2. Chấm dứt
Thời tiết hôm nay thật u ám, những đám mây đen dày đặc và những cơn mưa phùn lất phất rơi. Một tiết trời thích hợp để cuộn mình trong ổ chăn và đánh một giấc thật ngon. Nhưng có một vài người không có thể tận hưởng nó vì công việc bận rộn ngày đầu tuần.
Jungkook cũng như thế, cậu phải đi làm. Cậu phải tiếp tục đối mặt với cuộc sống này thôi, dù cho lúc này đây, cậu chỉ muốn được ở một mình.
Quần áo thẳng thớm, đầu tóc gọn gàng, nhưng gương mặt tiều tụy buồn bã kia đã làm tổng thể trở nên thật tệ hại.
Nhìn vào trong gương, Jungkook bất chợt giật mình.
"Mình tệ như vậy sao..?"
Đôi mắt đỏ au thâm quầng, đôi môi khô khốc trắng bệch, chỉ hai ngày không ăn uống mà hai gò má đã có chút hóp lại.
Kéo ngăn tủ lấy hộp trang điểm ra, gấp gáp chỉnh trang lại vẻ bề ngoài. Bàn tay run rẩy đánh đều lớp phấn lên da mặt.
|
Bung chiếc ô ra cản lại những giọt nước nặng trịch đang rơi xuống từ những đám mây đen. Jungkook trong lòng thầm mắng bản thân thật ngốc, trời mưa mà lại đi trang điểm.
Như một thói quen, Jungkook nhìn sang nơi bên dưới tán cây của nhà bên cạnh.
"Anh ấy không đến..."
Bất giác thốt ra một câu chất chứa đầy thất vọng, cậu lẳng lặng quay lưng bước đi.
Trước kia, có một người lúc nào cũng đợi dưới tán cây đó, đợi cậu cùng đi làm. Dù cho nhà người đó có ở xa nhà cậu, dù cho nhà cậu không xa công ty lắm, đi bộ cũng chỉ mất tầm 20 phút, nhưng sáng sớm vừa mở cửa sổ phòng ngủ ra, đã có thể trông thấy một người yên lặng ngồi trên chiếc motor màu đen đơn giản, gặm sandwich hay hì hục thổi ly cacao nóng, hình ảnh đó thật yên bình.
Nhìn màn mưa trắng xóa trước mắt, tâm trạng càng thêm chùng xuống.
|
Sau suốt một buổi dán mắt vào màn hình đầy tẻ nhạt, tất cả nhân viên mừng rỡ vì giờ ăn trưa đã tới. Ai nấy đều nhanh tay lẹ chân chạy xuống nhà ăn để nhận những phần cơm nóng hổi.
Jungkook cảm nhận từng chút cảm giác ê ẩm ở những đầu ngón tay, cậu nhìn quanh gian phòng trống không, vươn vai một cái rồi gục mặt xuống bàn.
Thật mệt mỏi.
Chợt nhớ ra điều gì đó, cậu ngước mặt lên nhìn xung quanh, rồi khi nhận ra sự hiu quạnh của mình hiện tại, cảm giác trống vắng dần dần lan tỏa khắp lý trí.
"Anh ấy không đến..."
|
Trời cứ liên tục mưa từ sáng đến lúc này là giờ tan tầm, vài nhân viên thở dài ngao ngán trước cái thời tiết này.
Jungkook đi loanh quanh sảnh lớn của công ty, cố gắng tìm kiếm trong đám đông đang chuẩn bị ra về.
"Taehyung.."
Nắm lấy góc áo của chiếc mangto màu be, cậu ngập ngừng gọi.
"Jungkook?"
Hai người tách khỏi đám đông, đi đến một nơi trống trải hơn.
Trong lòng Taehyung không khỏi phấn khích, lần đầu tiên được người mình thích hẹn riêng như vậy, ai mà không vui.
Hai tay Jungkook căng thẳng vò vò vạt áo đến nhăn nhúm, Taehyung trông thấy biểu hiện đó trong lòng liền vui như trẩy hội.
Có phải Jungkook muốn nói.. muốn nói là cậu cũng thích anh có phải không?
"Taehyung em..."
Cậu chỉ mới vừa nói có ba tiếng, mà anh đã không giấu nổi nụ cười của mình rồi.
"...Em nghĩ rằng anh nên dừng lại đi! Em sẽ không bao giờ thích anh đâu.. Đừng phí công theo đuổi em nữa!.."
Anh như chết lặng, nụ cười mới đây đã vụt mất, thất thần nhìn thân ảnh bé nhỏ mà mình luôn mong nhớ quay lưng bước đi.
"Em sẽ không bao giờ thích anh đâu.."
"Em sẽ không bao giờ thích anh.."
"Không bao giờ thích anh..."
Những lời nhẫn tâm đó cứ văng vẳng trong đầu, Taehyung không kìm được cảm xúc, gầm lên một tiếng rồi đấm mạnh vào tường. Phần da mỏng manh ở đốt tay rách toạc, máu tươi ứa ra thấm vài đốm nhỏ lên tường.
Cái đau da thịt làm sao đau bằng cái đau ở trong tim.
Kim Taehyung thẫn thờ như người mất hồn, đâm đầu phóng xe vun vút trong màn mưa trắng xóa. Nếu cơn mưa này có thể cuốn trôi tất cả tình cảm mà anh dành cho cậu, thì có lẽ anh chẳng cần dừng xe trước nhà cậu, mặc cho những hạt mưa cứ vô tình tạt vào gương mặt đã ướt đẫm, anh cứ vững vàng đứng ở đó, nhìn vào ô cửa sổ khép kín trên tầng của căn nhà.
|
Đã mấy tuần kể từ ngày hôm đó, hai người luôn tìm cách tránh mặt nhau.
Có thể là ngại gặp mặt, hoặc sợ gặp nhau rồi lại chạnh lòng.
Kim Taehyung chưa bao giờ có thể nguôi ngoai nỗi đau hôm ấy, đồng nghĩa với việc anh chẳng thể nào buông được tình cảm mà anh dành cho cậu.
Còn Jungkook, sao cậu lại không có tình cảm với anh được. Suốt ba năm nhận lấy những ân cần quan tâm, suốt ba năm nhận lấy những dịu dàng ấm áp. Một con tim thiếu thốn tình thương, chứ đâu phải sắt đá mà không một lần rung động.
Nhưng lý do cậu mãi ngập ngừng trước những lời tỏ tình ấy, lại chính là bản thân cậu.
Một Omega không hoàn hảo như cậu, kể cả mùi hương của bản thân còn chẳng biết, nói chi đến việc cảm nhận người mình yêu.
Và bây giờ, kể cả sự trong sạch của mình, cậu còn không giữ được.
Cậu làm gì xứng với anh, một người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt.
Không xứng, không bao giờ xứng.
|
"Cậu không sao chứ?"
Một đồng nghiệp lo lắng hỏi khi thấy Jungkook vừa mới bưng cái thùng carton đầy giấy tờ một lúc đã ngừng lại thở hổn hển.
Cậu lắc đầu tỏ ra mình ổn, để cho đồng nghiệp kia rời đi rồi mới thở hắt ra, trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng thầm lo sợ.
Tại sao dạo này cậu thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, hay buồn ngủ, cứ làm cái gì nặng một chút là bụng lại quặn lên.
Bưng thùng carton mình vừa để xuống lên, vừa đi vừa lẩm nhẩm.
"Không phải vậy đâu.. Không phải vậy mà.."
Vừa đi được vài bước, Jungkook bỗng thấy trời đất trước mặt xoay vòng vòng, chiếc thùng carton rơi úp xuống đất, giấy tờ theo đó bay ra tán loạn.
"Jungkook!"
Cậu nghe ai đó gọi tên mình, cơ thể được ai đó đỡ lấy, trước khi ngất xỉu cậu còn có thể nhìn thấy gương mặt lo lắng của người kia.
"Taehyung..."
...
Chap mới sau 2 tháng =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip