Kaiser Michael

Writing by: Jesse_Ingrid

Warning: OOC!

======

_Thiên thần chốn địa ngục_

Xã hội loài người tựa như địa ngục tối tăm thứ hai trong mắt kẻ bất hạnh Kaiser Michael khi gã mang trong mình cái tên của hoàng đế nhưng lại chịu áp bức tủi nhục của gia đình bạo hành. Nhưng cái ánh sáng nhỏ bé ấy đã cứu rỗi lấy gã, cứu lấy trái tim mục rỗng từng ngày của gã hoàng đế ấy. Nhỏ bé và xinh đẹp, đó là những gì trong đầu gã nghĩ đến khi vừa nhìn thấy em.

Nàng xinh lắm, đôi mắt to tròn trong veo. Gương mặt bừng sáng lên tựa như thiên thần ngã xuống cõi đất trần gian đầy hiểm trở này. Chiếc cánh trắng mỏng manh ngay phần xương bả vai. Em cao hơn gã một chút, nhưng nhìn sao em thật nhỏ bé.

"Thiên thần thật à?"

"Trông giả lắm à?"

Kaiser Michael ngơ ngác nhìn em ném trái bóng của gã về phía gã, sau đó lại biến mất vào không trung mà bay thẳng lên trời. Bầu trời trong xanh không chứa đựng một kẻ tồi tàn và bất hạnh như gã. Thứ ánh sáng ấm áp ấy luôn thuộc về em, thuộc về giấc mơ và hoài bão của gã về cuộc trốn chạy khỏi cuộc bạo hành.

"Wir sehen uns wieder"
(hẹn gặp lại )

Âm thanh tựa như từ bầu trời trong xanh vọng xuống nơi đáy tối tăm của cuộc đời người mà chạm đến trái tim của Kaiser. Đôi mắt xanh trong veo ấy lóe lên tia hi vọng, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ.

Kể từ ngày hôm ấy, bên cạnh Kaiser là một đốm sáng nhỏ, một thiên thần đủ bên cạnh gã cả đời.

.

.

"Y/n...đau..hức...đau quá..."

"Đợi xíu.."

Như mọi ngày sau cuộc đánh đập của người cha kia, Kaiser bị không ít vết thương trên cơ thể. Gã ôm chặt trái banh mà mím môi cố chịu đựng cơn đau nhưng nước mắt lại chẳng kiềm được mà lăn dài trên gò má gầy gò. Y/n hôm nay đuối sức do điều trị nhiều thiên thần khác, em chẳng còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố sử dụng sức mạnh chữa trị của mình để cứu lấy cậu trai ấy dù chỉ một chút. May sao những vết thương của Kaiser tạm ổn hơn, em mệt mỏi mà nằm gục trên sàn không động đậy.

"Y/n..?"

Gã trai mắt mũi tèm lem mà ngước lên nhìn em, gã sợ lắm, gương mặt non nớt tái mét lại như sợ em sẽ rời khỏi gã. Ấy nhưng Y/n lại biến mất một cách bất ngờ, trái tim của gã lại đập mạnh hơn, đập liên hồi chẳng dừng lại. Kaiser Michael cứ thế gọi em trong vô vọng.

"Tớ..tớ không cần..không cần cậu trị thương nữa..quay lại đi mà.."

Cứ thế mà ôm trái banh trắng, gã lặng mình trong góc phòng tối tăm mà thút thít không dám ngủ sâu. Ánh trăng cửa sổ rọi vào gương mặt thanh tú non nớt của cậu trai nhỏ, trăng buồn bày tỏ nổi lòng cùng gã trai cho những chuỗi ngày tối tăm.

Sáng hôm sau, Y/n xuất hiện sớm. Em với trạng thái đã tốt hơn nhiều mà dỗ dành Kaiser mít ướt đang ôm chặt lấy mình.

"Ghét Y/n!"

"Thế buông ra"

"Không!"

"..."

.

.

Chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến ngày gã đổi đời sau chuỗi ngày bạo hành. Người cha bị tống vào tù, gã thì được người đàn ông của hiệp hội bóng đá đón nhận. Và từ đó gã cũng chẳng thấy em đâu nữa, Y/n gần như biến mất khỏi cuộc đời gã cho đến một ngày của hai năm sau khi gã đang tập luyện.

"Xin chào, đứa trẻ năm nào đó"

Giọng nói trong trẻo vang lên của một thiên thần vừa lạ vừa quen, không gian gần như là ngưng đọng lại khi gã vừa thấy em. Người con gái nhỏ bé năm nào đó đã trưởng thành rồi. Ấy nhưng bây giờ đây em còn lùn hơn cả gã, đôi cánh trắng tinh dang rộng ra đủ bao bọc lấy cả gã và em. Em chậm rãi đáp chân xuống đất rồi thu cánh mình lại, mỉm cười nhìn gã.

"Lâu không gặp"

"Y/n? Cậu..?"

"Sao?"

Kaiser Michael không nghĩ bản thân gã sẽ gặp lại ánh sáng dành cho cuộc đời tăm tối của gã. Vội dừng tập luyện mà chạy đến ôm vội cơ thể nhỏ bé ấy của em. Tựa như lúc ấy có một mùa xuân ngay giữa chốn đông lạnh lẽo, gã cười hạnh phúc mà nhìn em.

"Cậu lùn hơn tôi rồi"

"?"

"Cánh rộng hơn rồi. Cậu đã đi đâu thế?"

"Không biết"

Y/n nhếch mép thách thức nhìn Kaiser, sở dĩ em không muốn nói em luôn xuất hiện bên cạnh gã nhưng gã chẳng thấy em. Em đã từng gọi tên gã nhiều lần, đứng bên cạnh nhưng không thể chạm vào gã. Chúa bảo nếu một lúc nào đó em xuất hiện mãi trước mặt Kaiser thì em chẳng thể quay về nữa. Thế là nàng đành ngậm ngùi quay về chốn địa đàng xinh đẹp.

"Cậu tốt hơn rồi nhỉ"

"Ừm. Y/n cũng thế mà"

"Vậy thì sống cho tốt đấy"

Lại câu nói ấy, lại là biểu cảm ấy. Kaiser Michael biết mỗi khi em lại làm biểu cảm ấy là sẽ biến mất chẳng thể nhìn thấy nữa. Gã sợ lắm, ánh sáng của gã, hoài bão của gã, em lại có ý định bỏ trốn rồi.

"Cậu tính đi đâu?"

"Hửm? Tôi dĩ nhiên ở đây rồi. Có đi đâu đâu"

Nhìn nụ cười ấy của em gã càng chắc chắn hơn việc em sẽ biến mất một lần nữa, điều đó sẽ xảy ra. Y/n xoa xoa mái tóc vàng rối xù mềm mại của gã, ánh nhìn em dịu dàng nhìn gã tựa như tình cảm gia đình mà em trân trọng.

"Michael...món quà của Chúa"

"Y/n..?"

"Hãy sống vì bản thân mình nhé"

Nàng khẽ cười rồi biến mất, dù cho gã có ôm chặt như thế nào thì nàng vẫn biến mất. Mặt gã trai sa sầm lại, gã nghiến chặt răng tự thề rằng nếu một mai em xuất hiện gã sẽ bẻ gãy đôi cánh ấy của em. Để em không được về với tự do nữa.

Y/n nhỏ, thiên thần tự do của gã.

.

Tính cách Kaiser dần trở nên kiêu ngạo hơn, gã trai cũng đã đổi kiểu tóc rồi. Chẳng còn là đứa trẻ đáng yêu năm nào mà Y/n cưng chiều nữa. Bây giờ em đang ngồi trong lòng gã ở phòng của gã. Bị gã trai ôm chặt em khó chịu vô cùng.

"Buông ra"

"Em sẽ chạy mất"

"Tôi còn về"

"Không"

Kaiser Michael tức giận ôm chặt em hơn, lại trở về nơi ấy? Bên cạnh gã em không vui sao? Càng nghĩ càng tức giận với sự xa cách của em, gã dùng bàn tay thô bạo của mình mà nắm lấy cánh của thiên thần nhỏ. Tựa như điềm chẳng lành, em cố vùng vẫy để thoát khỏi gã nhưng không thể.

"Kaiser, sức của con người không thể bẻ gãy cánh của thiên thần"

"Tôi biết nhưng em cảm nhận xem"

Y/n chợt lạnh sóng lưng khi cảm nhận được vật nhọn từ phía cánh. Kaiser cũng ngạc nhiên không kém, gã chỉ nghĩ nó vô hại ai ngờ đây là sự thật. Thanh kiếm được đánh cắp bởi gã từ thánh điện có thể cắt đứt đôi cánh của em. Nghĩ đến chuyện gã nhân nhượng để cho em chạy thoát một lần nữa, có lẽ em sẽ trốn gã cả đời. Vì thế không muốn nghĩ ngợi gì, Kaiser liền đâm mạnh vào phía cánh trắng mặc em đau đớn gào khóc, thô bạo cắt đứt thứ đang gắn với bả vai em.

"Đau...làm ơn tha tôi.."

"Ngoan, chịu một chút nữa thôi"

Kaiser cắn răng, em chảy máu như thế gã cũng thương lắm nhưng chỉ một chút nữa thôi em sẽ thành của gã. Y/n đau đến khóc nấc cả lên, em cảm giác năng lượng bên trong mình dần mất đi. Chúa nói đúng, em đã quá sai khi tin tưởng loài người. Y/n cắn mạnh lên bả vai của gã, bày tỏ sự đau đớn của mình mà trút lên vai của gã trai. Nhưng Kaiser vẫn dịu dàng cưng chiều em mà để em cắn, tay gã vươn lên bóp gãy vòng hào quang. Y/n biết mình không xong rồi, liền ngất đi.

"Để tôi băng bó cho em"

Chẳng cần em đáp hay không, nhìn đống lông vũ trắng dính máu ấy mà Kaiser thỏa mãn vô cùng. Gã vội rửa vết thương cho em rồi băng bó lại. Hôn nhẹ lên phía gáy của người thương rồi đi dọn dẹp.

Thiên thần ấy không thể quay về, ngày qua ngày bị trói chặt bên cạnh giường của gã cho đến khi em chấp nhận làm quản lí riêng bên cạnh gã. Y/n cũng dần buông bỏ về bẩu trời xanh kia.

"Nghĩ gì đấy?"

"Không có gì..."

Y/n giật mình vội quay đầu ra sau nhìn gã trai với gương mặt kiêu ngạo. Gã khoác lên cho em chiếc áo ấm rồi kéo em vào lòng mà dỗ dành.

"Ngoan nào, vào trong thôi"

"Vâng"

"Ngoan lắm, yêu em"

"Vâng"

Kaiser Michael hôn nhẹ lên tóc nàng, đôi mắt xanh ấy khát khao cháy bỏng giam cầm người thiếu nữ ấy mãi mãi.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip