9
tôi cố nhắm mắt, tỏ ra vẻ mình đang rất chú tâm vào bản nhạc. những giai điệu quen thuộc của home nhẹ nhàng lướt qua trong trí nhớ tôi. nhưng giờ thì chuyện này có vẻ khó khăn quá. senpai lại không như vậy. cậu ấy đứng trước gương trong phòng tập của trường, vừa xem vũ đạo trên chiếc điện thoại rồi thỉnh thoảng chuyển động theo điệu nhạc được tua đi tua lại đúng đoạn điệp khúc. tôi ti hí mắt, khẽ liếc trộm cậu ấy đang say mê đắm chìm vào bài nhảy mà không để ý rằng mình đang dần dần bỏ quên giai điệu. chỉ cho đến khi soonyoung quay đầu về phía tôi ngồi, tôi mới giật mình vội vàng nhắm mắt và giả bộ như mình đang feel the beat lắm.
- thế nào rồi jihoon? - soonyoung tiến đến gần - cậu đã nhớ được nhịp của bài này chưa?
- à dạ... cũng kha khá rồi ạ...
tôi lúng túng đáp lại. nói thế cho senpai đỡ thất vọng chứ thành thật ra từ nãy giờ thứ tôi nhớ nhất chỉ là cơ thể uyển chuyển của cậu ấy mà thôi.
- được, vậy mình bắt đầu tập từ đoạn điệp khúc nhé.
soonyoung hài lòng gật gật đầu, thấy vậy tôi cũng gật theo. chúng tôi đứng ở giữa phòng tập. xung quanh bốn bức tường được gắn bốn tấm gương lớn, cả bốn đều phản chiếu hình ảnh của hai chúng tôi. chúng khiến cho tôi cảm giác quả nhiên, căn phòng trống rỗng đang được lấp đầy bởi niềm hạnh phúc khôn nguôi và những giây phút quý giá chưa chắc lần thứ hai tôi sẽ tiếp tục có cơ hội cảm nhận...
soonyoung đưa cho tôi xem một đoạn video ngắn về phần vũ đạo chúng tôi sẽ biểu diễn vào tháng sau. nhìn chung thì cũng không khá khó, ít nhất là đối với một người tệ nhất câu lạc bộ nhảy, nhưng đối với tôi thì...
quá đơn giản!
có thể điều này tôi chưa tiết lộ, nhưng tôi là một fan k-pop chính hiệu. những bài hát từ xưa xửa xừa xưa hay mới ra mắt ngày hôm qua tôi đều thuộc vũ đạo, thuộc ngon ơ là đằng khác. tuy nhiên tôi chỉ tập vì một lý do duy nhất, vì cuộc thi random dance trên phố vào cuối mỗi tháng. phần thưởng cực kì giá trị nên tôi luôn có tham vọng phải chiếm lấy nó cho bằng được, dù cho đã ba bốn tháng trôi qua kể từ khi random dance được tổ chức tôi vẫn chưa hứng được cái giải nào. tôi không nhảy nhót nhiều như trước nữa. thôi thì, bét nhất là vào thời điểm này, tôi cũng thấy công sức luyện tập từ trước của mình hoàn toàn không vô dụng.
tôi xem qua vũ đạo một lần, người uyển chuyển theo điệu nhạc và nhịp điệu tự nhẩm trong miệng. giai điệu này quả thực rất cuốn hút, nó khiến tôi chìm đắm hẳn vào từng câu hát và lời ngân, dù cho trước đó nó đã vang lên vài lần để senpai thử qua vũ đạo. tôi như quên hẳn trong căn phòng có ai, dường như chỉ mình tôi xuất hiện trong này, lắc lư rồi chuyển động theo điệu nhạc.
khi nốt cuối cùng của đoạn điệp khúc phụt tắt, tôi đứng trước gương thở hồng hộc không ra hơi. nhảy đẹp đến đâu thì đẹp, thuộc vũ đạo đến đâu thì thuộc, nhưng như tôi đã nói trước rằng bản thân lâu lắm rồi không đụng đến mấy trò vận động nên xương cốt thớ cơ bắt đầu có dấu hiệu làm loạn. đến khi tiếng vỗ tay lẫn câu hò reo tán dương của senpai vang lên, tôi mới chợt để ý rằng senpai đứng đó xem tôi nhảy chăm chú từ lúc nào. đột nhiên tôi thấy ngượng chín mặt. tôi thấy xấu hổ vì từ nãy giờ cứ khoa tay múa chân đủ kiểu mà chẳng quan tâm gì tới người bên cạnh. nhưng trái với những suy nghĩ dở hơi của tôi, senpai lại mở lời với một giọng điệu rất hào hứng:
- wow, cậu nhảy đẹp thật đấy jihoon à!
dù câu nói đã dứt nhưng tràng pháo tay của cậu ấy hình như không có ý định dừng lại. tôi lại được thêm một phen ngượng ngùng, tim đập thiếu điều muốn lệch nhịp rồi bật ra ngoài nhảy theo giai điệu vừa rồi. được tán dương đã vui rồi, đằng này lại còn là lời khen từ idol kiêm crush của mình nữa chứ! bảo tôi không thích rõ ràng là nói dối đấy, trăm phần trăm luôn xạo làm chóa huhu...
- jihoon này, cậu có thể chỉ cho tớ đoạn này được không? tớ không thạo phần này lắm...
thánh thần thiên địa! quỷ ma bát nháo!
tôi không nghe nhầm đấy chứ?! tôi vừa được NHỜ VẢ bởi senpai yêu dấu đấy sao?!
xin cam đoan với các bạn rằng cả cuộc đời này chỉ có mỗi jeon wonwoo xấu tính và mẫu hậu muôn năm là có thể sai khiến hoặc nhờ sự giúp đỡ từ tôi thôi, chứ thề là không còn một ai khác! tôi chỉ kịp đớ người trong vài giây, đầu óc lộn xộn sắp xếp ráp nối các chi tiết trong câu nói của senpai khi nãy vào với nhau một cách rất vụng về. nhưng từ khi tiếp xúc nhiều hơn với senpai (do ăn may từ jeon phát lộc), tôi như luyện được cho trí não của mình phát triển linh hoạt và nhanh nhẹn hơn, thậm chí còn suy tính đến cả thành quả về sau mình sẽ nhận được nếu như nhận lời giúp đỡ senpai lần này. vậy là sau lần một chạm vào senpai ở trước cửa lớp và lần hai chạm vào cậu ấy ở nhà thi đấu bóng rổ, lee jihoon đây có thể đường đường chính chính tiếp tục chạm vào senpai lần ba, lần bốn, thậm chí là còn hoài về sau nữa...! aaa, cơ hội trời ban này, có ngu thì cũng phải biết đưa tay ra mà nắm bắt lấy!!
từ từ, ừm, hãy cứ coi như tôi chưa phát ngôn hay có ba cái suy nghĩ mất liêm sỉ như thế kia nhé mọi người. mục đích thật sự của tôi chỉ là muốn giúp cậu ấy để cả hai có thể đạt được giải thưởng đêm chung kết thôi!
tôi gật đầu như gà mổ thóc, chỉ hận bản thân không thể ôm cậu ấy vào lòng rồi rúc vào ngực tận hưởng mùi hương của kwon soonyoung vì tôi đã được ban cho ân huệ ngàn năm có một này. tôi trộm hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi cố gắng ra vẻ mình là một vũ công chuyên nghiệp. giờ thì tôi là thầy dạy nhảy của crush đấy, ngầu cực kì chưa?
- ừm... đoạn này, mình đưa tay ra như vậy, sau đó giả làm động tác xoay nắm cửa rồi một chân bước lên phía trước.
đoạn video được tua đi tua lại như nhắc tôi phải tập trung và có trách nhiệm hơn. senpai không phải là nhảy không tốt, chẳng qua là động tác cậu ấy làm có hơi cứng một chút thôi. nói gì chứ đã là dân bóng rổ, người không dẻo thì xương cũng phải uyển chuyển dù chỉ một chút chứ. tôi hoàn toàn tin tưởng vào senpai vì cậu ấy là thiên tài mà, việc gì cũng có thể thực hiện!
- khó quá! - soonyoung đưa tay vò tung mái tóc rối của cậu ấy lên - đoạn mở cửa này tớ mãi không làm đẹp được...
không không, senpai đã làm rất tốt mà. như vậy là được rồi, không cần phải quá cầu toàn đâu.
- ... cậu nắm tay tớ rồi chỉnh giúp tớ được không?
đùa, những người cầu toàn quả nhiên rất có trách nhiệm.
- à... dạ được chứ ạ!
tôi cố gắng ngăn không cho sự run rẩy đến mức lộ liễu của mình hiển hiện trước mặt senpai. soonyoung nhìn tôi như vẻ đang chờ đợi, thậm chí cậu ấy còn đưa hai tay ra ý chỉ tôi mau mau giúp cậu ấy hoàn thành đoạn vũ đạo này đi. tình yêu trường cửu của em, em nắm tay anh rồi mang anh về làm con rể mẹ em luôn có được không ạ?
- wow... jihoon đỉnh thật đấy. tớ hiểu rồi này.
sau vài phút ngắn ngủi tôi vớt vát lấy để hai bàn tay được ở cạnh nhau lâu hơn, senpai rốt cuộc cũng có thể tự thực hiện vũ đạo mà không cần đến sự trợ giúp của tôi. cậu ấy tiếp thu rất nhanh, học một hiểu mười và chẳng có ý gì là sẽ từ bỏ nếu gặp một động tác khó hay cái gì đấy tương tự cả. tôi tiếc rẻ, khẽ tặc lưỡi một tiếng rất nhỏ trong khoang miệng. thôi thì, hiện tại cố gắng vun đắp thì tương lai mới có thể thảnh thơi nếm trái ngọt được. senpai cứ chờ đấy, anh phải là của em.
- bây giờ mình cùng thử ghép với nhạc xem sao nhé ạ? - tôi lên tiếng đề nghị - em thấy senpai học siêu nhanh luôn đó.
- được thôi! - soonyoung cười xởi lởi - cũng là nhờ jihoon chỉ tớ mới học được đó.
tôi hào hứng cười theo, tay nhanh chóng bật nhạc trên điện thoại.
"cause i'm your home, home, home, home..."
tôi tập trung chú ý vào đoạn nhạc, tứ chi đều đã đứng sẵn sàng vào vị trí. nhưng tay chưa kịp 'mở cửa' thì cánh cửa phòng tập đã mở ra, mang theo một giọng nói tôi thề là mình sẽ dùng cả cuộc đời mình chôn vùi nó xuống tít dưới lõi trái đất đến khi nào không nghe thấy bất kì âm thanh gì nữa thì thôi:
- ơ soonyoung! anh ở đây à, em tìm anh mãi!
dạ vâng, người tìm senpai mãi chính là jungna đấy ạ. gì thế cô kim, cô có cần phải tới đúng lúc như vậy không hả??
tôi quay lưng về phía cửa, giả bộ đi tới tắt nhạc để tránh không cho senpai nhìn thấy cái đảo mắt chán ngắt khi nãy của mình. có jungna xuất hiện trong phòng tôi ngay lập tức nhận được ân xá biến thành người tàng hình, mọi hoạt động cử chỉ lẫn sự tồn tại của tôi đã chạy về con số âm. senpai thấy jungna đến thì quay ra gật đầu với tôi ý chỉ dừng tập một lúc, hiểu ý nên tôi chỉ đứng hí hoáy bấm điện thoại nhưng lại hướng tai ra đằng sau để nghe ngóng tình hình chính sự.
- có chuyện gì không jungna?
- cứ phải có chuyện gì thì mới được gặp anh à?
trời đất ơi ngó xuống đây mà xem cái sự trơ trẽn của cô ta kìa!! giọng điệu gì mà như muốn chảy hết tất cả các thể loại nước nôi ra như thế hả bạn ơi??
calm down jihoon, vuốt ngực thở đều, bình tĩnh tự tin không cay cú.
- em đùa thôi. chẳng là em có chuyện này muốn nói với anh, nhưng hình như đến không đúng lúc thì phải ạ?
cậu cũng tự nhận thức được cơ à đồ phá đám?!
- ừ, anh đang tập nhảy với jihoon. có gì không em?
- em vừa đăng kí diễn văn nghệ tiết mục cặp đôi đó. anh có muốn diễn chung với em không?
không không không không không không không!! nhân danh vợ tương lai của kwon soonyoung tôi xin phép lên tiếng thay anh ấy trả lời cậu nhé. có biết ai đang đứng ngay trước mặt cậu không hả đồ con gái không biết điều?! ôi trời ơi tôi tức đến chết mất!!
- à, thế chắc là không được. anh có đăng kí với jihoon từ mấy hôm trước rồi. giờ anh là bạn diễn của cậu ấy.
đấy, danh chính ngôn thuận quân tử nam nhi nó phải thế. rất xứng đáng để lee jihoon đại nhân đây lan toả tình yêu thương. mà senpai này, không phải 'chắc là' mà phải là 'chắc chắn' nhé! giờ thì bỏ cuộc đi cô bạn cùng lớp đáng thương tội nghiệp của tôi ơi.
- vậy ạ. - jungna có vẻ khá tiếc nuối - không sao đâu ạ. em sẽ tìm người khác. anh ở lại tập tốt nhé!
không ngờ là quân địch lại đầu hàng sớm hơn tôi tưởng.
jungna đưa tay lên chào soonyoung, tiện thể chào luôn cả tôi đang đứng thù lù một đống trước mặt cậu ấy. dù không có thiện cảm lắm nhưng tôi vẫn chào lại một cách gượng gạo; tôi không muốn mình trở nên bất lịch sự trước mặt senpai. được thôi, nếu cậu đã có nhã ý muốn tuyên chiến với lee jihoon này thì ông đây cũng rất sẵn lòng chiều ý cậu. nói thì có hơi khiếm nhã một chút; tôi đường đường là một thằng con trai nhưng lại đi đấu đá với một đứa con gái, người ngoài nhìn vào trông cũng thật mất mặt làm sao. nhưng một khi đã đụng trúng dây thần kinh 'hoang dại' của tôi thì con gái hay con trai, con gì tôi cũng chơi tất.
senpai quay lại nhìn tôi mỉm cười, sau đó chúng tôi tiếp tục tập luyện như chưa có gì xảy ra. chỉ có điều, trong đầu tôi lại ngổn ngang những suy nghĩ mà tôi không biết tự bao giờ chúng lại tự ý làm loạn trí não mình lên như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip