Chap 11
Khi tất cả mọi người đang không biết phải làm gì ngoài việc cầu nguyện trước phòng cấp cứu thì cửa phòng đã mở ra, bước ra là 1 vị bác sĩ tuổi trung niên.
"Bác sĩ..Bác sĩ em trai tôi thế nào rồi ạ?"
"Tạm thời cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, nhưng đó chỉ là tạm thời thôi cậu ấy mất máu khá nhiều vết thương rất sâu, chúng tôi còn phát hiện trong người cậu ấy có phần hơn thuốc ngủ chưa tiêu hóa hết có lẽ đã uống trước khi cắt tay, chúng tôi cần phải giữ bệnh nhân lại để xem xét tình hình thêm, thật may khi bệnh nhân được đưa đến đây kịp thời"
Lee Sanghyeok thẩn thơ Park Jaehyuk lúc này mới nhớ đến những lọ thủy tinh bị vứt trong thùng rác ở căn hộ của Jihoon, hóa ra chúng là thuốc ngủ thậm chí có tận 2-3 lọ.
Vị bác sĩ trung niên cúi đầu xin phép rời đi, khi Lee Sanghyeok còn đang ôm đầu ngồi trên băng ghế thì đột nhiên có 1 vị bác sĩ trẻ hơn tay đúc vào túi áo blouse bước đến nhìn vào phòng cấp cứu thở hắt ra, sự xuất hiện của anh ta khiến mọi người tự hỏi anh ta là ai.
"Bác sĩ Bae"
Lee Sanghyeok đột nhiên gọi anh ta.
"Xem ra mọi thứ ngày một tệ rồi"
Khi tất cả còn đang ngơ ngác thì Lee Sanghyeok đã đứng lên giới thiệu trước.
"Mọi người đây là bác sĩ Bae Jinhyeok, là bác sĩ tâm lý của Jihoonie mấy năm nay"
Bác sĩ Bae cũng cúi đầu chào mọi người.
"Anh là bác sĩ tâm lý của Jihoon?"
Son Siwoo lên tiếng và nhận được cái gật đầu của bác sĩ Bae.
"Tôi là bác sĩ tâm lý của cậu Jihoon đến nay đã là 6 năm rồi"
"6 năm?"
"Phải. Cậu Jihoon đã mắc bệnh trầm cảm 6 năm, trong 6 năm nay cậu ấy luôn tìm đến tôi để lấy thuốc"
"Vậy là Jihoon đã mắc bệnh 6 năm?"
Park Jaehyuk như không tin vào tay mình nên đã hỏi lại lần nữa cho chắc.
"Phải. Cách đây vài hôm cậu Jihoon đã đến gặp tôi để tiếp tục lấy thuốc, nhưng lần này cậu ấy xin khá nhiều thuốc ngủ mạnh vì cậu ấy bảo thuốc cũ đã không còn tác dụng"
Tất cả như nghẹt thở theo từng lời nói của bác sĩ Bae.
"À còn nữa, cậu ấy bảo lần này sau khi đi chơi cùng mọi người về cậu ấy sẽ tiếp nhận điều trị...Vậy mà"
Bác sĩ Bae nhìn vào phòng cấp cứu khẽ lắc đầu.
"Có lẽ Jihoon vốn không muốn tiếp nhận điều trị, thứ cậu ấy muốn sau khi đi chơi cùng mọi người về sẽ tự sát, Jihoon là muốn tận hưởng những niềm vui cuối cùng của cuộc đời vì bệnh trầm cảm của Jihoon đã là giai đoạn nặng nhất"
"Vậy...vậy là Jihoon sẽ..."
"Cậu Jihoon có lẽ sắp phát điên rồi"
Lời nói khiến tất cả mọi người như chết lặng, thật sự mọi người không ai nghĩ bệnh tình của Jeong Jihoon đã tồi tệ đến mức này khi nó phát điên ở Jeju họ chỉ nghĩ có lẽ Jihoon vừa chuyển đến giai đoạn xấu nhưng không ngờ đã là giai đoạn nặng nhất của căn bệnh trầm cảm.
"Cậu Jihoon mắc bệnh 6 năm, cùng thời điểm khi chuyện cậu ấy và anh Lee Sanghyeok đây công khai hẹn hò"
Lee Sanghyeok mím chặt môi, lỗi này là của anh tất cả những chuyện Jeong Jihoon đã trải qua đều là lỗi của anh.
"Xin lỗi... Thật sự xin lỗi"
Moon Hyeonjoon nhìn cảnh tượng này thì không đành lòng cậu bước đến ôm lấy Sanghyeok an ủi.
"Không sao mà anh, đợi khi anh Jihoon tỉnh lại hai người sẽ làm hòa nhé?"
Lee Sanghyeok lắc đầu.
"Jihoonie không muốn quay lại với anh, Jihoonie bảo em ấy không phải bến đỗ của anh, Jihoonie ghét anh rồi! Anh đáng bị như vậy phải không? Là do anh cả, do anh đã chia tay, do anh đã hứa với Jihoonie sẽ cùng em ấy vượt qua khó khăn năm đó, anh hứa với Jihoonie rất nhiều nhưng cuối cùng anh chẳng làm điều gì cả, anh đã chia tay Jihoon"
Moon Hyeonjoon mím môi quả thật lúc này cậu cũng không thể nói đỡ cho anh được biết năm đó tình hình rất khó khăn, áp lực bủa vây từ nhiều hướng Lee Sanghyeok cũng đã rất cố gắng nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không được như ý, có nhiều chuyện vốn không phải cứ muốn là sẽ được.
"Đừng khóc mà anh"
"Jihoonie ghét anh rồi, Jihoonie không cần anh nữa rồi"
"Không có đâu anh, anh Jihoon không ghét anh đâu chắc tại anh ấy có lý do riêng mà thôi"
Bác sĩ Bae thở dài anh cũng đã làm nghề này khá lâu gặp không biết bao nhiêu trường hợp nhưng có lẽ lần này là lần đầu thấy có một chuyện thương tâm đến vậy, rõ ràng là yêu nhau kia mà sao phải khổ như vậy?
"Bác sĩ"
Đột nhiên Lee Minhyeong lên tiếng.
"Tôi nghe?"
"Có còn cách nào không? Cách để giúp anh Jihoon ấy?"
"Vốn dĩ luôn có cách nhưng điều đáng buồn là Jihoon không bao giờ chịu tiếp nhận điều trị, cậu ấy không chia sẻ với tôi quá nhiều dù đã làm việc với nhau 6 năm rồi cậu ấy vẫn không tin tưởng để chia sẻ với tôi"
Nghe những lời này Lee Minhyeong chợt nhớ mình của những năm về trước, hắn cũng đã từng không tin tưởng mà chia sẻ với bác sĩ tâm lý nhưng rồi Moon Hyeonjoon đã giúp hắn, cậu đã luôn bên cạnh hắn mỗi khi buồn vui điều đó đã giúp Lee Minhyeong vượt qua khoảng thời gian khủng hoảng đó.
Nhưng Jeong Jihoon là trường hợp khác, bệnh của nó đến từ tâm lý nó vốn đã rất áp lực đè nén lại chịu cú sốc từ việc Lee Sanghyeok buông bỏ tình cảm mà nó cố gắng rất nhiều để vun vén, điều này khiến tâm lý của Jeong Jihoon bị tổn thương khá trầm trọng.
Trời càng về khuya không khí càng khó thở với bọn họ, Lee Sanghyeok sau khi thút thít trong lòng Moon Hyeonjoon đã chợp mắt một chút, Bác sĩ Bae đã rời đi từ lâu Son Siwoo đã gục đầu vào vài Park Jaehyuk nghỉ ngơi, Lee Minhyeong ngồi một gốc quan sát tất cả.
Đột nhiên giữa khung cảnh yên tĩnh ấy tiếng bước chân gấp gáp của y tá khiến những người đang chợp mắt thức dậy.
"Mau gọi bác sĩ nhịp tim của bệnh nhân Jeong Jihoon đang hạ!"
Nghe tiếng của y tá khiến tất cả đứng phắt dậy, khi vị bác sĩ ban nãy hối hả chạy đến Lee Sanghyeok đã níu lấy tay ông lo lắng hỏi dò:
"Bác sĩ Jihoon sao vậy?"
"Tạm thời chúng tôi chưa thể nói trước điều gì"
Nói rồi ông gạt tay Sanghyeok ra bước vào phòng cấp cứu nhanh chóng.
Ở bên ngoài mọi người ai nấy đều đang cầu nguyện cho Jeong Jihoon, đối với Sanghyeok chỉ cần Jihoon bình an thì dù ông trời có phạt anh thế nào cũng được.
Bên trong phòng cấp cứu. Các bác sĩ và y tá đang tất bật nghe nhịp tim, xem xét tình trạng.
"Mang máy kích tim đến mau!!"
Máy kích tim được mang đến bác sĩ cầm lấy máy yêu cầu y tá điều chỉnh cường độ.
"Chuẩn bị kích tim lần 1..."
Còn Tiếp
Ehehe t đi ngủ đây 😴
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip