𝟷𝟸:Lisztomania

Lisztomania: người không thể sống thiếu âm nhạc.

Từ giờ tên dì Mẫn sẽ đổi sang thành dì Satoshi nhé (đơn giản là vì Satoshi là cách đọc tên tiếng Nhật của người tên Mẫn)
---

'Tút------' tiếng cúp điện thoại ngân dài bên tai khiến nó chết lặng vài giây, tay trái đưa lên che miệng để ngăn bản thân văng ra những từ ngữ khó nghe. Bình tĩnh lại chút, nó gọi lại vào máy Ema kể cả khi chẳng có hồi đáp. Trong lúc đó, nó sẽ đi tìm kiếm xung quanh với hi vọng có thể nghe thấy tiếng nhạc chuông. Nghe tưởng chừng có vẻ bất khả thi khi tên bắt cóc có thể tắt máy nhưng đây là cách duy nhất mà nó có thể nghĩ ra ngay bây giờ. Đã đi tìm được 2 tiếng, trên nền bầu trời đen kịt không có lấy nổi một ánh sao, nếu cứ ở im lại khu cắm trại đợi đội tìm kiếm đến, ai biết trong lúc đó Ema sẽ gặp chuyện gì chứ? Con nhỏ cứ vậy rẽ cỏ đi trong rừng một cách bình tĩnh dù tim gan nóng như đang bị thiêu đốt, nó muốn xem, liệu có xác suất bao nhiêu phần trăm may mắn sẽ nghe được tiếng chuông điện thoại đây?

'Brr' điện thoại nó cũng chẳng còn nhiều pin nữa, nguồn sáng duy nhất cũng chẳng được bảo đảm nên nó đành tắt đèn đi để tiết kiệm pin, cứ vậy lọ mọ trong bóng tối.

Thời gian cứ vậy mà dần muộn đi, nó gần như mất khái niệm thời gian. Nó cứ đi thẳng miết, như có thứ gì đó đang lôi kéo nó đi theo vậy. Vạch ra lớp cỏ cuối cùng dẫn tới một căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng, cỏ dại mọc um tùm, dây leo bám quanh các cọc hàng rào xung quanh căn nhà, cứ như bị bỏ hoang vậy. Đến lúc này thì điện thoại nó cũng đã sập nguồn hoàn toàn, con nhỏ cẩn thận từng bước đi trên phần mái hiên bị đóng ván lộn xộn đến cánh cửa chính, hé mắt nhìn vào trong qua lỗ khóa. Cũng chẳng có gì đặc biệt nếu Ema không có ở đó, cô nàng bị trói chặt vào ghế, ngồi im bất động chẳng có lấy một động thái. Ngoài ra còn có hai tên nam giới khác đang tựa đầu vào nhau mà ngủ gật. Nó thấy Ema vậy thì liền sôi máu, bao nhiêu tức giận thu gọn lại vào chân, một đạp khiến cánh cửa gãy đôi. Hai tên kia ngủ say như chết, tiếng động lớn như vậy mà vẫn không tỉnh, nó liền vớ lấy cây gậy sắt chỗ góc nhà của chúng, tiến đến gần cho mỗi tên vài gậy toác cả máu đầu. Cũng may là Ema vẫn chưa bị chúng làm gì, chỉ ngủ thôi.

Nó từ từ, cẩn thận cởi áo khoác ngoài của mình ra đắp tạm cho Ema rồi nhẹ nhàng bế bổng cô lên theo kiểu công chúa, trước khi rời đi vẫn không quên đạp hai tên kia thêm cái nữa. Nhờ vào ánh đèn pin từ điện thoại của Ema, nó dễ dàng tìm được lối về khu cắm trại. Đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa, nó đành đứng lại, chuyển Ema ra sau rồi cõng cô trên lưng mình, dùng áo khoác tạm che mưa cho cô. Vừa về tới gần đã thấy Draken và Mikey chạy lại, theo sau là các bạn học cùng vài đàn ông năm hai góp sức đi tìm. Nó đứng nhìn Draken một mặt đầy lo lắng đỡ lấy cô bạn gái của mình, thở nhẹ ra một hơi. Thật tốt quá rồi.

.

.

.
"Chị ơi, chị khỏe hơn chưa?"Mayumi ngóc đầu lên hỏi nó, ngón trỏ khều khều cánh tay nóng ran của ai kia đang nằm chết dí trên giường. Nó nằm trong chăn chẳng nói năng được gì, thi thoảng lại ậm ờ được vài từ vô nghĩa. Đề kháng của nó tốt nhưng chỉ cần bị bệnh vào người là sẽ nhũn như cầy sấy. Tính từ khi sinh ra đến nay cũng chỉ bị bệnh khoảng 2 lần là cùng.

"39.6 độ, tuy vẫn còn khá cao nhưng cũng đã khá hơn so với lúc cô mới về đấy." dì Satoshi nhìn cái nhiệt kế nóng ran trên tay mình, màu nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng. Tất nhiên, một người chăm sóc có tâm làm sao vui nổi khi cô chủ của mình đi thì hồ hởi mà về lại mang theo bệnh tật chứ? Người này đã chăm sóc cho nó từ khi mới sinh ra, tính đến nay cũng ngót 16 năm. Nhìn người mình coi như con gái ruột nằm liệt trên giường không thể động đậy, cũng không tránh khỏi xót xa.

"Mayumi-chan ngoan, đừng làm phiền chị Suzue nghỉ ngơi nào." người phụ nữ có tuổi vắt cái khăn ấm cho ráo nước rồi nhẹ nhàng đặt gọn lên trán nó, nói rồi bà cũng đứng dậy, kéo lại chăn qua cổ cho nó rồi dắt tay Mayumi ra khỏi phòng, trước khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn vẫn căn dặn nó phải nhớ uống thuốc trên mặt tủ mấy lần mới thôi. Sau khi uống thuốc liền cảm thấy cơ thể như thoải mái, dễ chịu hẳn ra, cứ vậy mà từ từ chìm vào trong giấc ngủ.

Trong giấc mơ, nó thấy một cậu bé tóc đen đi đằng trước, một tay nắm lấy tay nó kéo đi theo, tay còn lại dắt thêm Izana. Cậu ta dẫn cả ba đến trước một cánh đồng hoa một màu hồng nhàn nhạt, gió từ phía đối diện thổi nhè nhẹ về phía 3 đứa trẻ con, nhẹ nhàng vuốt ve trên làn da non nớt của 3 đứa. Đến giờ nó mới để ý, khung cảnh xung quanh  dù có rõ ràng chân thật đến đâu thì vẫn chỉ có mỗi khuôn mặt ấy là nó chẳng thể nhìn ra được. Tiếng chuông từ đâu kêu vang vọng bên tai, cả cánh đồng hoa sơn trà xinh đẹp bỗng chốc trở thành những cái chuông bay lơ lửng trên không trung, hết cái này lại tới các khác, thật muốn làm nó tức điên mà.

Nó giật mình, bừng tỉnh trên cái giường ngủ lớn của mình, cơn sốt lại giảm đi thêm chút nữa, quần áo ướt nhễ nhại mồ hôi. Tiếng chuông ngoài cửa cứ réo inh réo ỏi mãi không thôi. Ai đến thế?

"Mayumi, có thể ra mở cửa được không?"

"Mayumi? Dì Sato?" Bao nhiêu sức lực đều đã dành cho việc gọi tên mà chẳng có lấy một lời hồi đáp, vẫn chỉ đơn giản là tiếng chuông.

'Thật đấy à?' nó thở hắt một hơi, cố lết xuống khỏi giường, bám vịn vào tường mà cố gắng đứng dậy ra đến cửa. Không có giày của Mayumi hay dì Satoshi, có lẽ họ ra ngoài mua đồ nấu bữa trưa rồi. Nó vừa lết được cái xác của mình đến hành lang, tay vừa kịp chạm vào tay nắm cửa thì tiếng chuông đã dừng lại ngay, ông trời đang đùa nó đấy à? Tàm nhìn của nó mờ dần, hai mí mắt nặng trĩu như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Cả cơ thể mỏi như chạm đến giới hạn, đổ nhào về phía trước khiến cánh cửa mở bật ra. Izana một mặt đầy vẻ chán nản đang tính quay lưng bỏ về bỗng nghe một tiếng 'cộp' rõ to phát ra từ đằng sau, theo phản xạ mà quay lại nhìn. Mái tóc dài đen nhánh xõa rối bù ra trên mặt đất, cả cơ thể nằm úp xuống nền xi măng lạnh toát. Đùa, cảnh này mà để người yếu tim nhìn thấy là nguy hiểm lắm.
.
.
.
"Tại sao anh lại ở đây?" nó ngồi gọn một đống trên đầu giường, tay nắm chặt lấy cái mép chăn mà quấn tròn lấy bản thân, mắt nâu trừng trừng nhìn vào cái con người đang ngồi phía không xa ung dung vắt chân đọc manga của nó. Lúc nó tình lại đã là vào chiều muộn, mặt trời đã bắt đầu lặn rồi. Izana chẳng để tâm lắm đến cáu hỏi của nó, lười biếng thở ra một câu rồi thôi.

"Là bà mày bắt tao đến ở đây một tháng trong khoảng thời gian anh trai mày đi công tác."

"Thế còn Mayumi? Cả dì Sat-" chẳng để nó nói hết câu, Izana đã quăng ngay một cuốn sổ nhỏ của dì Satoshi đã giở sẵn một trang mà anh ta thấy ngoài bàn ăn lên gần chỗ nó. Trong đó viết về việc bà nội đã cho dì ấy nghỉ phép đi du lịch, dù nghe thì giống mệnh lệnh hơn là cho phép. Izana thì bị bà uy hiếp gì đó mà phải chịu thua đến sống cùng nó một tháng với danh nghĩa hôn phu gì gì đó đại loại.

"Vậy đi, để tao đi làm bữa tối." người kia đóng cuốn manga lại rồi đặt nó lên bàn, dặt dẹo bước ra khỏi phòng nó.

"Này! Anh biết nấu ăn đấy chứ?"

"Yên tâm, đủ dùng cho một tháng."Nó đã nghĩ thật may mắn khi cuối cùng một trong hai cũng có người biết nấu ăn trong vòng một tháng, ít nhất thì cho đến khi anh ta trở lại vào sau chỉ khoảng 5 phút với 2 cốc mì ăn liền trên tay. Nhìn cốc mì cay còn bốc khói nghi ngút trước mặt, dù không muốn nhưng có lẽ nó đã thấy được bản thân trong tương lai một tháng sau rồi. Lại nữa, tiếng chuông cửa lại lần nữa kêu lên nhưng người này vẫn là có văn minh hơn, không bấm loạn lên như Izana. Anh ta chit thở dài, đặt cốc mì xuống bàn rồi đứng dậy ra mở cửa. Hai gương mặt trắng trẻo, một quen một lạ cứ dần xuất hiện sau cảnh cửa.

"...ồ."

---

12/09/22

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip