Chap 10
Tai Lee Sanghyeok như ù đi anh vội vàng ném vali ở lại chạy khỏi nhà lấy xe chẳng màn đèn báo tính hiệu giao thông mà lao đi trên đường.
"Jihoon...Jihoonie à"
Lee Sanghyeok vừa chạy xe vừa cầu nguyện anh mong Thiên Chúa hãy cứu lấy Jihoon dù chỉ là 1 lần thôi, 1 lần thôi những lần sau này Lee Sanghyeok sẽ giúp Jihoon mà...
Khi đến bệnh viện Sanghyeok đậu xe xong vội vàng chạy vào trong.
"Cho-cho tôi hỏi bệnh nhân Jeong Jihoon đang ở đâu?"
Anh hỏi với giọng gấp gáp lắm và y ta cũng nhanh chóng trả lời cho Sanghyeok.
"Bệnh nhân Jeong Jihoon vừa mới được chuyển vào phải không ạ? Anh ấy đang ở khu cấp cứu"
"Cảm ơn cô"
Anh vội vàng cảm ơn y tá rồi chạy đến khu cấp cứu.
"Jaehyuk!"
Vừa đến nơi Lee Sanghyeok đã nhìn thấy Son Siwoo gục đầu vào lòng Park Jaehyuk nức nở còn Minseok thì ngồi thất thần bên cạnh, Moon Hyeonjoon đang được Lee Minhyeong vỗ vai dỗ dành người yêu.
"Anh Sanghyeok"
"Jihoon sao rồi?"
Park Jaehyuk khẽ lắc đầu rồi nhìn vào trong phòng cấp cứu.
"Em không biết, nãy giờ thằng bé ở trong đó"
"Sao lại có chuyện này chứ?"
"Là Siwoo phát hiện, ban nãy Siwooi nhớ bản thân chưa trả cục sạc điện thoại cho Jihoon nên đang đi nữa đường về nhà thì bắt em quay đầu xe đến nhà Jihoon để trả cho thằng bé, khi đến nơi Siwoo đã gõ cửa nhưng mãi không có tiếng trả lời, cửa nhà Jihoon cũng không khóa nên bọn em đã bước vào để xem thử, bên trong nhà tối đen không có ánh sáng em đi vào phòng ngủ xem thử thì trên giường của Jihoon toàn là vỏ thuốc, trong thùng rác còn mấy chai thủy tinh em lấy ra xem thì thấy đó là thuốc cho bệnh nhân loạn thần."
Park Jaehyuk dừng lại hít một hơi sâu rồi nói tiếp.
"Lúc đó em còn đang ngỡ ngàng thì có tiếng gọi có Siwoo từ phòng tắm, em vội chạy qua xem thì thấy Jihoon nó ngồi trong phòng tắm cổ tay đã cắt một đường rất sâu, nó còn..."
"Còn làm sao?"
Sanghyeok mất bình tĩnh vội vàng hỏi, Park Jaehyuk nhắm mắt khẽ nuốt nước bọt.
"Jihoon nó xả một bồn đầy nước, nó đặt tay đã cắt vào nước, cảnh tượng lúc đó rất đáng sợ dưới sàn nhà có cả 1 vũng máu chưa khô, bên bồn tắm cũng có máu còn trong bồn nước hòa với máu khiến cả bồn nước toàn màu đỏ, khi đó em vội vàng xé mảnh vải ở áo lấy tay thằng bé ra quấn lại cầm máu rồi chở nó đến viện"
Siwoo bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn gục đầu xuống đất không nói gì, Hyeonjoon vốn là đứa nhát gan nghe vậy thì muốn đứng không vững may mà có Lee Minhyeong đỡ, còn Sanghyeok thì khỏi nói chân anh như mất đi sức lực anh lùi lại một bước đôi mắt thất thần nhìn vào trong phòng cấp cứu.
Hóa ra đó là lý do vì sao Jeong Jihoon nói với anh
"Em sắp phát điên rồi, không giữ anh lại được"
Hóa ra Jihoon không muốn sống nữa.
Thì ra Jihoon nói Sanghyeok đừng khóc vì nó là do nó đã định trước nó sẽ tự sát, nó không muốn Sanghyeok khóc khi nó ra đi nó càng không muốn Sanghyeok buồn vì nó.
"Trời ơi!"
Đã lâu lắm rồi Sanghyeok không còn khóc, anh rất ít khi để lộ sự yếu đuối của bản thân nhưng hôm nay anh không chịu nổi được.
Sanghyeok tựa lưng vào tường tay bưng mặt, đôi vai anh run rẩy, anh không tưởng tượng nỗi việc Jeong Jihoon đã cố gắng thế nào trong những ngày qua, nó chấp nhận đi chơi có thể là vì nó đã định bản thân sẽ rời khỏi thế gian Jeong Jihoon muốn một lần nữa được vui đùa với bạn bè, muốn lần nữa được cười nói vui vẻ như 6-7 năm về trước.
Trước phòng cấp cứu 5 người thì hết 3 người khóc, còn Park Jaehyuk và Lee Minhyeong đang cố gắng kiềm chế cảm xúc để dỗ dành Son Siwoo và Moon Hyeonjoon, Park Jaehyuk làm sao mà không đau lòng cơ chứ? Jeong Jihoon là người thi đấu với anh rất lâu ở GenG, nó là đứa em trai mà anh rất quý, còn Son Siwoo cậu đã bên cạnh Jeong Jihoon từ những ngày đầu nó ra mắt, thời gian đó cực khổ có nhau áp lực có nhau, một tay Siwoo nuôi dưỡng đứa em ấy, dù không phải máu mủ ruột rà nhưng Jihoon từ sớm đã không còn là người đồng đội với Son Siwoo.
"Lỗi tại tao cả, tao biết thằng bé bị bệnh nhưng không thể giúp gì cho nó, ít nhất tao có thể bắt nó đi chữa trị"
Siwoo úp mặt vào lòng Park Jaehyuk nức nở.
"Không phải lỗi của em, không phải lỗi của công chúa mà"
Đúng vậy! Không phải lỗi có Son Siwoo mà người có tội chính là Lee Sanghyeok, chính anh là người đã khiến Jeong Jihoon thành ra thế này. Ngày đó ngỏ lời yêu là Sanghyeok, người hứa chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua dư luận là Sanghyeok cuối cùng người buông câu chia tay cũng là Sanghyeok, còn Jeong Jihoon từ đầu đến cuối nó không nói càng không hứa gì cả nó chỉ hành động mà thôi.
Jeong Jihoon đến bên Lee Sanghyeok khi anh mệt mỏi, nó mặc kệ trời tuyết lớn đường trơn trượt mà chạy đi mua đồ ăn dỗ Sanghyeok khi anh áp lực quá mà không chịu ăn, là Jeong Jihoon đã cầm tay Sanghyeok vuốt ve và đôi mắt nó nhìn anh nhue muốn nói.
"Không sao, có em ở đâu rồi"
Nhưng rồi tất cả đều 1 tay Lee Sanghyeok đạp đổ, anh không chịu nổi áp lực của dư luận và gia đình, anh buông câu chia tay vậy mà Jeong Jihoon đến phút chót vẫn mỉm cười thậm chí nó cởi cả chiếc khăn choàng trên cổ nó choàng cho anh, cởi chiếc áo khoác nó đang mặc chuyển qua cho anh vì sợ anh lạnh.
"Không sao...Không sao cả em hiểu mà"
Jeong Jihoon ôm lấy Lee Sanghyeok tay vuốt vuốt lưng anh để an ủi.
"Em hiểu hết mà, Hyeokie ngoan hứa với em không được khóc nhé, không được khóc, không được bỏ bữa, ra ngoài phải mặc ấm vào thời tiết lạnh lắm không có em không ai cho anh chui vào lòng nũng nịu đòi ôm đâu đấy"
Sanghyeok cắn chặt môi cuối cùng Jeong Jihoon mạnh mẽ đẩy mạnh anh ra quay lưng rời đi một cách dứt khoát.
Anh còn nhớ rõ năm đó dưới màn tuyết trắng xóa bóng lưng của Jeong Jihoon rời đi mỗi lúc một xa, nó rất cô đơn.
Họ gặp nhau là vào khoảng hơn 12h đêm, Sanghyeok trở về kí túc xá không lâu sau đó anh không thể ngủ, Sanghyeok trốn vào chăn âm thầm gặm nhấm nỗi đau.
Hơn 3 giờ 30 phút sáng trên story Instagram của Jeong Jihoon đăng tải bức ảnh bầu trời vẫn còn những hạt tuyết đang rơi.
4 giờ sáng story của Jeong Jihoon lại tiếp tục cập nhật hình ảnh chụp bên ngoài trụ sở T1.
5 giờ sáng story lại cập nhật hình ảnh sông Hàn.
Và theo lời Park Jaehyuk nói ngày đêm đó Jeong Jihoon không về.
Đến cuối cùng người không hứa lại cố gắng giữ lời, kẻ nói nhiều lại từ bỏ trước tiên
Còn Tiếp
Bye đi ngủ đây he
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip