Chap 9

Jeong Jihoon bật dậy khỏi giấc mơ, cả cơ thể nhễ nhại mồ hôi nó không nhớ những gì đã diễn ra những thứ nó nhớ là khi tất cả cùng nhau ra chợ đêm nó vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Lee Sanghyeok và rồi...

Nó cười nhạt, Jeong Jihoon đã phát điên ngay trên đường nếu không may mắn thì ngay ngày mai thôi trên các mặt báo sẽ có thông tin này.

Mà vậy cũng tốt dù sao Jihoon cũng đã chuẩn bị sẵn mọi đường đi cả rồi mà, điều duy nhất nó lo lắng là mọi người có ai đã chứng kiến việc nó phát điên hay không mà thôi, chẳng may có ai nhìn thấy chắc là sẽ khó coi lắm.

Jeong Jihoon nhớ lại giấc mơ của mình, nó đã mơ về đám tang của chính nó.

Nó tựa đầu vào thành giường tay che mắt nó cười trừ, đó có lẽ chỉ là điều sớm muộn, có phải không?.

Trong khi Jeong Jihoon đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra người bước vào là Lee Sanghyeok.

"Jihoon? Em dậy rồi sao?"

Jeong Jihoon đưa mắt nhìn Lee Sanghyeok nó không bị anh có thấy hình ảnh khi nó phát điên hay không, nhưng Jihoon mong là không nó không muốn ai thương hại mình, thật đấy.

"Vâng"

"Em đói không chúng ta đi ăn nhé?"

Jeong Jihoon im lặng đôi chút ánh mắt nó hướng xuống chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út của Lee Sanghyeok, nó có suy:

"Chỉ lần này nữa thôi, lần cuối cùng thôi, rồi sau khi trở về mình sẽ không nhìn thấy anh ấy nữa"

Jihoon nghĩ là thế, ở đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng nó có thể nhìn thấy người nó thương rồi, xem như lần cuối cho nó được ích kỷ một chút, cảm nhận tình yêu thương một chút thôi, lần cuối thôi.

"A-anh ơi"

"Hửm anh nghe, Jihoon cần gì sao?"

"A-anh có thể ôm em một chút...được không?"

Jihoon nghe cái cách nó nói chuyện tự bản thân cũng phải cười nhạo, từ bao giờ nó lại mở lời khó khăn như vậy nhỉ?

Lee Sanghyeok nhìn Jeong Jihoon khiến nó lo lắng.

"Không cũng được à...em không có ý gì đâu, em đ-"

Nhưng Jihoon chưa kịp nói hết Lee Sanghyeok đã bước đến dang tay ôm nó vào lòng, Jihoon rõ ràng cao hơn anh nhưng giờ đây hãy nhìn xem Jihoon sao lại hóa nhỏ bé trong vòng tay của Sanghyeok đây này.

"Ấm...ấm quá"

Jeong Jihoon tham lam vùi mặt vào lòng ngực Lee Sanghyeok hít hà mùi hương của anh, thứ mùi hương này đã 6 năm rồi nó không còn được ngửi nữa, mùi của tình yêu và sự quan tâm.

"Jihoonie của chúng ta rất ngoan mà, hãy luôn mỉm cười nhé"

Lee Sanghyeok dịu dàng dỗ dành Jeong Jihoon như anh đang dỗ dành một đứa trẻ lớn xác khi nó đang sợ hãi cuộc đời này.

Jeong Jihoon muốn thời gian ngừng lại, để nó có thể ở trong vòng tay này lâu hơn một chút hay nói cách khác nó không muốn rời xa Lee Sanghyeok, 6 năm rồi nó mới được gặp lại Sanghyeok nó nhớ anh lắm, nó không muốn thời gian trôi nhanh nó thật sự không nỡ.

"Jihoonie đi ăn thôi anh nghe thấy tiếng bụng em kêu rồi đấy"

Lee Sanghyeok nữa đùa nữa thật.

"Vâng"

Nhận được câu trả lời Lee Sanghyeok vui vẻ một chút kéo Jihoon dậy và dẫn nó xuống nhà hàng của khách sạn.

"Jihoonie chọn thứ mình muốn ăn nhé"

Theo mô hình buffet mọi thứ ở nhà hàng đều có tuy nhiên Jeong Jihoon lại không thấy muốn ăn gì cả, nó mất vị giác lâu rồi món ăn dù có ngon thế nào khi qua miệng nó cũng nhạt toẹt, nhưng vì Lee Sanghyeok đã dẫn nó xuống nên buộc lòng Jihoon phải lấy gì đó để bỏ vào bụng không thì Sanghyeok sẽ buồn lắm, nó không muốn thấy anh buồn đâu.

Vậy là Jihoon lấy đơn giản chỉ 1 tô cơm ít cà rốt luộc thái sợi, ít giá đỗ, thêm 1 cái trứng chiên ít thịt lợn xào và bỏ thêm chút sốt để có một tô cơm trộn đơn giản, nhìn lượng thức ăn trong bát thật sự ai nghĩ nó đó là khẩu phần ăn của người trưởng thành không nữa.

Lấy xong trên đường trở ra bàn ăn cùng Lee Sanghyeok thì "bọn chúng" lại bắt đầu léo nhéo bên tai Jihoon.

"Thôi đi mà, để cho tao yên vài hôm thôi...Hết mấy hôm nay tao sẽ đi với bọn mày mà"

Jeong Jihoon đưa tay vỗ mạnh vào đầu mình như muốn đuổi chúng đi, khi mọi thứ trở lại bình thường nó điều chỉnh cảm xúc lại rồi mới tiến ra bàn với Lee Sanghyeok, nơi anh đã lấy xong thứ ăn và chờ sẵn rồi.

Lee Sanghyeok thấy Jihoon quay lại với 1 bát cơm ít ỏi thì khẽ cau mày.

"Em không đói, thật đấy"

Như sợ lời nói dối của bản thân có sơ hở nên Jihoon đã bồi thêm 1 câu nữa, nhưng chẳng thể khiến Sanghyeok tin tưởng nỗi, anh không nói gì chỉ lấy từ trong túi ra một hộp sữa dâu nhìn giống như anh mới thó được từ chỗ của Moon Hyeonjoon ấy rồi đẩy sang cho Jihoon.

"Em uống thêm đi cho đủ chất"

"Vâng"

Xong xuôi cả 2 cùng dùng bữa, cả 2 người ngồi đối diện nhau nhưng không ai nói với ai câu nào.

Thời gian còn lại của chuyến đi Lee Sanghyeok luôn kè kè bên cạnh Jeong Jihoon, anh không để nó rời khỏi tầm mắt dù chỉ 1 lúc, các nhà hàng mà cả bọn đi ăn đều do anh chọn và anh sẽ chọn nhà hàng nào mà Jeong Jihoon có thể ăn đầy đủ chất.

Và có đôi lúc Lee Sanghyeok sẽ lấy ra vài thứ đồ ăn vặt hay sữa đưa cho Jeong Jihoon chẳng biết từ đâu ra dù anh chẳng bao giờ rời khỏi nó quá 5 phút trừ khi đi tắm.

Chuyến đi dài thì cuối cùng cũng phải kết thúc.

"Mọi người kiểm tra lại hành lý nhé, không để quên gì đâu đó, để quên mất thì đừng có kêu"

Lee Sanghyeok đưa ra tối hậu thư cho tất cả vì nếu mà mất thì bị anh thó bán lại thì giá chỉ có độn lên gấp 3 thôi nhé.

"Tạm biệt mọi người nhé"

Tất cả chia tay nhau mạnh ai người nấy về, bồ ai người ấy giữ không tranh giành với nhau còn ai FA thì tự đi mà chịu.

Khi tất cả đã ra về ở nơi tập kết chỉ còn Lee Sanghyeok và Jeong Jihoon.

"Jihoonie em thấy chuyến đi này thế nào?"

"Ổn ạ, và cảm ơn anh nhé"

Lee Sanghyeok im lặng một chút nhìn Jeong Jihoon.

"Jihoonie...anh"

Lee Sanghyeok nắm lấy tay Jeong Jihoon giọng hơi nghẹn.

"Nào sao anh lại khóc thế này? Nín đi mà, ai làm anh khóc? Ai làm anh buồn vậy? Hãy nín đi hỡi người ơi. Em không thể giữ anh lại, nhưng rồi sẽ có một bến bờ tốt hơn cho anh trú ẩn sau này mà, đừng khóc đôi mắt sẽ sưng không đẹp đâu"

"Jihoonie à... Xin lỗi, thực sự xin lỗi"

"Shhh...Khóc xấu lắm đó. Ngoan, đừng khóc về những thứ không xứng đáng, nhất là đừng khóc về em. Sanghyeokie ngoan, em sắp phát điên rồi không giữ anh ở lại được nữa, càng không phải bến bờ cho anh, anh về đi nhé có người đang đợi anh mà"

Jeong Jihoon đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gò má Lee Sanghyeok, nó cúi người khẽ hôn lên mái tóc anh.

"Anh về nhé, đừng khóc về nhiều thứ không đáng nữa"

Nó nói xong liền mỉm cười, nụ cười quen thuộc với Lee Sanghyeok, nụ cười híp mắt không thấy được mắt của Jeong Jihoon nhưng lần này sao nó lại đau thế này.

Lee Sanghyeok như bị thứ gì níu chân anh đứng yên mà dõi theo Jeong Jihoon kéo vali từ từ rời đi.

Anh trở về nhà trên đôi mắt vẫn còn đọng nước mắt, đau lòng quá phải làm sao đây?.

Đột nhiên điện thoại của Lee Sanghyeok reo lên, anh lấy điện thoại khỏi túi áo nhìn thấy người gọi đến là Park Jaehyuk thì anh có cảm giác không lành.

"Alo?"

Đầu dây bên kia giọng nói gấp gáp lắm.

"Anh Sanghyeok, anh đang ở đâu? Mau đến bệnh viện Seoul ngay đi..Jihoon, Jihoon nó tự sát rồi!!"

Còn Tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip