[10] 𝑻𝒐 𝒃𝒆 𝒚𝒐𝒖𝒓 𝒔𝒂𝒗𝒊𝒐𝒓

"Cảm ơn chị đã chữa trị cho em."

Tôi mỉm cười nhìn chị ấy rồi ngồi dậy muốn quay trở về nhà. Shoko dặn dò tôi phải ăn sáng đầy đủ và dưỡng bệnh cho thật tốt.

Tôi cũng chỉ gật đầu cho qua. Ngay khi bước đến cửa thì bỗng nhiên bị chị ấy gọi lại từ phía sau.

"Yn!"

Bầu không khí im lặng. Tôi quay lại nhìn chị ấy ấp úng.

"À... không có gì. Chị chỉ dặn là nếu cơ thể không khỏe hãy gọi chị."

Shoko lưỡng lự khi nói ra khiến tôi hơi tò mò. Nhưng có lẽ chỉ dặn dò về sức khỏe các thứ. Tôi gật đầu và đi đến tiệm cháo gần nhà để ăn sáng.

"Cho cháu một bát cháo thịt bằm ạ."

Vừa ngồi trong quán vừa mắng thầm tên khốn kia. Mahito chết tiệt. Tôi đã chịu chưa đủ hay sao mà còn bị hắn bày trò trên người cơ chứ? Nếu không nhờ mấy chú thuật sư kia giúp thì tôi chết chắc rồi.

Hoặc tệ hơn thì biến thành chú linh quái vật gì đó xấu xí. Ai mà biết được? So với hồi trước thì sắc mặt tôi cùng hồng hào và khỏe mạnh rồi. Sao vẫn cứ bám riết lấy tôi.

Bát cháo nóng hổi đặt đến trước mặt kéo tôi ra khỏi đống suy nghĩ hỗn loạn kia. Ăn trước đã rồi tính. Cả chiều hôm qua đến nay chẳng có tí gì bỏ bụng.

Ăn no rồi thì thanh toán. Tôi mua thêm một phần về để chiều ăn. Mệt đến nổi chẳng thể nấu nướng gì được.

Về đến nhà, trong khi đang nằm trên giường thì điện thoại lại reo lên. Tôi nhấc máy.

"Alo?"

"Yn!! Lo chết tao rồi. Tao nghe tin chỗ hôm qua bị tấn công. Không biết mày về chưa nên gọi mãi. Qua nhà thì cũng không có mày ở nhà."

"Bình tĩnh. Tao ổn. Tao chỉ mệt nên ngủ tới sáng nay thôi."

Tôi chẳng muốn nó lo lắng thêm làm gì khi dù sao mọi chuyện cũng qua rồi. Vì vậy nên đành phải nói dối.

"Vậy tốt rồi. Làm tao cứ tưởng mày bị làm sao không luôn. Vậy... đi chơi không? Hôm nay có bạn trai tao đi chung á."

"Được. Đợi tao thay đồ đã."

"Ừm 15 phút nữa qua đón mày ha."

Chỉ như vậy liền ngắt tín hiệu bên đầu dây kia. Tôi bước vào phòng tắm mở nước nóng cho khuây khỏa đầu óc. Hơn nữa, đi chơi để quên đi nhanh chóng cái bản mặt của tên kia.

Hai đứa nó lái xe đến chở tôi. Cả ba cùng đến một tiệm mochi gần trung tâm mua sắm. Tôi cũng thèm món này nhưng từ khi kết thúc với ai kia thì không thường hay đến đây nữa.

Anh ấy... rất thích món này.

Lắc lắc đầu để suy nghĩ bay đi. Tôi tập trung ngồi nói chuyện với Rita và Elan. Trước khi quyết định cùng nhau đi phố ẩm thực thì Rita xin phép vào nhà vệ sinh.

Vì vậy chỉ còn lại tôi và Elan. Người con trai với mái tóc nâu hạt dẻ. Nụ cười tỏa nắng và tính cách khá thân thiện. Cậu ấy quen Rita được hai năm rồi và tôi mong có thể dự tiệc cưới của cả hai trong tương lai.

.
.
.

Gojo trên đường đến tiệm bánh mà hắn thích như thường lệ. Lúc trước hắn vẫn thường đến đây mua Mochi và bánh ngọt cho em. Nhưng giờ đây chỉ mua cho bản thân.

Ai đó vừa đi vừa ngâm nga vu vơ vài bài hát. Mãi cho đến khi gần đến nơi thì mới sững người. Hình bóng này... còn không phải là Yn sao?

Tuy nhiên thứ khiến hắn mất tập trung lại chính là người con trai ngồi đối diện em. Nhìn cả hai đều ngượng ngùng khiến hắn suy nghĩ rằng có thể đây là buổi hẹn hò đầu tiên hoặc là thứ hai gì đấy.

Em đã tìm kiếm người mới rồi sao? Hắn tự hỏi. Lòng có cảm giác cay đắng kì lạ. Gojo quay đầu bước đi. Mất hết cả hứng ăn rồi.

Sau cảm giác bực mình, chỉ còn cảm giác ghen tị để lại. Hắn biết rằng sẽ có một ngày em quên đi hắn nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy.

Rồi em sẽ làm tình với ai khác sao? Sẽ rên rỉ tên của hắn hay sẽ sinh con cho hắn? Tim Gojo bỗng thắt lại.

Hắn muốn con mình có đôi mắt của em. Muốn ôm lấy em mỗi ngày. Muốn em yêu chiều gọi tên hắn.

Nhưng như vậy không tốt sao? Em đã quên được hắn rồi còn gì? Như điều mà hắn vẫn hoài mong muốn.

Bỗng nhiên giọng nói của Shoko lại vang vọng trong đầu hắn.

Cậu có phải là Gojo Satoru mà tôi biết không?

Không, có lẽ Shoko đã đúng. Hắn đánh mất chính mình rồi.

.

Tôi yêu em điên cuồng, Yn.

Tôi yêu em.

Tôi sợ em gặp nguy hiểm.

Tôi lo lắng và không ngừng suy nghĩ về em.

Tôi nhớ bóng hình và hơi ấm của em.

Chỉ đến giờ phút này, Gojo mới chấp nhận tình cảm của mình. Sự kiêu ngạo và duy ngã độc tôn của hắn cũng bị đổ vỡ trước sự tồn tại bé nhỏ của em.

Lạc mềm thì buộc chặt.

Em mềm mại và yếu đuối trói chặt linh hồn hắn. Chôn vùi hắn dưới bể tình tội lỗi của con người. Như một lời nguyền thực sự.

Giờ đây Gojo Satoru mới biết được rằng vì sao tên khốn Mahito đó lại chọn em để trở thành đối tượng của lời nguyền đặc cấp.

Hắn cười xòa rồi bước đến lấy chiếc điện thoại gọi cho Shoko.

"Shoko, tôi nghĩ tôi mất trí rồi."

.
.
.
.

Sau khi bọn tôi đi chơi với nhau xong thì trời cũng đã bắt đầu tối. Rita lại phải về sớm vì ba mẹ nó khó ai mà không biết.

Tôi bước vào nhà tắm rửa rồi nằm lên giường lướt điện thoại. Tầm 15 phút sau thì bước đến rót một ly nước để uống thuốc.

*Ding

> Chị gọi em bây giờ có tiện không?

Tôi nhìn màn hình tin nhắn đến. Không chần chừ liền bấm nút gọi luôn.

"Chị?"

"À Yn... chị có chuyện muốn nói với em."

Tôi tò mò khi giọng nói của Shoko có chút nghiêm túc. Chỉ dạ một tiếng rồi chăm chú lắng nghe.

"Hôm trước... là Gojo đã cứu em."

Tên anh vang lên khiến tôi giật nảy mình. Nghe thật quen thuộc lại cũng thật xa lạ.

"Thật ra... nó dặn chị không nói. Nhưng hôm nay lại gọi chị với giọng như đã khóc vậy."

"Chị không biết em và nó thế nào. Nhưng nó thích em nhiều lắm đấy. Nó đã làm rất nhiều thứ vì em nhưng chỉ toàn nhường công cho người khác."

"Về chuyện tình cảm, thật ra nó cũng không có kinh nghiệm. Chị chỉ nói vậy. Còn lại, tùy em."

Đầu dây bên kia cúp đi. Để lại tôi với những cảm xúc kì lạ trong lồng ngực. Chết tiệt.

Khoác lên một bộ đồ đơn giản. Tôi bực mình hướng đến phía nhà anh. Trước giờ đều là Gojo chủ động với tôi. Vì vậy lần này tôi sẽ chủ động tìm tới anh.

Mật khẩu vẫn không đổi. Kết giới cũng không ngăn cản tôi bước vào. Mọi thứ duy trì như lúc trước vậy.

Căn nhà im ắng thật. Anh ấy đã về nhà chưa? Tôi đi tìm khắp phòng khách và nhà bếp mà vẫn không thấy ai.

...
Vote để mình có động lực ra truyện nhé! 💞
...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip