6. 2y6m
hậu công bố kết quả
kep1er - nim lặng hết, họ thật sự rất sợ nhìn thấy khung cảnh này, ngày đau thương ấy lại chợt đến, nếu có thể lúc ấy sẽ cùng nhau ra mắt hết.
nỗi nhớ wanna one ngày thêm cao lớn, tiền bối minhyun sau lời dẫn kéo dài nhiều tiếng, bây giờ như đang mệt lã cả người, anh gục xuống, đưa tay vào túi quần lấy khăn giấy mà lau đi mấy giọt nước mắt của mình. 
tổ chương trình cũng sợ, họ không dám mặt với những đứa nhóc thiện lành, chăm chỉ, đã sống với mình suốt hơn ba tháng qua. người luôn kề cạnh, kể cả lúc chúng tập đến khuya vẫn là họ, người thân thuộc và hiểu vấn đề đến độ các em ấy khóc, cũng sẽ là người biết đến đầu tiên. nói xa, thì xa như nào được?
mọi người ôm lấy nhau, mười tám người ôm lấy nhau, ngay giây phút này đi, một nửa con số đó đã không còn là thực tập sinh nữa. park hanbin trốn sang một bên, mắt rưng lệ, nhìn xa xăm, anh đang không biết phải nói gì, chỉ biết mọi thứ xung quanh như sầm tối lại, anh không phải là người tỏa sáng. tiếp đến, jeonghyeon bước vào bầu tâm sự của bạn mình, như đang cố gắng níu park hanbin khỏi nỗi lo và sự cô độc. chưa bao giờ là người rõ ràng về mặt tình cảm nhưng hôm nay lee jeonghyeon sẽ cố, gắng mà ôm bạn mình thật lâu "đừng khóc, con đường của cậu không dừng lại ở đây. chúng ta cùng nhau về nhà nhé." cả hai nhìn về hướng taerae đang bước xuống, lòng cảm thấy tự hào đôi phần, ít ra thì ngày hôm nay có kim taerae đang thay họ chiến thắng, chúc mừng wakeonez
master ph-1 tiến thẳng về hướng nhóc con đang gục đầu khóc, thầy thương lắm em bé này, thật ra là lần đầu tiên đã muốn thương yêu cho thật trọn vẹn, keita. em nhìn về hướng thầy đang từng bước tiến, biết rõ rằng đường thầy đi sẽ là thẳng đến mình, không kiềm được mà nhích thêm vài bước, xà vào đôi bàn tay kia.
"keita làm tốt lắm, giỏi lắm." được thầy vỗ vỗ vào lưng, em như cảm thấy ngày hôm nay không chấm hết, nhưng hiện tại bây giờ em đã đích thị là một đứa trẻ rồi, em không dứt được nước mắt. sau khi rời khỏi cái ôm đó thì matthew đằng sau cũng tiến lên, bé nhìn keita một hồi, miệng cứ lẩm bẩm "hiong".
cả hai sát đến với nhau, ôm một cái, sau lại hai cái, keita sợ lắm, không dám buông người trước mặt ra, sẽ phải làm sao để có thể níu giữ em ấy lại một chút, chút nữa thôi. nếu ngày hôm qua, keita chính là chỗ dựa của matthew thì hôm nay sẽ là ngược lại. zhanghao chắn ngay bầu không khí hỗn độn, lau nước mắt cho hai người em.
"em thắng rồi, ngày hôm nay cả ba chúng ta đã chiến thắng, em chiến thắng chính mình." 
master solji nghe thấy lời được thốt ra từ keita, bên trong như đổ vỡ, cậu học trò ngày hôm ấy cô khen hát rất tốt, ngày hôm nay không được gọi tên.
gyuvin và yujin đứng trước mặt seungeon đang cố tỏ ra mình ổn, ánh mắt đăm chiêu nhìn về hàng ghế đội hình. 
gyuvin không dám gọi tên, sợ sẽ làm bạn giật mình, chỉ biết nắm tay em yujin đang kề cạnh và trấn an. 
em tách anh ra khi nước mắt đã quá nặng, một mạch chạy về phía gia đình đang chờ đợi, xà vào lúc mẹ khóc nức nở, nhóc ấy đã sợ, rất nhiều.
gunwook bay nhảy, đang định đi gần đến mọi người thì chợt thấy mẹ gọi, em đứng yên tại chỗ "á, mẹ." tiếp theo là nhảy nhảy lên như đứa trẻ con.
taerae lượn vài vòng sau khi đã xác định được junhyeon đứng ở đó. jeonghyeon và park hanbin tiến đến, khen ngợi, gửi cả mấy lời chúc mừng, bây giờ cậu là chỗ dựa cho hai người bọn họ.
kum junhyeon mãi lo khoác vai những người khác, quên mất việc phải đi tìm người. taerae không dám cắt ngang cuộc thoại, chỉ đứng phía sau chờ đợi có cơ hội tiến lên. em chào người này, đến người nọ cũng độ ba đến bốn người, nhưng cậu thì chưa vào sát được, cho đến khi hoàn thành xong lời chúc đến jay thì cậu lợi dụng thời cơ mà ôm em vào lòng mình. tệ thật, ngày hôm nay kum junhyeon không đường hoàng mà nắm tay kim taerae rồi.
giây phút, đau thấu tận trời này, kum junhyeon không khóc, mạnh mẽ thốt lời mong cậu sẽ được hạnh phúc, đưa ra mấy câu trêu đùa vẫn hay thốt. với taerae, em nhóc này là một nguồn năng lượng tươi mới của cậu, không có em sẽ thật khó để bắt đầu hành trình mới. em khoác tay cậu mà kéo về hướng cánh gà, còn cười ha hẩy "à, lúc nãy cái đoạn anh lắc người á..."
bên trong, không giấu lòng mình, mười tám người ngồi bệch xuống.
jongwoo chạy về phía staff đang đứng, đau thương, hỏi "em, em không đủ giỏi đúng không ạ?" chính lời này của anh, khiến các anh chị giật mình, không biết nên nói gì, bởi vì họ cũng khóc, cũng tổn thương. camera man dừng tay khi đang xem lại sớ video đã quay vào lúc nãy, nhìn thẳng vào đôi mắt của yun jongwoo
"em giỏi, em rất giỏi."
nakamden tiến đến, kề sát vào bìa lưng của người anh trước mặt, tất cả đều làm hết mình rồi, không ai ở đây là không giỏi cả. "anh, đừng khóc nhé." jay chang cũng muốn ôm, ngày mốt em phải về mỹ rồi, nhưng kamden không về, cậu ấy có việc, cuối cùng thì người đơn độc nhất là ai đó trong đây?
keita nhìn thấy jay đang bặm môi, anh tiến gần sát, với vẻ mặt nũng nịu "à, jay đây này, khóc nhè xấu xấu" thật lòng không muốn ai biết cảm xúc thật, em tạm dừng nỗi buồn rồi cất lại vào trong, hai tay đặt vào hai má anh "à, đáng yêu, cái này đáng yêu lắm."
matthew ở bên ngoài với mẹ, chụp mấy tấm ảnh, sẵn kể cho mẹ nghe về các anh của mình. em đang rành rạch, thì dừng lại trước một cái tên - keita, con tim em nhoi nhói, anh ấy không được gọi, nhưng sớm quay lại được tinh thần, em bảo mình thân với keita lắm, anh luôn là người đồng hành và giúp đỡ em. nếu ngày hôm qua, không có anh bên cạnh, thì có lẽ smt đã nặng nề đến độ hôm nay không thể bước vào sân khấu.
tập trung, chuẩn bị về kí túc xá, trong hôm nay, mười tám người sẽ không còn ở đây nữa.
mười hai giờ đêm, kí túc xá không một lời nói nào, tất cả đều rất mệt, rất nặng lòng. junhyeon kéo vali từ phòng mình, đi ngang qua phòng của taerae, níu níu tay áo của cậu mà kéo ra ngoài. 
ngay chân cầu thang, taerae bần thần nhìn em nhóc trước mặt, hôm nay rõ khác
"sao em không khóc?"
"em nghĩ em ổn mà. em đã liên lạc với công ty rồi, em sẽ về đó tập luyện."
"vậy thì... có thể gặp lại không?"
"anh định sẽ không nói chuyện với em á? em sẽ ra mắt đó, redstar sẽ cho ra mắt bg"
"có em mà, phải không?"
"đúng thế, em sẽ ra mắt. đừng có sau ngày hôm nay là không liên lạc với em, chúng ta sẽ đứng cùng một sân khấu."
"anh sẽ cố gắng thật nhiều, thật chăm chỉ để gặp được em, thêm lần nữa."
"em ghi âm rồi đấy, anh đừng có mà thất hứa. đến lúc đó, em sẽ đường hoàng mà nắm tay anh."
junhyeon đặt lên tay taerae một cuốn sổ nhỏ, em bảo đấy là nhật ký, em viết cũng hơn ba tháng rồi, nhưng không biết tại sao chỉ toàn "taerae" trong đấy, thấy hợp anh lắm nên cho anh đấy.
park hanbin đã rời đi từ sớm hơn, cậu ấy đã khóc rất nhiều, lúc đầu jeonghyeon bảo cùng nhau về nhà, nhưng cậu lại không dám. 
hanbin ra chân cầu, cạnh sông hàn, nén hết tất cả lúc nãy thì bây giờ được giải tỏa ra, cuối cùng thì bao nỗ lực lại không thể, đã nặng lòng rất nhiều. mười hai giờ mấy, cậu khóc, rồi viết đôi ba dòng trong thư, sự thật là cậu không thể...
matthew bước ra ngoài sau khi đã khóc rất lâu trong gian phòng của mình. em chợt nhớ ra điều mình chưa nói mà vội chạy khắp chỗ "anh keita đâu rồi ạ?"
"có ai thấy anh keita đâu không ạ?" 
jongwoo nhìn thấy smt chạy vài vòng, liền nhớ ra lúc nãy keita đã kéo vali ra khỏi kí túc xá, nên chắn ngang em lại "keita lúc vừa rồi ở ngoài hiên đấy."
xe của zerobaseone sau ba mươi phút nữa mới đến, nhưng xe của công ty anh keita đã đón anh đi sớm rồi, em chưa kịp nói lời cuối nữa, rằng keita đừng mất liên lạc với em, phải gặp lại nhau sớm một tí.
kết thúc...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip