Chap 2
Rời khỏi phòng bệnh Jeong Jihoon nhìn túi thuốc to trong tay khẽ cười nhạt, đã 6 năm rồi! 6 năm Jeong Jihoon xem thuốc giảm đau là tri kỷ, xem thuốc ngủ là bạn tâm giao.
Jeong Jihoon lững thững bước trên đường phố tấp nập người nhưng nó gần như chẳng thể chịu nổi thứ âm thanh ồn ào ấy, đưa tay vào túi áo khoác Jeong Jihoon lấy ra đôi tai nghe đeo vào tai và bật một bài hát trong list nhạc quen thuộc của bản thân, cứ như vậy mà Jeong Jihoon chìm đắm trong thể giới riêng của bản thân cho đến khi về đến nhà.
Bước vào nhà Jeong Jihoon cởi chiếc áo khoác dày nặng nề trên người xuống và treo lên chiếc móc treo quần áo ở gần cửa.
Xong xuôi nó bước vào phòng khách, vừa bước vào đập ngay vào mắt Jeong Jihoon là tấm ảnh quen thuộc, tấm ảnh đã lâu rồi nhưng vị trí của nó chưa từng thay đổi.
Tấm ảnh vào năm 2023 Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok cầm trên tay là huy chương vàng của Asian cùng nhau chụp ảnh.
Nhìn vào bức ảnh ấy Jeong Jihoon cười nhạt, đã lâu như vậy rồi thế mà nó chưa từng thoát ra được khỏi đoạn thời gian ngắn ngủi ấy, càng nghĩ lại càng đau đầu.
Thở dài rồi Jeong Jihoon mang mớ thuốc của mình ném lên bàn bếp, nhìn đồng hồ đã là 12h trưa rồi.
"Thời gian trôi nhanh quá"
Nó cảm thán rồi tiến đế tủ lạnh mở ra xem có gì để bỏ vào bụng cho bữa trưa không.
"Hmm"
Chẳng có gì cả, Jeong Jihoon thở dài nó với tay lấy quả chuối ra bóc vỏ rồi cắn trước một miếng.
Jeong Jihoon đã giải nghệ hồi cuối năm trước ở độ tuổi 29, giờ thì cuộc sống của nó cũng thoải mái đôi chút nhưng với một tuyển thủ giải nghệ thật khó để tìm công việc gì đó để làm ngoài những chuyện liên quan đến con game Liên Minh Huyền Thoại, à mà Jeong Jihoon thì cần chi phải đi làm nhỉ? Tiền nó kiếm được chục năm nay đủ cho nó sống không lo nghĩ cả một đời nhưng mà nếu không làm gì thì *bọn nó* sẽ đến tìm Jeong Jihoon, *bọn nó* phiền lắm.
Trở ra phòng khách Jeong Jihoon vừa chậm chạp ăn quả chuối vừa xem điện thoại, xem chút tin tức hôm nay xem sao.
Ngón tay thon dài trượt nhanh trên màn hình điện thoại nhưng bất chợt ngón tay của Jeong Jihoon dừng lại, biết vì sao không? Vì tài khoản Instagram của Lee Sanghyeok bất ngờ đăng bài viết sau khi rất lâu vắng bóng.
Trong bài đăng Lee Sanghyeok chụp ảnh bầu trời, Jeong Jihoon không hiểu ý nghĩa của bài viết và cũng chưa từng có thể hiểu những gì mà Lee Sanghyeok nghĩ trong đầu. Jeong Jihoon cười nhạt giờ nó mới nhớ ra là hai người chỉ yêu nhau có hơn 6 tháng thì đã chia tay rồi...
Chỉ có một quả chuối nhưng Jeong Jihoon ăn tận 20 phút, nó vừa ăn vừa nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa...rồi lại tự dằn vặt bản thân, đến khi cảm thấy bản thân không ổn nó vội vàng lấy tai nghe định đeo vào thì hình như đã muộn rồi.
"Xem ai kìa, trông thật thảm hại"
*Bọn nó* đến rồi.
"Tự hỏi sao thứ vô dụng như mày lại tồn tại trên đời nhỉ? Thử nhìn xem đi mày chỉ có một mình mà thôi"
"Im đi!!"
"Đến đây với tao đi này, ở đây mày sẽ rất vui đấy"
"Cút!!!"
"Sớm thôi, sắp đến lúc rồi"
Jeong Jihoon không chịu được nữa đeo tai nghe vào mở điện thoại và mở lên thứ âm thanh giúp nó thư giãn nhất.
Nó mệt lắm *bọn nó* chẳng bao giờ buông tha cho Jeong Jihoon kể cả là trong giấc ngủ, nó không muốn bản thân vào một ngày đẹp trời lại đột nhiên phát điên mà khiến người khác sợ hãi.
Sau khi bình tĩnh lại Jeong Jihoon rời phòng khách tiến đến bếp để lấy thuốc uống, chỉ có thuốc mới giúp được Jeong Jihoon những khi thế này.
6 năm chống chọi với căn bệnh nghe thì nhẹ nhàng nhưng lại chẳng hề như vậy, Jeong Jihoon bị trầm cảm nặng nó mắc bệnh đã 6 năm rồi kể từ khi nó và Lee Sanghyeok chia tay.
Trầm cảm hành hạ Jeong Jihoon đến mức nó đã từng là chú mèo cam vừa tình nghịch lại to xác vậy mà giờ thì nó đã quay về với nguyên hình là con cá cơm gầy như sào tre, bị bệnh khiến Jeong Jihoon ăn uống không có hương vị những món từng thích cũng chẳng thể nuốt nổi, ngày còn ở đội tuyển nó thường xuyên diện lý do leo rank mà bỏ bữa, và từ khi mắc bệnh Jeong Jihoon đã bắt đầu lạm dụng thuốc giảm đau và thuốc an thần, không có thuốc giảm đau thì những cơn đau đầu dai dẳng sẽ không tha cho nó bất cứ khi nào và nếu không có thuốc an thần thì Jeong Jihoon không thể ngủ, nó đã từ lâu rồi không có một giấc ngủ thoải mái dù đã rất cố gắng.
Chung quy lại tất cả sau 6 năm thì chú mèo cam ngày nào đã có được một cơ thể với cả chục căn bệnh từ bao tử, đến thiếu máu, suy nhược cơ thể.
Chắc là quả báo của Jeong Jihoon.
Nó đang phải trả giá vì đã yêu người mà vạn người yêu, thần của bao người, nó đã chiếm người ấy là của riêng nên gặp phải quả báo.
Đau đớn làm sao khi Jeong Jihoon chưa từng hết yêu Lee Sanghyeok, đáng thương làm sao khi đã 6 năm nhưng chưa một ngày nào Jeong Jihoon không nhớ đến con người ấy và còn đớn đau hơn là Lee Sanghyeok chưa từng quay đầu lại nhìn Jeong Jihoon dù chỉ 1 lần.
Đau là thế đắng là vậy nhưng Jeong Jihoon vẫn chấp nhận vì nó đã quá yêu Lee Sanghyeok rồi.
Sau khi uống thuốc xong Jeong Jihoon trở về phòng ngủ mở máy và bắt đầu chơi game, Jeong Jihoon từ khi giải nghệ thời gian chơi Liên Minh Huyền Thoại để giết thời gian, không thì sẽ làm tí game FPS.
Sau gần 9 tiếng cắm mặt vào máy tính Jeong Jihoon dừng lại xoa xoa mắt cho đỡ mỏi.
Nhìn đồng hồ thì Jeong Jihoon nhận ra trời bên ngoài đã tối từ lâu rồi.
"Tối rồi"
"Xem kìa, xem mệt mỏi chưa kìa"
*Bọn nó* lại đến rồi.
"Jeong Jihoon mày xem kìa mày có cố gắng bao nhiêu thì anh ấy cũng không nhìn mày đâu"
Jeong Jihoon chết lặng, nó thật sự không thể chống lại những lời nói của *bọn nó* khi *bọn nó* nhắc đến anh ấy.
"Thấy chưa? Nếu anh ấy cần mày thì đã sớm đến tìm mày rồi, đâu cần phải để 6 năm rồi vẫn chưa từng xuất hiện. Jeong Jihoon mày đã bị bỏ rơi rồi!"
Jeong Jihoon im lặng nó không thể phản kháng nữa, nó hoàn toàn đầu hàng với mớ lời nói tấn công của *bọn nó* khi nhắc về anh.
"Đến đây với bọn tao đi, đến đây sẽ không còn đau nữa cũng không còn mệt mỏi nữa, mày sẽ không còn phải nghe những lời chửi rủa ngoài kia nữa, đến đây!"
Jeong Jihoon gần như đã bị *bọn nó* thuyết phục, nó như con robot được lập trình sẵn mà rời khỏi phòng ngủ tiến ra nhà bếp, đi đến nơi đặt dao và kéo trong bếp, nó với tay lấy một con dao xuống.
"Đến đây nào Jeong Jihoon!"
Jeong Jihoon đưa con dao đến nơi cổ tay ở vị trí ấy từ sớm đã có đầy những vết sẹo dài ngắn vì những lần tự tử hay tự làm đau bản thân trước đó.
Khi nó định cắt một đường lên nơi cổ tay gầy gò.
"Jihoon ah"
Jeong Jihoon chợt tỉnh táo sau tiếng gọi phát ra từ bên tai nó, nó nhìn xuống tay thấy con dao liền sợ hãi làm rơi nó xuống đất ngay lúc đó nó như nghe thấy trong đầu vang lên tiếng cười của *bọn nó*.
Nó đưa tay đánh mạnh vào đầu vì cơn đau lại kéo đến và cũng như hy vọng với cách làm đau bản thân này *bọn nó* sẽ rời đi.
"Lại phải uống thuốc"
Mớ thuốc đầy đủ màu sắc lại lần nữa được nó bỏ vào miệng mà trôi xuống theo dòng nước.
Còn Tiếp
Hello mấy nàng iu của sốp, nay sốp vào học lại rồi và còn là học sinh lớp 12 nên sốp bận tối con mắt, nên không có nhiều thời gian nữa nên mấy nàng yêu của sốp thông cảm cho sốp khi ra chap siêu siêu chậm nha❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip