Chương 5
Mưa rào vừa tắt, không gian xung quanh vẫn còn đẫm ướt, tạo nên một bức tranh thiên nhiên sống động và đầy cảm xúc. Những hạt mưa cuối cùng đọng lại trên lá, trên mái ngói, long lanh như những viên thủy tinh nhỏ, chậm rãi rơi xuống sân ẩm ướt. Không khí vẫn còn phảng phất mùi đất ẩm, mùi khói hắt ra từ những bếp lửa sơ sài ven đường, cùng với mùi sương lạnh len lỏi qua khe cửa. Giang - Hoài tạm lắng tiếng súng, nhưng dư âm của chiến loạn vẫn còn vương vấn trên phố, trong từng con ngõ, từng mái nhà xiêu vẹo.
Tin tức về cuộc truy quét tàn binh phương Bắc lan đi như gió thoảng, không ồn ào, nhưng khiến người dân mỗi bước đi đều dè dặt. Từng tiếng cười, tiếng gọi tên cũng trở nên nhỏ nhẹ, như sợ làm vỡ không gian im lặng. Liễu phủ, vốn là nơi thanh bình giữa lòng trấn, giờ đây chìm trong sự cảnh giác âm thầm. Tường gạch cũ sũng nước mưa, ánh đèn lồng lung linh hắt lên mái hiên ẩm, tạo nên những vệt sáng mờ ảo trên nền sân lầy lội. Bóng người đi lại khẽ khàng, khẽ rung nhẹ tấm rèm tre, khiến cả không gian như nhảy theo nhịp thở của người trong phủ. Mọi âm thanh dù nhỏ cũng trở nên đặc biệt, khiến ai nấy đều nín thở, như chờ đợi một cơn gió không biết từ đâu sẽ xé tung tấm màn tĩnh lặng.
Mân Tích đứng bên cửa sổ, tay chạm nhẹ vào khung gỗ còn đọng sương, ánh mắt dõi ra sân. Cậu thở dài, hiểu rằng sự hiện diện của Lý Mân Huỳnh, dù được che giấu kín kẽ, cũng chẳng thể bền lâu. Cậu quay sang Hữu Tề, giọng trầm, nhẹ nhàng nhưng đầy trọng trách:
"Đêm nay, tuyệt đối không bước ra cổng lớn. Nghe rõ chưa?"
Hữu Tề gật đầu, môi mím khẽ, ánh mắt vừa trong sáng vừa lo lắng, như một cánh hoa rung rinh trong sương, cố giữ dáng đứng thẳng giữa gió bấc lạnh lẽo. Em biết, từng bước đi của mình giờ đây đều có thể gây ra sự chú ý, dù chỉ là một bước vô ý.
Văn Huyễn Thuân đứng dưới hiên, tay vuốt nhẹ áo choàng còn đọng sương mưa. Hắn tạm trú dưới danh nghĩa là người quen cũ của tiên sinh Liễu gia, nhưng ánh mắt vẫn dõi ra sân, trầm tư. Hắn biết rõ: chỉ cần một sai lầm nhỏ, một lời nói không cẩn thận, tất cả sẽ bị phát hiện. Và sự phát hiện ấy có thể mang theo hiểm nguy không lường.
Không khí trong phủ căng như tấm lụa mỏng, dễ vỡ, chỉ cần một cử động sai, một âm thanh nhỏ, tất cả đều có thể làm đứt mạch tĩnh lặng mong manh này. Mọi người trong phủ đều cảm nhận được điều đó: yên bình hôm nay quý giá nhưng cũng mong manh như trăng non sau cơn mưa, sắp vụt tan bất cứ lúc nào.
Bầu trời ngoài cửa sổ vương những đám mây mỏng, ánh trăng yếu ớt lấp ló sau khe mây, chiếu xuống khoảng sân ướt, tạo nên một vệt sáng bạc lạnh lùng, in lên mái tóc, vai áo, và cả gương mặt những người đứng trong phủ. Cảnh tượng ấy vừa tĩnh lặng vừa u uất, khiến lòng người chùng xuống. Trong sự yên lặng ấy, mỗi nhịp thở, mỗi cử chỉ, đều như nói lên những lo lắng chưa nói, những nỗi niềm chưa dám thổ lộ.
Sáng sớm hôm sau, Liễu phủ vẫn còn vương sương mù mỏng, phủ lên những gốc cây, những mái ngói và sân lát gạch ẩm. Trong phòng dưỡng thương, mùi thuốc bắc đặc quánh hòa cùng hương gỗ cũ khiến không gian vừa nặng trĩu vừa ấm áp. Mân Huỳnh nằm trên giường, vạt chăn phủ ngang người, mắt nhắm nhưng cơ thể vẫn căng như dây cương bị kéo căng. Những vết thương trên vai và sườn vẫn còn ê ẩm, mỗi khi người hầu nhẹ nhàng kéo chỉ khâu vết đạn, anh đều nhíu mày, giật nhẹ.
Mân Tích ngồi bên giường, tay khẽ cầm một bát nước ấm, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn gương mặt Mân Huỳnh dưới ánh sớm. Cậu không nói nhiều, chỉ đặt bát xuống gần tay chàng, vuốt nhẹ khăn ướt trên trán. Không khí yên lặng, chỉ thỉnh thoảng tiếng kim khâu va vào vải, hay tiếng thở nhẹ của Mân Huỳnh vang lên trong căn phòng nhỏ.
Mân Huỳnh mở mắt, ánh sáng buổi sớm hắt lên gương mặt cậu, khiến những đường nét vốn nghiêm nghị giờ thêm phần yếu ớt, mềm mại. Anh khẽ cười, nụ cười vừa biết ơn vừa áy náy:
"Ta... đã làm phiền phủ Liễu nhiều quá."
Mân Tích không đáp lời ngay, chỉ lặng lẽ nhìn chàng, ánh mắt trầm buồn, có chút trách, nhưng cũng đầy đồng cảm.
"Nếu một ngày có người tới hỏi, xin đừng nói ngài từng gặp ta."
Mân Tích hơi nhíu mày.
"Nếu một ngày có người tới giết, ngài định để ta nói dối sao?"
Anh im lặng một lúc, nhìn tay Mân Tích khẽ chạm bát nước, rồi cúi đầu, khẽ thở dài. Trong khoảnh khắc ấy, không lời nào cần nói ra, cả hai cùng cảm nhận sự gần gũi và đồng cảm sâu sắc: hai linh hồn bị chiến loạn giam giữ, tìm thấy nhau giữa mênh mông thế sự.
Mỗi buổi sáng, Mân Huỳnh đều phải tập nhấc tay, cử động nhẹ, và Mân Tích luôn đứng bên cạnh, sửa lại tư thế, hỗ trợ từng động tác, không vội, không gấp. Cậu chăm chú quan sát từng nét mặt, từng nhịp thở của Mân Huỳnh, và càng lúc càng nhận ra rằng sự gắn bó giữa họ đã vượt qua ơn nghĩa bình thường - nó là một thứ tình cảm lặng lẽ, sâu sắc, được vun đắp trong bóng tối của loạn thế và nguy hiểm.
Một buổi chiều, Mân Tích mang cho Mân Huỳnh vài trang sách cũ, ánh mắt thoáng buồn:
"Ngài đã quá mệt rồi, cứ nằm yên đọc vài trang thôi."
Mân Huỳnh cầm lấy cuốn sách, ánh mắt lướt qua những dòng chữ, nhưng tâm trí anh lại không thể tập trung. Những câu chuyện trong sách như nhắc nhở anh về một thế giới khác, nơi không có chiến tranh, nơi mọi người sống trong hòa bình và yên ấm. Nhưng thực tại lại quá khắc nghiệt, khiến anh không thể nào quên được những gì đã xảy ra.
Mỗi trang sách như một bức tranh sống động, nhưng lại gợi lên nỗi đau và sự mất mát. Mân Tích ngồi bên cạnh, lặng lẽ theo dõi, cảm nhận được nỗi trăn trở trong lòng người bạn đồng hành của mình. Cậu biết rằng, dù có cố gắng đến đâu, những ký ức về chiến tranh vẫn sẽ không bao giờ phai mờ, nhưng cậu cũng hy vọng rằng, qua từng trang sách, Mân Huỳnh sẽ tìm thấy một chút bình yên trong tâm hồn.
Mân Huỳnh nắm lấy tay Mân Tích, giọng anh trầm ấm, nhưng thỉnh thoảng lại lạc trong nỗi lo âu:
"Ta không muốn phiền cậu thêm nữa."
Mân Tích chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay Mân Huỳnh xuống bàn, nhấn nhẹ:
"Ngài không phiền. Chỉ là ta sợ mất ngài thôi."
Khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại. Mưa đã dứt, sân ngoài cửa sổ còn ẩm ướt, nhưng trong phòng, ánh sáng nhẹ nhõm hắt lên mái tóc, đôi vai, gương mặt từng chút từng chút, như rửa sạch căng thẳng và lo âu của những ngày vừa qua. Mỗi tiếng thở, mỗi ánh nhìn đều trở nên nặng trĩu, không phải vì đau đớn thể xác, mà vì những cảm xúc vừa chớm nở, vừa run rẩy, vừa ấm áp xen lẫn buồn bã.
Mân Huỳnh nhận ra rằng, phủ Liễu giờ không chỉ là nơi che giấu thân phận, mà còn là nơi anh cảm thấy an toàn nhất, nơi anh tìm thấy một điểm tựa giữa thế giới loạn lạc. Và Mân Tích, với sự chăm sóc kiên nhẫn, ánh mắt trầm lặng, đã trở thành điểm tựa ấy – vững chắc nhưng không cần lời nói, đủ để Mân Huỳnh an lòng, đủ để những vết thương không chỉ là thịt da mà còn là lòng được hàn gắn.
---
Đêm buông xuống Liễu phủ, những vệt sương mỏng vẫn còn phủ trên sân, ánh trăng sau mưa bạc như dao hắt qua khe cửa sổ. Không khí tĩnh lặng tới mức mỗi tiếng bước chân, mỗi tiếng lá xào xạc đều vang vọng. Bỗng đâu, tiếng vó ngựa vang lên từ phía cổng lớn. Hữu Tề đang đứng dưới hiên, cúi xuống nhặt một nhánh cây rơi từ mái, bỗng giật mình. Cậu lặng người, lắng tai nghe: tiếng vó đều đặn nhưng đầy cảnh giác, vang lên giữa bầu không gian tĩnh lặng như một lời nhắc nhở nguy hiểm. Hữu Tề vội chạy đi báo Mân Tích, bước chân rón rén trên nền gạch ẩm.
Còn Huyễn Thuân, trầm tĩnh và điềm đạm, đã lặng lẽ bước ra cổng đón đội tuần tra. Hắn tự nhận thân phận sĩ quan phương Nam, giọng bình thản nhưng sắc như dao:
"Xin hỏi, các ngài tìm ai? Chỉ là phủ Liễu, không có gì đáng chú ý đâu."
Tiếng nói của hắn đủ trầm để át đi sự xôn xao, đủ mạnh mẽ để gây áp lực nhưng không hằn học. Những lính tuần tra dừng lại, ánh mắt dò xét, nhưng trước sự bình thản và sắc sảo ấy, họ không dám tiến gần hơn. Ánh đèn lồng hắt xuống mặt hồ phía trước cổng, in bóng Huyễn Thuân nửa sáng nửa tối, như một người đứng giữa hai thế lực, giữa lý và tình, giữa nguy hiểm và bảo vệ.
Hữu Tề đứng nép trong hiên, mắt dán vào bóng Huyễn Thuân, tim đập mạnh. Em nhận ra rằng người này không chỉ mạnh mẽ về thể chất, mà còn mạnh mẽ trong từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng cách xử lý tình huống. Em vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng, vừa muốn lao ra giúp vừa sợ làm hỏng tất cả.
Đội tuần tra dừng lại vài phút, trao đổi lạ lùng bằng ánh mắt và giọng điệu ngắn gọn. Huyễn Thuân đáp lời, nụ cười thoáng qua nhẹ nhàng nhưng ẩn giấu sức mạnh kiểm soát tình hình. Cuối cùng, họ rút lui, vó ngựa vang dần khuất trong đêm, để lại bầu trời tĩnh lặng và ánh trăng bạc lạnh lùng trên mái hiên phủ Liễu.
Khi quân lính đã rút, Hữu Tề trở lại hiên, đứng lặng, mắt nhìn Huyễn Thuân lau súng dưới ánh trăng mờ. Không gian vẫn còn mùi đất ẩm và sương đêm. Mân Huỳnh, ngồi bên cửa sổ phòng dưỡng thương, nhìn Mân Tích ngoài sân, vai áo phủ sương, ánh trăng lướt qua mái tóc cậu như rót bạc vào khoảng tĩnh lặng.
Khoảnh khắc ấy, trăng sáng trên mặt hồ lấp loáng, gió lạnh len qua mái hiên, và mọi người trong phủ đều cảm nhận được: yên bình dù mong manh, tĩnh lặng dù đầy nguy hiểm. Hữu Tề nhận ra rằng, đôi khi, sự bình yên không phải là không có nguy hiểm, mà là khi đứng giữa bão tố mà vẫn có người giữ cho trái tim không bị xé nát. Huyễn Thuân vẫn lặng lẽ lau súng, ánh mắt thoáng nhìn Hữu Tề, như nhắn nhủ một điều chưa nói thành lời: "Ta ở đây, và ta sẽ bảo vệ."
Trong ánh trăng bạc và sương mỏng, Liễu phủ trở thành một hòn đảo yên bình tạm bợ giữa biển loạn lạc, nơi mà những tình cảm âm thầm, những trái tim run rẩy, và những linh hồn sợ hãi, lại tìm thấy nhau trong tĩnh lặng, trong ánh sáng lạnh lẽo nhưng trọn vẹn của trăng vỡ sau mưa.
Buổi sáng trong Liễu phủ vẫn còn sương mù phủ dày trên sân, những hạt sương đọng trên mái ngói, trên những cành cây trơ lá, lung linh như hạt pha lê. Hữu Tề đứng dưới hiên, đôi tay khẽ nắm lấy mép áo, nhìn Huyễn Thuân đang cẩn thận chỉnh lại dây cung. Cảnh tượng bình thường nhưng khiến tim em nhói lên, như một nhịp gió vô hình đang lướt qua, làm rung lên từng sợi dây thần kinh mong manh.
Huyễn Thuân cúi xuống, vô tình chạm tay Hữu Tề khi kéo dây cung. Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng khựng lại. Hữu Tề rụt tay, mím môi, cố thu mình vào trong bóng hiên, tránh cảm giác lạ lùng bỗng trào dâng. Huyễn Thuân chỉ mỉm cười khẽ, giọng trầm ấm, nhẹ như gió:
"Cẩn thận, dây này bật vào sẽ đau."
Câu nói bình thường, nhưng khiến Hữu Tề đỏ bừng mặt, tim đập mạnh. Em muốn cười, muốn rụt lại, muốn lùi đi, nhưng không thể rời mắt khỏi người đang đứng gần. Ánh mắt Huyễn Thuân vừa điềm tĩnh vừa tinh tế, như đọc được mọi cảm xúc vụng dại trong lòng cậu, nhưng hắn không vội vàng, không thừa nhận hay phủ nhận, chỉ âm thầm hiện diện, vừa gần, vừa đủ để trái tim cậu khẽ run.
Những ngày sau, Huyễn Thuân tìm đủ lý do để gặp Hữu Tề: sửa cung, lau súng, mang nước cho em rửa tay sau khi luyện tập. Mỗi lần như vậy, Hữu Tề đều cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn bình thường, cảm giác vừa an toàn vừa bồn chồn, vừa muốn rút lui vừa muốn lại gần. Em nhận ra rằng mình đang bị kéo vào một sợi dây vô hình, vừa cứng cỏi vừa mềm mại, vừa tinh tế vừa dai dẳng.
Huyễn Thuân nhìn em, nhìn dáng người nhỏ nhắn, vẻ ngoài tươi sáng nhưng nội tâm cứng cỏi, và càng tiếp xúc càng thấy trân trọng. Em không chỉ là cậu bé rực rỡ, mà còn là người có khả năng chịu đựng, người không dễ để bão táp thế sự lay chuyển. Hắn âm thầm muốn bảo vệ, nhưng không hề áp đặt; muốn gần gũi, nhưng không hề thúc ép. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ cười thoáng qua, đều nhẹ nhàng nhưng đọng lại trong tâm trí Hữu Tề, in sâu đến mức khó quên.
Một chiều mưa nhạt, Hữu Tề đứng dưới hiên, nhìn Huyễn Thuân lau súng dưới ánh trăng mờ. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói, ánh sáng phản chiếu trên kim loại, long lanh như những vệt bạc nhỏ rơi giữa sân. Hữu Tề cảm nhận từng giọt mưa như chạm vào da, chạm vào tim, khiến em vừa bồn chồn vừa an tâm. Huyễn Thuân ngẩng lên, ánh mắt nhìn Hữu Tề, và cả hai im lặng. Không ai nói lời nào, nhưng mọi điều đều được truyền qua ánh mắt, qua khoảng cách mỏng manh mà cả hai đều cảm nhận.
Tình cảm giữa họ không ồn ào, không bộc lộ rầm rộ. Nó nhẹ nhàng, tinh tế, len lén như dòng nước chảy âm thầm dưới gốc cây già, nhưng sức mạnh thì đủ để thấm vào tim, để khiến ai từng trải qua sẽ khó quên. Khoảng cách giữa họ vừa đủ để giữ sự an toàn, vừa đủ để làm trái tim rung động.
Hữu Tề nhận ra rằng cảm giác này vừa đẹp đẽ vừa khổ đau. Nó giống như đứng dưới cơn mưa vừa tắt, không khí tĩnh lặng, mặt đất ướt sũng, và ánh trăng yếu ớt soi rọi trên tóc, trên vai, trên cả trái tim. Từng khoảnh khắc, từng cử chỉ, từng âm thanh nhỏ đều trở nên quý giá, và trong yên lặng, Hữu Tề nhận ra, dù không dám thừa nhận, em đã bắt đầu trông chờ từng ánh mắt, từng nụ cười, từng bước đi của Huyễn Thuân như chờ đợi ánh sáng sau mưa.
Khoảnh khắc ấy, họ như hai mảnh song song nhưng vẫn giữ cho nhau một khoảng cách vừa đủ để cảm nhận, vừa đủ để trái tim biết rung động mà không bị tổn thương. Sợi dây vô hình ấy mềm mại nhưng mạnh mẽ, tinh tế nhưng kiên cường, nối hai trái tim đang tìm cách nhận ra nhau giữa mênh mông thế sự loạn lạc.
Đêm phủ Liễu phủ dày đặc sương mỏng, ánh trăng bạc hắt xuống mái ngói, từng vệt sáng như lướt qua những tấm gương nhỏ lấp lánh trên mặt nước sân. Tĩnh lặng bao trùm, nhưng không phải tĩnh lặng trống rỗng; trái tim mọi người trong phủ đều đập theo nhịp thở của đêm, nhẹ nhàng nhưng căng đầy cảm giác mong manh.
Mân Huỳnh ngồi bên cửa sổ phòng dưỡng thương, ánh mắt dõi ra sân, nơi Mân Tích đang đứng dưới mái hiên, vai áo phủ sương, tóc cậu rối nhẹ trong gió. Anh trầm tư, giọng nói khe khẽ thốt ra, tựa như sợ phá vỡ không gian:
"Cậu không cần đứng ngoài này suốt đêm đâu, sương lạnh lắm."
Mân Tích quay lại, đôi mắt thăm thẳm nhìn anh, giọng êm như suối chảy qua đá:
"Ngài không muốn ta đứng đây à? Ta chỉ sợ bỏ lỡ điều gì đó."
Mân Huỳnh hơi mỉm cười, lòng nhói lên một cảm giác vừa dịu dàng vừa tiếc nuối:
"Ta chỉ mong cậu an toàn thôi."
Một khoảng yên lặng trôi qua, nhưng không phải khoảng yên lặng trống trải. Cả hai cùng lắng nghe tiếng gió rít qua hiên, tiếng lá khẽ xào xạc. Ánh trăng lấp lánh trên mái hiên phản chiếu lên tóc và vai chàng, làm Mân Huỳnh cảm thấy một sự gần gũi vừa thân quen vừa mới mẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip