1

thề có chúa, đây là lần thứ một trăm lẻ một tôi tự nguyền rủa chính bản thân mình.

ôi trời đất ơi, thiên linh linh địa linh linh, mau ngó xuống đây mà xem con đã gây ra lỗi lầm tày trời gì này!

jesus lòng thành, chắc chắn soonyoung sẽ không bao giờ tha thứ cho một đứa con trai vừa lỗ mãng vừa cục súc như tôi cũng nên. có khi cả đời này tôi không lôi kéo gì được sự chú ý của cậu ấy mà còn làm người ta ghét bỏ mình thêm mất. đúng là cái loại vô dụng bậc nhất vứt ra đường cũng không ai thèm nhặt mà! xanh cao ơi là lee jihoon!

tự rủa xả mình thêm lần thứ một trăm linh hai, tôi vò đầu bứt tai như cái cách mà mình vẫn thường làm mỗi khi suýt bị giáo viên bắt trong giờ kiểm tra hóa. bây giờ điều quan trọng nhất không phải là moi đâu ra tiền trả cho đống thực phẩm đang ngồn ngộn trên bàn kia, mà là làm thế nào để tôi cảm thấy bản thân mình vẫn còn một chút liêm sỉ.

- có gì mau mau thấu trình, đừng làm mất thời gian vàng ngọc của trẫm.

cái đứa miệng lưỡi rắn độc kia chính là jeon wonwoo, một đứa lậm cổ trang đến mức ám ảnh cả vào giấc ngủ, thằng bạn thân chí cốt của tôi từ thời hai đứa còn chưa biết đối phương là cái móng tay gì. nó luôn là đứa đóng vai phá đám trong mọi công chuyện làm ăn của tôi và thường xuyên tỏ ra là mình vô tội cùng cái bản mặt lúc nào cũng câng câng lên của nó.

rất đáng ghét!

- thì... hức...

tôi cố gắng kiềm chế bản thân không buông câu chửi thứ một trăm mười dành cho bản thân. nhưng thiết nghĩ thế nào một thằng con trai mặc vest (thực ra là đồng phục của trường) lại nước mắt ngắn nước mắt dài ngồi giữa canteen mà ỷ ôi này nọ thì cũng chẳng hay ho gì cho cam. wonwoo nhíu mày nhét vào miệng tôi một chiếc tart bé xíu trước khi tôi kịp nói gì đó.

- rồi khổ lắm... kwon soonyoung sẽ không cưới mày... ai cũng biết thế, cơ mà lý do là tại sao?

- thì để... ực... cho bố mày nuốt trôi cái đã.

tôi hớp một ngụm trà lạnh rồi đặt cái chai xuống bàn sau khi đã vặn nắp. nghe wonwoo hối thúc mà kí ức kinh hoàng khi nãy lại bắt đầu ùa về. quả thực nếu không đi rửa tội, tôi sẽ coi như mình không mang họ lee mất.

- vừa nãy mingyu có nhờ tao mang quả bóng rổ vào phòng thể chất cho nó. - tôi kể lể.

- rồi sao? - wonwoo nhíu mày.

- tao thấy nó đứng ở góc phòng ngay cạnh cửa ra vào, định ném bóng vào đưa nó rồi đi ra luôn.

thằng bạn thân tôi có vẻ như đang bắt đầu mất kiên nhẫn.

- tao tiện tay ném qua... ai mà ngờ... trúng ngay mặt senpai...

nói rồi tôi ôm mặt cúi gằm xuống không dám ngẩng đầu lên. đây quả là một nỗi nhục! nhục cả mình lẫn senpai. quả nhiên tội đồ lee jihoon này là cái thứ quái quỷ không thể tha thứ được mà.

tôi chỉ nghe thấy tiếng nguýt dài của wonwoo ngay sau đó. nó khoanh tay, nhìn tôi với nét mặt lạnh băng băng. tôi chẳng còn lạ lùng gì với cái thái độ kệch cỡm không đúng lúc của nó nữa. lúc nào cũng vậy, cứ mỗi khi tôi kể về senpai là y như rằng nó sẽ trưng cái bộ mặt nhạt toẹt đấy ra. jeon wonwoo à, mày không thể có chút hưởng ứng với câu chuyện của tao sao?

- rồi rốt cuộc mày muốn soonyoung để ý mày chứ gì?

- ừ... - tôi nhí lí gật gật đầu - nhưng không phải là theo cách này...

ý tôi là, cách này tức là không phải senpai sẽ ghim cú ném mà tôi phi thẳng vào mặt của senpai đâu!

- bớt nhiều chuyện đi và cái đứa cùng tuổi mày gọi là senpai ấy sẽ liếc mắt về phía mày đó.

mắt nó vẫn dính chặt vào cái điện thoại mà buông lời tàn nhẫn. này, làm như chuyện đấy dễ lắm. rõ ràng là tôi không có sức đề kháng với mấy đứa hãm từ trong ra ngoài (đặc biệt là jeon wonwoo) này mà.

trong khi tôi vẫn còn đang rầu rĩ về lỗi lầm mà mình vừa gây nên, wonwoo đã kịp nhận ra từ xa mingyu đang đi tới. nó vội vàng nhét điện thoại vào trong túi áo, khẽ rít trong cuống họng một câu chửi thề rồi chuồn thẳng.

wonwoo hãi nhóc mingyu một phép, và đây cũng là chuyện mà tôi thấy thường ngày.

sau khi wonwoo ba chân bốn cẳng chạy khỏi canteen, tôi đoán chắc mingyu đã thấy tôi ngồi lù lù một đống ở đây rồi nên thằng nhóc cũng không vội vàng gì mà đi tới.

- mày đến đúng lúc đấy. - tôi nhìn thằng nhóc kém mình một tuổi đang lau mồ hôi sau trận bóng rổ vừa rồi mà buông câu cười - wonwoo vừa ở đây xong.

thằng nhóc kéo chiếc áo ướt nhẹp mồ hôi của nó, thở phù phù vì vài ba chiếc quạt trong canteen hiện tại không thể xua đi cái nóng của thời tiết như cái lò này. nó lấy chiếc khăn bông lau mồ hôi trên đầu và mặt, cười một nụ cười hở chiếc răng nanh như thay cho câu trả lời. nhiều khi tôi thấy thằng nhóc này đẹp trai vô cùng, đem không biết bao nhiêu mặt mũi đi tán tỉnh thằng bạn của tôi mà chỉ nhận lại sự trốn tránh của người trong mộng. đến khổ, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, bù làm sao được việc tôi theo đuổi senpai của mình chứ. jeon wonwoo rõ là cái đồ ngu ngốc, mỡ dâng đến miệng mèo còn không thèm xơi.

- không sao đâu hyung. - mingyu hớn hở - em đang như đống bùi nhùi này, để wonwoo thấy thì xấu hổ chết à.

tôi thầm chửi thề trong lòng, tại sao senpai không bao giờ thèm nói với tôi câu đó chứ.

- à. - mingyu ngẩng đầu lên như nhớ ra điều gì đó - soonyoung hyung hỏi em hyung tên là gì đấy.

mingyu vừa dứt lời, mắt tôi lập tức mở to còn tim thì đánh trống bùm bụp. tôi thậm chí còn không tin vào tai mình. chuyện gì vừa xảy ra thế? senpai hỏi tôi tên là gì ư?

trong lòng tôi lúc đó vừa nhộn nhịp như trảy hội vì phần nào cũng được senpai chú ý tới, nhưng hết hơn nửa phần còn lại là lo lắng vì có thể sẽ liên quan tới cú ném không mấy nhẹ nhàng kia.

tôi giả bộ làm như mình bình tĩnh lắm:

- hỏi để làm gì cơ?

- hyung bị ghim rồi. - mingyu nháy mắt, nửa thật nửa đùa - ai bảo hyung ném bóng vào mặt hyung ấy làm gì.

nếu mày không chạy ra đón lấy luôn thì tao đã không mất mặt như vậy rồi. tôi nín nhịn hết mức có thể, chỉ hận mình không còn cơ hội nào mà đáp trả lại quả bóng đó nhưng thay vì là mặt senpai thì phải là mặt thằng nhóc đáng ghét kia...

- mày đã cho rồi đấy à?! - mingyu bật cười vì câu hỏi có vẻ là quá thừa thãi của tôi. nó tu chai nước trà của tôi trên bàn rồi trả lời:

- không. - tôi ôm tim nhẹ nhõm - nhưng em cho hyung ấy sns của hyung.

nói rồi nó đứng dậy, cầm chiếc khăn bông vắt lên vai rồi chào tạm biệt tôi trước khi phóng đi mất dạng với cái lý do nó có hẹn. tôi hận không thể trào máu ngay tại chỗ, vừa bực vừa sợ nhưng sợ nhiều hơn là bực. lo lắng vì không biết liệu tối nay senpai có dùng sns để nhắn tin hỏi tội mình không...

yah lee jihoon, rồi sau này senpai sẽ biết mày là stalker mất!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip