;𝕥𝕙𝕖 𝕥𝕣𝕦𝕥𝕙 𝕦𝕟𝕥𝕠𝕝𝕕;

tất cả các tình tiết kinh dị được truyền cảm hứng bởi những câu chuyện ma có thật của anh nguyễn nguyễn.

***

inspired by 'the truth untold' - bts

song: "hẹn em kiếp sau" - hương tú cover

warning: war, horror

giờ đã là nửa đêm canh ba. lý hi thừa giật mình tỉnh giấc, không gian căn phòng trọ xung quanh vẫn y nguyên một mảng tĩnh lặng. ánh sáng đèn đường mờ ảo, chập chờn cư nhiên chiếu đến nơi đầu giường khiến cậu bất giác rợn tóc gáy. trong cơn mơ màng, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại đảo mắt về phía cánh cửa sổ đang mở toang hoang.

cảnh tượng trước mắt giờ đây khiến cậu gần như đứng hình. có một bóng người không rõ hình thù mặt mũi đang ngồi chồm hổm ở trên chiếc bàn học dưới chân giường. lý hi thừa bỗng thấy ngực mình bị đè chặt xuống, hít thở ngày một khó khăn. cổ họng cậu cứng lại và khô khốc, tay chân dù có cố đến mức nào cũng không thể cử động được. nỗi sợ hãi, bất an cứ thế xâm chiếm lấy cơ thể cậu.

lý hi thừa cố gắng trấn an bản thân và nhắm mắt lại nhưng dường như vật thể đang ngồi xổm trên bàn kia đã cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của mình. bên tai, cậu bắt đầu nghe được tiếng rít the thé trong màn đêm tăm tối.

nó đang bò về phía cậu.

trái tim của hi thừa rơi xuống một nhịp. ánh mắt cứ thế trân trân nhìn vào vật thể đen lòm bắt đầu thở khò khè, bò ngửa đến chân giường mình. cả người cậu lẩy bẩy run lên, cố gắng vùng vẫy thật mạnh để thoát khỏi cảnh tượng quái đản này. có điều, tất cả mọi nỗ lực của hi thừa như đổ xuống sông, xuống biển.

quá muộn rồi.

cái gương mặt mục nát, bầy nhầy nửa xương nửa thịt ấy khẽ nở một nụ cười quái dị, khúc kha khúc khích hỏi.

"mày nhìn thấy tao à? mày nhìn thấy tao à?"

nó nghiêng đầu, dòng máu đen hôi thối, ẩm ướt từ miệng tuôn ra không ngừng, cứ tong tỏng chảy xuống, thấm ướt cả cổ áo hi thừa. mùi hôi tanh xộc thẳng vào cánh mũi khiến cậu cảm thấy vừa hãi hùng, vừa buồn nôn. miệng cậu ra sức mấp máy để niệm thật to tất cả hồng danh của các vị chư phật. mong chờ sự chở che trước sinh vật gớm ghiếc này.

tuy nhiên, con quỷ này cũng đâu có vừa. lý hi thừa càng cố niệm, nó lại càng tỏ ra thích thú. giọng điệu giễu cợt cùng những tràng cười rùng rợn vang lên khiến cả mảng da đầu cậu bỗng chốc tê rần.

"mày niệm à? niệm to lên. niệm to nữa lên. hay để tao niệm cùng mày luôn nhé? nam mô a di đà phật. nam mô a di đà phật hahaha"

dậy! dậy! hi thừa, dậy mau!

thật may mắn làm sao. trong cái lúc tưởng chừng như nguy cấp nhất thì lại có một tiếng gọi dồn dập giúp cho hi thừa có thể vùng dậy được. ngón tay cái của cậu giật ra khỏi sự kìm hãm ấy đầu tiên rồi cơ thể bắt đầu được thả lỏng và choàng mở mắt. cả phần lưng áo và mái tóc hi thừa đã ướt đẫm vì mồ hôi lạnh, tim cậu vẫn đập thình thịch, hơi thở không giấu nổi sự gấp gáp. cái cảm giác lành lạnh xung quanh vẫn còn ẩn hiện đâu đây.

Con quỷ kia đã biến mất không một chút dấu vết. bầu trời ngoài kia đã hửng sáng, đèn đường đã tắt và cánh cửa sổ đối diện giường thì vẫn đóng im lìm như trước khi cậu đi ngủ.

không có một chút dấu hiệu nào của việc nó đã được mở ra.

***

nói qua một chút về hi thừa, cậu được mẹ sinh ra vào đúng đêm ngày trăng rằm nên phần âm dương trong cậu tranh đấu dữ dội, vận khí cũng vì vậy mà ảnh hưởng theo chiều hướng xấu đi. đã có rất nhiều thầy bói trong và ngoài làng phán rằng số mệnh trên lá số tử vi của cậu rất lạ, số phận lênh đênh, thăng trầm và gặp rất nhiều biến cố. hơn nữa, bằng một cách nào đó, cậu còn sở hữu một sợi dây liên kết chặt chẽ với thế giới tâm linh.

số phận của cậu đã được định sẵn vậy rồi, âu cũng là cái liễn. ngoài việc trông chờ vào 'đức năng thắng số' thì cậu cũng chẳng còn cách nào khác để thay đổi.

chính vì thế, việc hi thừa gặp những chuyện tâm linh ma quỷ này không phải là lần đầu tiên. đặc biệt, từ khi cậu lên hà nội ở trọ, tần suất gặp những người 'khuất mặt, khuất mày' cũng ngày một tăng dần theo năm tháng. dù vậy, thường thì họ cũng chỉ là cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện, chứ không xuất hiện khủng khiếp như cảnh tượng ngày hôm qua. cậu thầm tự nhủ.

chắc chắn khu trọ này có vấn đề.

tuy nhiên, tự mình biết là vậy chứ cậu cũng đâu dám đả động gì. thời buổi kinh tế ngày càng khó khăn, một sinh viên xa nhà như cậu phải chắt chiu, tiết kiệm từng đồng một thì lấy đâu ra tiền để mời thầy về xem hay thậm chí là chuyển trọ.

bởi vậy các cụ ngày xưa cũng thường nói 'của rẻ là của ôi', nên là không phải tự nhiên chủ khu trọ lại cho thuê với mức giá rẻ bèo như vậy, âu cũng phải có cái lý do của nó.

***

bẵng đi một thời gian, sau khi đã cúng kiếng cẩn thận, xin phép những người 'khuất mặt, khuất mày' trong khu trọ, hi thừa cũng chẳng còn bị ma quỷ chọc ghẹo hay bị bóng đè như trước. tưởng chừng như mọi thứ đã có vẻ êm xuôi, nhưng nào có ai ngờ rằng từ dạo đó, lý hi thừa lại bắt đầu có một giấc mơ kì lạ.

song, giấc mơ ấy không quá kì dị quái đản, mặt khác, nó lại rất thơ mộng và bình yên đến nao lòng. trước mắt là vậy...

cậu mơ thấy những cánh đồng cỏ xanh mướt, con suốt nhỏ cùng bầu trời trong xanh, tươi đẹp. ở phía đằng xa xa còn thấp thoáng hình bóng của chiếc cổng làng cổ kính. cảnh vật nơi đây vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc. dù đang là mơ nhưng cậu cũng cảm nhận rõ được những làn gió man mát đang lướt nhẹ trên gò má của mình. hi thừa tiếp tục tiến gần hơn. đứng sừng sừng ở giữa cánh đồng bát kia là một cây gạo đỏ rực, sáng chói cả một vùng trời.

cây gạo.

mình.

mình ơi!

mình ơi!

và rồi.

tất cả những quang cảnh thanh bình của làng quê đất việt bỗng chốc tối sầm lại. thay vào đó là những tiếng la hét cùng tiếng súng trường dồn dập, giòn giã vang vọng đêm đen. mọi thứ giờ đây gần như bị bao phủ bởi khói thuốc súng dày đặc, những tiếng thét gào đau thương đến quặn lòng, hi thừa không tự chủ mà mở miệng gọi thành tiếng 'mình ơi, em ở đâu?" rồi giật mình tỉnh giấc.

đưa tay sờ lên khoé mi ướt đẫm.

nước mắt đã lăn dài trên gò má tự bao giờ.

***

rồi lần một. lần hai. lý hi thừa cứ liên tục mơ về khung cảnh làng quê ấy.

cây đa, giếng nước, sân đình.

và cả gốc gạo rực đỏ, trổ đầy hoa.

nhưng lần nào cũng vậy, những giấc mơ ấy luôn kết thúc bằng những tiếng gọi thảm thiết, u sầu.

mình ơi.

giọng nói ấy rất quen thuộc nhưng hi thừa không thể nhớ ra mình đã nghe thấy nó ở đâu. đến cả mặt mũi hay hình dạng của người sở hữu thanh âm ấy, cậu cũng chưa một lần thấy qua, kể cả trong giấc mơ. dẫu vậy, cậu chắc chắn rằng giọng nói đó thuộc về một người con gái cũng chỉ trạc độ đôi mươi.

hi thừa cố gắng sắp xếp lại những chuỗi sự việc ngẫu nhiên cũng như những mảnh ghép rời rạc từ giấc mơ. cuối cùng cũng vẫn chẳng đến đâu.

rốt cuộc đó là ai?

nếu là một vong linh muốn tìm sự trợ giúp thì tại sao lại không cho cậu biết mặt, biết tên?

đầu cậu lại bắt đầu đau như búa bổ. hi thừa cau mày, mệt mỏi xoa bóp hai bên thái dương. gương mặt cậu đã xanh xao, vàng vọt đi vài phần, đôi mắt thì thâm cuồng vì thiếu ngủ. trông chẳng khác nào một người mất hồn.

dù sao thì ít nhất, người này cũng chưa làm tổn hại gì đến mình.

miệng cậu bắt đầu tự lẩm bẩm.

"nếu muốn tôi giúp thì hãy cho tôi thấy mặt đi. chứ đừng làm loạn giấc ngủ của tôi"

nói rồi, cậu quyết định tạm gác những thứ kì bí này sang một bên mà nhanh chóng trở lại chiếc giường êm ái của mình.

***

đúng như ước nguyện của hi thừa, đêm nay cậu đã có một giấc ngủ ngon theo đúng nghĩa.

đây đích thực chính là định nghĩa của hai chữ 'bình yên'.

"thưa cậu, phiền cậu tránh ra một chút. trai chưa vợ, gái chưa chồng. xin cậu đừng đụng chạm thân mật. kẻo người ta lại dị nghị"

bỏ ngoài tai lời nói của người con gái trước mặt, hi thừa đưa tay chạm lên gò má lạnh buốt ấy, ngón trỏ lướt nhẹ qua chóp mũi, bờ môi. hơi ấm từ bàn tay cậu truyền đến khiến em vô thức cụp mắt, hàng mi khẽ run lên. thấy vậy, hi thừa liền bật cười, bưng mặt để em nhìn thẳng vào mắt mình rồi thả những nụ hôn nhẹ nhàng lên trán, lên má và cuối cùng kết thúc ở bờ môi xinh.

"đừng giận anh nữa nhé? anh thương em nhưng tổ quốc đang cần. mà anh lại chẳng thể nào ngồi yên"

ôm lấy bờ vai nhỏ đang run lên vì gió lạnh, hi thừa lôi ra từ trong túi áo trước ngực một chiếc nhẫn ngọc, đeo lên ngón áp út của em.

"chiếc nhẫn này là lời minh chứng. anh sẽ về khi đất mẹ thống nhất. mình ơi, tin anh nhé?"

"dạ mình. em tin"

tiếng em đáp trả ngọt ngào. hi thừa cười tít mắt, ghì chặt lấy em vào lồng ngực, vươn tay nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của em mà đặt lên những nụ hôn rải rác. từng chút. từng chút. thật dịu dàng.

'anh yêu em như anh yêu đất nước

vất vả đau thương sớm tối vô ngần

anh nhớ em mỗi bước đường anh bước

mỗi tối anh nằm, mỗi miếng anh ăn.

ngôi sao trong đêm không bao giờ tắt

chúng ta yêu nhau chiến đấu suốt đời

ngọn lửa trong rừng bập bùng đỏ rực

chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người'

"nhớ" - nguyễn đình thi

***

từ cái ngày ấy, vậy mà ròng rã cũng đã một năm trôi qua, tần suất người con gái kia xuất hiện trong giấc mơ của hi thừa thì vẫn ngày càng nhiều dần. mặc dù đó chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không rõ đầu đuôi nhưng những thước phim ấy lại đều rất ngọt ngào, hạnh phúc khiến cho nhiều lúc hi thừa không muốn thoát ra. rồi dần dà, cậu cảm thấy mình đã có một thứ xúc cảm cấm kị với người con gái bí ẩn này.

cậu cảm thấy nhớ nhung mỗi khi không thấy em.

thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc em sẽ biến mất.

cậu thật sự đã quá đắm say vào một người không có thật trên đời.

đã có những lần hi thừa muốn từ bỏ cuộc sống trên trần thế để có thể tới bên em, dâng hiến tấm thân này cho em.

lý hi thừa, anh đang làm cái gì vậy?

khoảnh khắc lưỡi dao đang cận kề đến sát cổ mình, lý hi thừa chợt nghe thấy một giọng nói gọi giật lại. sau đó bàn tay cầm dao truyền đến một cảm giác tê rần, bỏng rát. ném thật mạnh con dao xuống đất, tóc gáy cậu dựng đứng lên vì luồng hơi lạnh giá phía sau, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

ai cho anh làm như vậy? ai cho anh làm như vậy hả lý hi thừa?

giữa khoảng không gian tĩnh lặng, tiếng nói mơ hồi ấy lại tiếp tục vang lên nhưng lần này dường như chứa đựng đầy sự tức giận. cả cơ thể hi thừa một lần nữa run lên khi nghe thấy tiếng đóng rầm của cánh tủ gỗ bên đầu giường.

em giận rồi.

tại sao em lại giận, khi tôi chỉ muốn đến bên em?

khỏi phải nói, hi thừa đột nhiên cảm thấy lòng mình quặn đau như cắt, cậu cuộn tròn, quấn chăn kín mít, vùi mặt vào gối rấm rứt khóc như một đứa trẻ.

"anh xin lỗi. mình ơi, anh xin lỗi. đừng giận anh. đừng giận anh nữa"

***

có lẽ đây dường như là một điều vô lý nhất trên đời. lý hi thừa đang từ một cậu sinh viên bình thường, giờ đây bắt đầu có biểu hiện như một kẻ tâm thần. cậu cứ thế lủi thủi một mình, không thèm tiếp xúc với ai, cũng như bắt đầu có những triệu chứng rối loạn cảm xúc. cho dù trước đây thường xuyên gặp những chuyện tâm linh còn kinh khủng hơn thế này, cậu cũng chẳng có chút hề hấn gì. vậy mà...

kiếp nạn.

đây đúng là kiếp nạn.

lững thững bước vào trong căn nhà gỗ tồi tàn, ọp ẹp nằm ngoài trung tâm hà nội. ánh trăng mờ ảo treo cao, soi chiếu những ánh sáng bàng bạc lạnh lẽo xuống đoạn đường ẩm ướt, mọc đầy rêu cỏ. cậu cứ thế lầm lũi bước đi như một bóng ma vất vưởng. đôi mắt nai trong veo ngày nào đã trở nên thâm cuồng, sưng đỏ vì khóc.

bước chân vào điện thờ nghi ngút nhang khói, ngồi dưới ánh đèn đỏ mờ nhạt, vị thầy pháp già hắng giọng hỏi thẳng.

"vị nam này, con đến đây là muốn được giúp đỡ gì?"

hi thừa thẫn thỡ đưa mắt nhìn ông, giọng nói khàn đặc, run run chỉ chực chờ để oà khóc.

"thưa thầy, em ấy không xuất hiện nữa. con không thể thấy em ấy nữa rồi. không thể thấy nữa rồi"

trước lời nói nhăng nói cuội, không đầu không đuôi của hi thừa, người thầy pháp cũng chỉ biết lắc đầu, thở dài đầy não nề. không trả lời câu hỏi của hi thừa, ông quay sang gọi đệ tử chuẩn bị hương trầm, hoa, trái cây và trầu cau để ngay lập tức làm lễ.

ông rút ra vài nén hương rồi bắt đầu dâng lễ, miệng thì lầm rầm khấn vái. hi thừa bắt đầu thấy đầu óc của mình ngày càng mộng mị hơn, mọi thứ trước mắt bất chợt tối sầm lại. không gian xung quanh vẫn phảng phất những tiếng tụng rì rầm, đều đều bên tai. và rồi mùi của cây cỏ thơm ngát bắt đầu xuất hiện, thay cho mùi vị đăng đắng, ngọt sâu của hương trầm.

giờ đây mở ra trước mắt cậu là khung cảnh làng quê quen thuộc mà cậu thường gặp trong giấc mơ. trái tim cậu hẫng lên một nhịp khi nhìn thấy người con gái mặc một chiếc áo lụa tím, đang vui vẻ vừa xay thóc vừa lẩm nhẩm ca hát. nhận ra đó chính là em - người mà cậu luôn muốn gặp lại suốt mấy tháng ròng rã, định bụng tiến đến thì thấy một người nam nhân có vóc dáng cao lớn đã nhanh hơn một bước, ôm chầm lấy em vào lòng.

"ơ cái cậu này, cậu không vào học đi mà còn ra đây làm gì? thầy tôi mà thấy là cậu sẽ bị đuổi học đó"

"tại người ta nhớ em quá nên mới trốn ra một tí thôi mà. em có nhớ cậu không?"

"ai mà thèm nhớ cậu chứ. tôi đâu có dám. cậu mau mau vào đi kẻo thầy tôi ra bây giờ"

vỗ nhẹ vào bàn tay to lớn đang ôm chặt lấy vòng eo của mình, em hừ nhẹ một tiếng, giọng nói có chút bồn chồn, gấp gáp. nhưng người nam nhân kia vẫn kiên quyết ôm lấy, mở miệng cười khúc khích rồi cứ thế hôn loạn lên mặt, lên tóc.

cảnh tượng trước mắt làm hi thừa cảm thấy thật nóng máu, bàn tay đã nắm thật chặt, cơ hàm nghiến lấy ken két, vốn định xồng xộc xông đến thì bỗng có tiếng quát khàn đặc nhưng không kém phần uy nghiêm vang lên.

"lý hi thừa! trò buông con gái tôi ra ngay"

"ấy chết, thầy ạ!"

nghe đến đây, hi thừa chợt giật mình, dụi mắt nhìn kĩ lại thì thấy người nam nhân mà mình hận không thể đấm cho nhừ tử ấy lại chính là mình. tự bật cười với chính sự ngớ ngẩn của bản thân, hi thừa cảm thấy thật nhẹ nhõm.

hoá ra cậu và em chính là người tình từ kiếp trước.

bất chợt.

cả khung cảnh lại bắt đầu lay chuyển. mọi cảnh vật đều bị vỡ tan, hút lấy cậu vào hố đen sâu thăm thẳm.

tiếng đạn nã.

tiếng kêu gào.

xung quanh sặc sụa mùi thuốc súng, khói trắng mờ mịt, dày đặc cay xè mắt nai.

cảnh tượng y hệt giấc mơ thuở ban đầu.

giặc đã tràn vào đến làng, tràn đến nơi quê nhà của cậu. chúng nó nã súng, bắt người hoạt động cách mạng, giết đàn ông, giết trẻ nhỏ, hiếp phụ nữ.

người dân bắt đầu chạy loạn, bỏ lại nơi đồng lúa vàng ươm, bỏ lại nhà cửa, làng mạc để tìm kiếm hy vọng được sống sót. một nửa ngôi làng gần như chìm vào biển lửa.

lý hi thừa bàng hoàng trước sự hỗn độn trước mắt, cậu hoảng loạn, chạy ngược lại với dòng người đang nhanh chóng di tản kia.

cậu phải tìm được em.

mình ơi.

mình ơi.

sau khi đã nã pháo, quân lính tây chia nhau làm hai hướng, tìm đến từng nhà để tìm ra người theo cộng sản. chúng chặn đứng mọi nẻo đường, đốt phá, giết hại trâu bò, lùng bắt phụ nữ và trẻ em, dồn ra gốc gạo giữa đồng để bắt đầu hành quyết.

người chết như ngả rạ, xác chồng lên xác.

thật tang thương.

"mình ơi, cứu em. đừng mà. mình ơi, làm ơn cứu em"

đôi mắt hi thừa đỏ ngầu, đôi chân run rẩy loạng choạng lao về nơi có tiếng khóc quen thuộc. cậu chạy đến, muốn ngăn chặn những hành động ghê tởm của bọn chúng, muốn ôm em vào lòng mà chở che

nhưng cậu không thể chạm vào.

tại sao?

tại sao cậu lại không thể?

tiếng kêu gào đầy bất lực.

tiếng cầu xin thảm thiết của em như cào xé, rạch nát tâm can cậu.

em nằm đó.

quần áo rách rưới.

đôi mắt nhắm nghiền.

trên khoé mắt còn vương những giọt lệ tủi nhục.

mình ơi, em xin lỗi.

khắp không gian giờ đây chỉ còn tiếng khóc xé gan xé ruột đan xen cùng những tiếng cười man rợ.

em ơi.

em của tôi ơi.

thật khủng khiếp.

đau đến xé lòng.

***

rồi không rõ thế nào.

vài năm sau khi đất nước được thống nhất, trên cành gạo xinh đẹp, đỏ rực giữa cánh đồng năm ấy.

có một người đàn ông mặt đầy sẹo treo cổ lủng lẳng, cứ từng nhịp đung đưa qua lại theo gió.

người quanh làng bắt đầu truyền tai về lời đồn đại rằng nơi gốc gạo ấy luôn xuất hiện những tiếng kêu khóc ai oái, u uất đến rợn người của những u linh còn vương vấn nhân gian từ thời chiến tranh loạn lạc.

thật tiếc cho những số phận.

thật tiếc cho những đời người.

'cây gạo có ma, cây đa có thần'

tới nay vẫn không có một ai dám bén mảng đến nơi đất độc linh thiêng ấy.

***

bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả khuôn mặt hi thừa giờ đây đã giàn giụa nước mắt. những giọt lệ lấp lánh không ngừng tuôn ra đôi mắt bỏng rát.

cậu đã nhớ lại rồi.

nhớ lại tất cả rồi.

"đây là tiền duyên của con. người nam này, từ lúc con bước vào đây, ta đã cảm nhận được nguồn năng lượng của vong nữ theo con. duy chỉ có điều, ta thật lấy làm lạ khi vong lại là người đưa con đến với ta"

"thầy ơi, con muốn gặp lại em. con thật sự muốn gặp lại em một lần"

bất chợt, giữa những tiếng nức nở, hi thừa cảm nhận được như có một vòng tay vô hình đang bao bọc lấy mình, từng nhịp vỗ về. dù tóc gáy đã lần lượt thay nhau dựng đứng nhưng hi thừa lại muốn tham lam, giữ chặt luồng khí lạnh này bên mình mãi mãi.

cậu biết đó chính là em.

lần này, cậu còn cảm thấy được ngón tay lạnh buốt của em đang cố gạt đi những nước mắt nơi khoé mắt kia. những nụ hôn vô hình đặt lên má, lên môi, không thiếu mọi ngóc ngách trên gương mặt thanh tú nhợt nhạt. cậu vô thức đưa tay, khua loạn trong không khí, thầm mong có thể chạm vào em dù chỉ là một lần.

song, vẫn không thể.

một tiếng cười nhẹ, khẽ truyền đến tai. giọng nói vô định lúc này đây đã rõ ràng hơn mọi ngày.

hẹn gặp kiếp sau.

em nhớ thương mình.

hi thừa bất giác sờ lên gò má, nơi vẫn còn vương chút cảm giác lành lạnh. tự cậu cũng biết chắc em đã đi thật rồi. nụ cười xinh đẹp của em bất chợt loé sáng, phút chốc hiện ra trong tâm trí.

tình yêu son sắt em chờ.
chờ đến khi nào, mình về bên em.

này em ơi, sao nụ cười em hạnh phúc còn con tim tôi lại đớn đau thế này?

vỡ vụn.

tan nát.

tôi bật khóc.

biến mất rồi.

sụp đổ cả rồi.

lâu đài cát này chỉ còn một mình.

nhìn vào chiếc mặt nạ đã vỡ vụn.

và tôi vẫn muốn em.

***

có duyên mới gặp, có nợ mới yêu.

đủ duyên sẽ gặp lại, đủ nợ sẽ tìm về.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip