiên rồi. cậu ta nổi tiếng đến vậy cơ mà. làm sao một đứa hay đi nghe ngóng như tớ lại không biết được cơ ch..mà khoan! tớ chưa bao giờ nghe thấy cậu nhắc đến việc cậu cũng biết lee heeseung nhaaa. gì đây hả won t/b? chẳng lẽ..."

vừa nghe thấy hai từ "chẳng lẽ" phát ra từ kim dasom là em đã cảm nhận thấy có điều gì đó chẳng lành rồi. vừa định ngắt lời cô nàng thì may mắn thay lần này ông trời quyết định ra tay cứu lấy em một phen.

bảng hiệu quán kem đã dần xuất hiện ngay trước tầm mắt, vin theo cái cớ đó, em vụt lên trước, cắm đầu cắm cổ mà chạy thẳng vào quán, để lại cô bạn của mình ngơ ngác ở đằng sau.

rồi đột nhiên em va phải người nào đó.

bộp!

ôi không! ôi không! ôi không!

em đứng hình nhìn cốc kem đang trên tay người kia, bây giờ vì mình mà nằm yên vị trên mặt đất. em mếu máo khóc thầm trong lòng 'ngày quái gì mà xui dữ vậy nè'. sau đó, ngay lập tức em cúi gập xuống xin lỗi người mà mình đã vô tình va phải với vẻ mặt đầy tội lỗi.

"chết rồi. cậu ơi tớ xin lỗi nha. tớ không có cố ý đâu hay là để tớ mua...ơ heeseu..."

rồi xong. ông trời cứu cánh cái gì chứ? mơ à? đây là ổng đang mở đường mới dồn em vào tình huống trớ trêu khác chứ may mắn cái quái gì cơ chứ?

trùng hợp thật, người mà em vừa vô tình va phải lại chính là người con trai mà em luôn nghĩ về trong mấy ngày nay. khi nhận ra điều đó, tâm trí của em lại càng thêm hỗn độn, vừa cảm thấy tội lỗi, vừa xấu hổ nhưng cũng có một cảm giác gì đó khá là vui vì được gặp cậu chăng?

ôi không quan trọng. quan trọng là bây giờ em phải làm gì, nói gì đây?

em và heeseung cứ thế mà đứng đờ ra nhìn chằm chằm vào nhau, không ai mở lời nói với đối phương câu nào. thật ra thì chỉ có em mới là người đứng đơ ra đấy vì vẫn còn sốc thôi, chứ cậu ấy thì lại đang nhìn em với vẻ mặt đầy khó hiểu.

"heeseung hyung, anh đi lấy kem gì mà lâu thế? anh làm rơi kem đó hả đồ ngốc này?"

"này won t/b, cậu làm sao thế? ơ cậu ấy..."

chỉ khi hai giọng nói, một của dasom, một của cậu bé đang đi đến bên cạnh heeseung đồng thanh cất lên thì em mới bắt đầu có phản ứng.

"heeseung à, tớ xin lỗi cậu rất nhiều, rất rất nhiều luôn đó. hay là để tớ mua bù lại hộp khác cho cậu nha? được không?"

nói rồi em liền ngồi xuống dọn dẹp cốc kem đang nằm lăn lóc ở dưới đất kia rồi định bụng đi vào quầy mua trả cho cậu một hộp kem khác thì có một bàn tay vươn đến nắm lấy tay em, đoạt lấy chiếc cốc và thẩy nó vào thùng rác kế bên.

không chỉ có vậy, heeseung còn rút từ trong túi áo hoodie của mình ra một chiếc khăn tay rồi nhẹ nhàng lau đi những vết kem còn dính trên bàn tay em.

thịch.

thình thịch.

một lần nữa, em lại cảm nhận được hương thơm đó nhưng lần này nó có vẻ đậm hơn lần trước một chút. mùi hương đó vừa lạ mà cũng vừa quen, em nghĩ có lẽ em đã dần dần nhận ra đó là mùi gì rồi chăng?

heeseung thơm quá huhu. cậu ấy lại còn đứng ngay sát mình nữa chứ!

"t-tớ cảm ơn. chiếc khăn này đ-để tớ đem về giặt cho cậu nhé? c-cậu đợi chút, tớ đi mua bù lại kem cho cậu nhé"

"tớ không sao đâu. dù sao vị kem đó cũng đã hết rồi, cậu muốn mua cũng không còn đâu. tớ ổn mà. để hôm sau tớ mua lại cũng được" mặt heeseung không biểu cảm nhìn em rồi xua tay, lắc đầu tỏ ý không sao.

"nh-nhưng..."

"hahaa không sao đâu chị ơi. là em kì kèo bắt ổng đi mua kem cùng em chứ hôm nay ổng cũng không có hứng ăn kem đâu mà. dù sao cũng đáng đời ổng lắm. vậy, nhân dịp này thì anh có muốn ăn chung với em không hả heeseung hyung?"

"này kim sunoo, làm ơn bỏ cái cốc kem mint choco của em ra xa khỏi anh được không? đừng để anh ngửi thấy nó nữa" heeseung liếc nhìn với vẻ mặt ghét bỏ và đưa tay đẩy cốc kem mà cậu bé sunoo đang đưa đến tránh ra xa khỏi mình. trước sự ghét bỏ của heeseung, sunoo nhún vai, chép miệng một tiếng rồi mỉa mai ông anh mình.

"khẩu vị của anh đúng là chả tốt tí nào cả. mint choco đang là hot trend đó. đến gà rán còn có vị mint choco nữa kìa. anh già ơi, update lên một chút đi"

"ơ cái thằng bé này? muốn ăn đòn hả? thôi cho xin, thà anh về ăn socola rồi đánh răng còn hơn. có ai lại bỏ tiền ra để ăn kem và gà rán vị kem đánh răng cơ chứ? thôi thôi đi về dùm đi"

nói rồi heeseung quay qua chào tạm biệt em cùng dasom và nhanh chóng kéo tay cậu em của mình đi về. đã đến nước này thì em cũng chỉ biết tạm biệt rồi nhìn vào chiếc khăn vẫn còn trong tay, khẽ thở dài.

***

ở trên con đường nào đó.

có hai dáng hình một lớn một nhỏ đang cùng nhau rảo bước về nhà. cậu trai nhỏ vừa đi vừa hí hửng với hộp kem cầm trên tay. còn cậu trai lớn hơn lại trông có vẻ đăm chiêu đến lạ.

quái lạ? một hộp kem cũng không thể nào toả ra mùi hương nồng như thế được. lẽ nào là do nước hoa? nhưng ai đời lại có người dùng loại mùi đó cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip