.:. 7

.:.

Sáu giờ sáng, Choi Hyeonjoon nhìn cậu trai ngồi xe đạp, hứng gió lạnh trước cửa nhà mình.

Ồ, tối qua tỏ tình các thứ làm em nhà anh mất ngủ, phát đi phát lại tin nhắn thoại vang tiếng khắp nhà, chủ nhân giọng nói chưa đầy 8 tiếng sau đã vác thân đến cửa.

Sáu giờ sáng, người vừa tỏ tình, chẳng rõ thành công chưa nhưng chạm trán anh trai ruột của đối tượng thầm mến thì rén, rén lắm.

Seoul hai mượi ba độ tính theo nhiệt kế cập nhật từ đài khí tượng thủy văn, ngoài cái bạn làm Park Dohyeon cảm nắng cảm mưa ra, còn ai đủ sức khiến đại thiếu gia nhà họ Park dậy từ năm giờ, đầu tóc bảnh bao đạp xe đến tận cổng nhà chờ đưa đi học.

.

Choi Hyeonjoon trong bụng giơ bảng chấm tám điểm rưỡi cho chàng trai nghị lực. Nhưng trong vai một vị phụ huynh đáng kính, dù hiện tại tay cầm bánh mì cắn dỡ, quần xanh chuối noãn phối áo hồng neon thì vẫn là ra dáng đầu gấu của cái hẻm số 311.

"Đi đâu đây nhóc?"

"Dạ em đón Wangho đi học ạ."

"Ai cho?"

"..."

Tạt thêm một gáo nước lạnh nữa đi. Park Dohyeon còn cầm cự được.

.

"Anh hai ơi, anh hai có thấy quần quả dâu bé treo trên sào không? Cái boxer in hai trái dâu sau mông ý."

Nắng chưa kịp lên một ngày tháng mười, Han Wangho muốn bắt chuyến bay sớm nhất đến Nga, sau đó theo tàu vũ trụ phóng lên sao Hỏa, mang theo cái sự quê này.
.
.
.:.
"Hong, hong có được cười nữa."

Ngồi trên xe đạp, băng qua hai con phố rồi mà cái người đạp xe lâu lâu vẫn khúc khích vài tiếng. Nắm đấm như bông vờ đập vài cái vào lồng ngực săn chắc, phía trên đỉnh đầu tiếng cười phát ra càng lúc càng lớn hơn.

Ghét ơi là ghét, không thích bạn nữa đâu.

Buông tay lái nắm lấy tay xinh dúi vào túi hoodie trước bụng, Park Dohyeon đặt cằm lên đỉnh đầu bé mèo con giờ đã trốn hẳn vào lòng mình, sáng sớm sự lạnh lẽo đi đâu mất, nhường chỗ cho đàn bướm bay rộn ràng nơi bụng dưới, hay đó là tay bé mèo con cọ cọ sờ sờ tám múi cách một lớp vải nỉ dày.

"Mình không có cười em."

"Ai, ai, ai làm em của Dohyeon?" Vậy đó, mèo xinh đã xù lông. Miệng cứng ơi là cứng, cơ thể lại thành thật tự giác trốn sâu vào hơi ấm từ lò sưởi ba mươi bảy độ chạy bằng cơm.

"Mình xin lỗi nhé, mình quên dặn người ta lắp yên sau. Em khó chịu thì bảo mình."

Gió sớm có mang theo sương, ngồi xe mới cóng nhưng quên lắp yên sau. Park Dohyeon dùng balo đặt lên sườn xe trước cho Han Wangho ngồi.

Lạnh ơi là lạnh mà cũng ấm ơi là ấm, tóc mềm đỉnh đầu ai theo cơn gió nghịch ngợm phất phơ đáng yêu đến mức tim sắp rơi đâu đó trên con phố chưa đông đúc khói xe. Em đáng yêu, tóc mầm đáng yêu, tay bé nắm lại tròn tròn đáng yêu, quần quả dâu cũng đáng yêu nốt. Mông, ôi, mông xinh mặc quần quả dâu trong tưởng tượng của Park Dohyeon...

Park Dohyeon xin thề, tự dưng lạc tay lái đánh thành một chữ S là do con đường lắm nơi cần sửa chữa. Cố ngước mặt lên trời ngăn mấy suy nghĩ lung tung nào hay bé mèo trong lòng có luồng suy nghĩ khác, em lại tăng cân rồi, Dohyeon chở lâu, mỏi đến không vững tay lái kia kìa.

"Ơ kìa, Dohyeon tự dưng sao lại chảy máu cam?".

.

Tình iu gà bông chíp chíp

linhkhonganca
Sao không ai cảnh báo với tao.
rằng thằng dohyeon dạo này siêng học,
sáng chiều đều thấy mặt nó ở trường
😀👍

lmh
Nó siêng học thật,
học ăn, học nói,
học gói crush mang về 😼🫡

moonhj
Học thật đó
ba tuần ngày nào tao lên thư viện cũng gặp nó
điểm danh không thiếu một ngày...

Viper03
bé xinh giao bài tập cho tao làm...
sáng giao, tối nộp cho em
để sáng hôm sau em giảng lại
Không tranh thủ làm không kịp

moonhj
Iu đương nghe sao mà áp lực  ...
🥲🔫

linhkhonganca
Tao nghĩ tao biết sao
mẫu thân đại nhân nhà mày gọi tao rồi...

linhkhonganca
Cô hỏi dạo này mày có gặp phải vấn đề tâm lý
Hay chia tay tình cũ mà lao vào học hành ,
Làm cô chú ăn ngủ không yên🙏

Viper03
...

moonhj
Gà bông này không chíp chíp
Hai người iu, ba gia đình áp lực thay ...

Viper03
Tự tao thôi.
Thi đại học mà rớt
lấy tư cách gì qua nhà hỏi cưới em.

lmh
Ồ, cưới xin đồ đó.
Chủ nhân của những lá cờ,
chiến thần bê tráp một thời
giờ năm mười bảy tuổi đòi đi lấy chồng

linhkhonganca
Mày ráng lên, tụi tao ủng hộ mày hết mình
Chỉ còn cách em nhà mày
tầm ✨vài trăm hạng ✨nữa thôi
Top 1 và học sinh hạng 497 toàn trường,
không xa bao nhiêu : ))))))))))))))))))))

moonhj
@linhkhonganca Thường mấy đứa
cười trên nổi đau bạn bè
Hay trả nghiệp sớm lắm bạn iu.
Hãy như mình, im lặng
thành tâm chúc phúc rồi cười thầm😼🫡

Viper03
Anyway, hãy nói với mẹ thân yêu của Park Dohyeon.
Làm trai cho đáng sức trai,
Khom lưng chống gối
gánh hai bài văn ba ngàn chữ có xá chi
@moonhj xíu vô lớp giảng bài giùm tao với.

Viper03
Bye, giờ tao vô lớp online,
khi nào tụi bây đến trường
thì đem bữa trưa lên thư viện dùm.
Chân thành cảm ơn và hậu tạ!

.

Park Dohyeon tắt group chat, thông báo có tin nhắn mới từ account ghim đầu list. Han Wangho vừa nhắn em đã ăn xong bánh, uống xong sữa và giờ ngồi ôn bài để mai thi vào đội tuyển quốc gia.

Nói thi cũng chỉ coi như hình thức, năm trước đã lấy giải nhất quốc gia một lần, năm nay chủ yếu tập trung vào cuộc thi Toán quốc tế, từ đầu năm các thầy cô tuyến trên đã gửi tài liệu hướng dẫn ôn tập. Còn lại đợi triệu tập em lên đội tuyển cho đúng quy trình.

Park Dohyeon trả lời cho em yên tâm, nhắc em nhớ uống nước đầy đủ. Áp lực học hành thật lòng mà nói thì không có, áp lực hơn nữa cũng chẳng thấm vào đâu với khoảng cách xa vời giữa hắn và em.

Đúng hơn, áp lực hiện tại là phải nghiêm túc nghĩ cho tương lai. Bé cưng nếu muốn học cao hơn nữa, bay xa hơn nữa, Park Dohyeon sẽ là chỗ dựa vững chắc về kinh tế cho em.

Đậu đại học, xin vào làm nhân viên công ty gia đình, bắt đầu học hỏi từ sớm mới là phương án khả thi.

.

.:.

Han Wangho không đủ tư cách dự thi.

Lý do vừa ngớ ngẩn vừa buồn cười. Vô lý đến buồn cười.

Kim Geonwoo chạy theo sau thằng bạn nối khố băng qua hai dãy phòng học. Đến nơi đã thấy bé xinh của Park Dohyeon đứng cạnh thầy hiệu trưởng, tay cầm xấp hồ sơ đăng ký.

Bạn nhỏ kiên cường không rơi một giọt nước mắt, hỏi kỹ tại sao.

"Hồ sơ của trò Wangho không có người giám hộ. Cha mẹ không có thì ít nhất phải có người giám hộ hợp pháp. Giấy tạm trú của anh trai em hết hạn đăng ký ở đây từ đầu năm, hiện tại giấy tờ không khớp với nhau. Dưới sự thống nhất của thầy cô, Seunghan sẽ thay em dự thi. Thầy rất tiếc."

Rầm một tiếng, Kim Geonwoo nhíu mày.

Park Dohyeon từ khi nào đã cầm theo cái ghế, từ xa đi đến đập mạnh vào tường, cách chừng chưa đến nửa mét là thằng nhóc cười nhếch môi cách đây ít phút, giờ mặt xám ngoét, đứng cạnh cửa lớp học gần đó nghe ngóng.

Nào phải cái tên gì xa lạ, đứa lần trước vinh hạnh được Moon Hyeonjoon đạp lên giữa canteen chứ còn ai khác, con thầy hiệu trưởng, cháu trai sở trưởng thủ đô.

Kim Geonwoo sợ bạn mình lao vào đập chết thằng nhóc vừa vênh mặt trốn sau ba nó dù thật tâm muốn lao vào chiến cùng. Chuyện đã rồi, gây lớn lên càng khó giải quyết ra môn ra khoai trong chốc lát. 

Han Wangho như hiểu ý, kéo tay bạn lớn nhà mình.

Park Dohyeon chững ngang cơn giận, dịu dàng dùng ngón cái lau đi giọt nước long lanh khoé mắt người thương, trời sập Park Dohyeon còn chống được, em khóc như này thì Park Dohyeon xin phép cởi giáp đầu hàng. Ức vẫn ức, nhưng nào dám để hình ảnh bản thân nổi điên cho em thấy.

Thầy hiệu trưởng đầu điểm hai thứ tóc, bị thằng nhóc bằng một phần ba tuổi mình dằn mặt, nổi điên ngay lập tức, la lớn:

"Em học sinh này học lớp nào? Dám đập ghế vô mặt thầy cô như vậy hả?"

Chủ nhiệm khối 12 đen mặt, nhận ra thằng nhóc mới được chuyển vào lớp chủ nhiệm của mình. Thế là lôi cả đám vào phòng giám thị.

Park Dohyeon nắm tay em nhỏ, an ủi bảo em về trước chỉ nhận được cái lắc đầu.

.

Đầu còn lại của Seoul, CEO tập đoàn lớn nào đó vừa họp xong, nhận được cuộc gọi từ bạn thân con trai yêu quý.

Thằng bé nhắn chú ơi vô đón thằng Dohyeon về, nó sắp đốt trường tới nơi. Thầm cảm thấy may mắn, ít ra thằng nhóc nhà mình vẫn chưa đến mức thất tình rồi thành mọt sách, thế, vội khoác áo vest tươm tất, nhắn bảo phu nhân nhà mình sửa soạn xinh đẹp, chuẩn bị đến xem trai cưng lên phòng giám thị lần đầu.

Con nhà họ Park tuy học hành trên lớp không tính giỏi giang, nhưng ít nhất không phải là đứa không biết lý lẽ, nhất là Park Dohyeon được nuôi lớn để giúp đỡ anh trai gánh vác cả một tập đoàn.

Kim Geonwoo nhận nhiệm vụ đón anh trai của bé xinh nhà Park Dohyeon đến. Anh trai đâu chưa thấy, từ cổng trường chạy như bay vào là một bé xinh đeo kính cận tròn tròn miếu đến đáng thương. Tóc em mềm mềm bay trong gió, đôi mắt trong veo mím môi hỏi em trai của bé ở đâu.
.:.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip