Chương 7

[Isagi bụm miệng quay đầu đi nôn khan, kinh tởm, hết sức kinh tởm!

Đế Hậu nhíu mày tức giận: "Hổ dữ không ăn thịt con, thế mà bọn ngu dân đó không chỉ giết con cháu mình mà còn đem đi luyện tà thuật!"

Phi tần cũng hưởng ứng theo: "Hết nói nổi rồi!"

"Các bạn ấy chắc đã rất đau đớn nhỉ?"

Usagi rơm rớm nước mắt, đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương vô bờ như bé chưa bao giờ gặp phải sự độc ác man rỡ đến nhường này, sợ hãi là phải thôi. Học sinh mỉm cười, tay nhỏ xoa đầu an ủi bạn mới:

"Nhưng mà các cậu ấy cũng thanh thản mà rời đi rồi, người tốt như họ chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi đâu."

Bản thân Học sinh cũng trải qua hoàn cảnh tương tự nên em biết rất rõ, ở hiền gặp lành, làm điều ác ắt phải nhận quả báo. Trời cao sẽ không phụ lòng người, bởi suy cho cùng cái đích chính là sự yêu thương.

Phản diện ngồi bó gối một góc bên cạnh Mạt thế, hắn nhớ trong một thế giới nào đó mà bản thân xuyên đến cũng từng trải qua điều tương tự như vậy. Cái cảm giác tứ chi dần rời khỏi khớp nối như có như không hiện về, tởm lợm đến phát ói.

"Sao vậy?" - Mạt thế hỏi.

"Không có gì."

Chỉ là kí ức từ một cuộc đời chẳng thể quay lại, nhớ nhung làm gì?]

Anri bụm miệng nấc lên từng tiếng thật nhẹ. Cô oán trách tại sao lại dồn lũ trẽ ấy vào bước đường cùng như thế? Chúng có tội tình chi mà làm điều đó với chúng?

Michael Kaiser hờ hững nhìn cảnh tượng này. Thân quen thật đấy, giống khoảng thời gian lão cha nhà gã bạo hành mỗi lần tâm trạng lão không tốt hoặc gã không trộm được sữa cho lão. Tay theo thói quen lần đến phần cổ, toan bấu chặt lấy nó thì tiếng nhắc nhở vô hình của Isagi vang lên bên tai:

"Đừng bóp cổ mình nữa Kaiser, ngon thì bóp cổ tôi đây này."

Gã chậc một tiếng đầy bất mãn, ra khỏi đây thì đừng hòng thoát khỏi tay tao, Isagi Yoichi ạ.

"Nếu mà xét theo mặt đạo đức với luật pháp thì việc cậu Isagi kia là với gia đình mình là không đúng cho lắm, nhưng xét về tình về nghĩa thì hả lòng hả dạ quá."

Chigiri gật gù xem toàn bộ quá trình Đạo sĩ nhất kiếm diệt toàn bộ tộc nhân, thấy ghê là thật mà thấy dừa cũng là thật luôn.

Trái với không khí nặng nề bao trùm phòng phim, thì vẫn đâu đó vài góc nhỏ ánh lên sự simp chúa không thể giấu.

"Oaaaa! Tiền bối Isagi ngầu quá đi!!"

Nanase ngưỡng mộ nhìn Đạo sĩ, dù là ở thế giới song song hay ở thế giới của cậu thì Isagi tiền bối nhà cậu cứ là tuyệt nhất!

"Đúng chứ đúng chứ?! Isagi của tui là tuyệt đỉnh thiên hạ không ai sánh bằng đó!"

Bên khu Tây Ban Nha, con ong nào đó tự hào đến mức phổng cả mũi. Chiêm ngưỡng đi, Isagi của Bachira đây là số một đó nha!

Bộ ba vệ sĩ bên Bastard Munchen cũng vui vẻ bàn luận, đại khái cuộc trò chuyện liên quan đến việc cả bọn đã được giác ngộ tư tưởng Yoichi học như thế nào.

Cả đội Bastard: Nhìn khác gì cảnh tà giáo họp mặt không?

"Nhật Bản coi vậy mà thú vị gớm nhỉ Sae?" - Luna hứng thú vỗ vai chàng tiền vệ thiên tài.

"Ý anh là Isagi Yoichi thú vị chứ gì?" - Bản mặt liệt của Sae nhìn công tử nhà RE AL, đừng tưởng anh đây không biết tên này đang nhăm nhe tới trái tim của Blue Lock.

Luna ngậm miệng lại, quyết định sẽ không nói thêm gì nữa, để tên Itoshi Sae này lép xép nữa thì lộ mất.

['Phần phim thứ ba kết thúc. Xin lựa chọn phần phim thứ tư.'

Sắp xếp lại cảm xúc, Đạo sĩ chú ý đến một lá bài có chút khác lạ so với các lá khác, bèn hiếu kì rút nó ra. Lúc này, âm thanh cứng ngắc của hệ thống vang lên:

'Bing bong, chúc mừng Đạo sĩ Isagi Yoichi đã rút được thẻ bài đặc biệt!'

Các Isagi ngơ ngác đổ dồn ánh mắt lại nhìn thẻ bài trên tay Đạo sĩ. Đùa à, có cả thẻ đặc biệt luôn?

"Thẻ đặc biệt có gì khác với mấy lá bình thường vậy?" - Sự ham học ẩn sâu trong Kĩ sư bị chọc vào rồi.

'Thẻ đặc biệt là những thẻ bài liên quan đến thế giới của Isagi Yoichi gốc, đó có thể là quá khứ, hiện tại hoặc tương lai của cậu ấy. Điểm đặc biệt ở đây chính là dù chúng là cuộc đời của bản gốc, nhưng chúng cũng xuất hiện tại các thế giới song song. Nói ngắn gọn thì thẻ đặc biệt sẽ tiết lộ các điểm giống nhau ở các "Isagi Yoichi", từ đó sẽ củng cố tường rào bảo vệ các thế giới với nhau.'

"Tại sao biết điểm tương đồng của nhau lại củng cố hàng rào bảo vệ vậy?" - Bác sĩ xoa cằm suy tư.

'Thế giới gốc chính là nền tảng để các thế giới song song phát triển, cây trụ của các thế giới khác càng nhiều điểm giống thế giới gốc thì thế giới đó càng khó bị sụp đổ và ngược lại, mối tương quan đó càng bền chặt thì tường bảo vệ càng vững chãi, ngăn chặn sự sụp đổ của các thế giới.'

Nghe hơi loằng ngoằng nhưng chí ít cả đám cũng hiểu rồi. Đạo sĩ gật gù, lập lá bài lại xem tiêu đề, trên đó ghi một dòng chữ rồng bay phượng múa, nói thô ra là chữ cực xấu.

Đạo sĩ: Ai đã viết ra cái này, khai mau!

'Ngũ quan nhạy bén.', đó là tên của lá bài lần này.

Nhìn đến tiêu đề, bất giác sau lưng Isagi đổ một tầng mồ hôi lạnh. Sao em thấy bất an kiểu gì ấy!]

"Tóm lại là, dù có ở thế giới nào đi chăng nữa thì Isagi vẫn là Isagi nhỉ?"

Dù hoàn cảnh khác nhau, tính cách khác nhau, song ở các Isagi ấy nhất định sẽ có những điểm chung giống nhau không thể nhầm lẫn được với ai khác. Đó chính là sự độc nhất chỉ có ở một mình Isagi Yoichi!

[' "Yocchan ơi! Bố về rồi đây! Xem bố mua đồ chơi mới gì cho con này!"

Bố Issei hớn hở mở cửa bước vào phòng khách sau một ngày đi làm mệt mỏi. Ông lắc chiếc lục lạc mới mua cho Isagi xem, chắc mẩm thằng bé sẽ thích món đồ này lắm, thế nhưng trái với suy nghĩ đó, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Isagi bỗng biến sắc, nhăn nhó lạ thường. Cậu bé khóc toáng lên khiến bố Issei luốn cuống không thôi.

"Không được đâu anh yêu à, Yocchan sợ tiếng ồn lớn. Nhìn mẹ nè Yocchan ơi, con cem này, thú nhồi bông đáng yêu ha?"

Mẹ Iyo xoa đầu trấn an con trai, đưa con gấu bông dễ thương lại nựng chóp mũi em nhỏ. Nhưng cũng chẳng thấm vào đâu, điều này càng khiến Yoichi khóc lớn hơn.

"Ôi trời, gấu cũng làm con sợ sao?"

Đối với người bình thường thì những điều này chẳng có gì quá đặc biệt để sợ, thế nhưng với Yoichi thì khác. Tiếng lục lạc nghe như tiếng sấm kêu sát bên tai, khuôn mặt con gấu dù dễ thương cách mấy thì qua đôi mắt em trông đáng sợ đến ghê hồn, chỉ thấy lông và chi chít lỗ vải nhỏ xíu.

Yoichi: Hu hu hu!']

Đừng nói đến Isagi, hội người lớn ngoài màn hình quan sát một đoạn nhỏ này cũng phải rợn tóc gáy. Chưa bao giờ họ thấy tiếng lục lạc và con gấu bông đáng sợ tới thế.

"Thính lực và thị lực của Isagi tốt thật đấy." - Tốt đến mức thái quá, Hiori phải kinh ngạc với điều này.

"Nhưng mà hồi nhỏ Isagi khác với bây giờ quá nhỉ? Cứ như một người khác vậy."

Yukimiya mỉm cười nâng kính, Isagi bé nhạy cảm hay khóc bao nhiêu thì Isagi lớn mạnh mẽ vị kỉ bấy nhiêu, thậm trí còn hơn. Thật khó tin khi con người có thể thay đổi nhiều đến thế trong một khoảng thời gian phát triển ngắn ngủi.

"Isagi hồi bé đáng yêu quá! Muốn bắt về nuôi ghê!!"

Otoya nhìn Bachira với ánh mắt đầy đánh giá. Anh bạn à, cậu thích đi tù xé lịch đến thế ư?

['Isagi trưởng thành dưới bàn tay của cặp cha mẹ dịu dàng ấy, theo lẽ tự nhiên cũng "nhút nhát" hết sức. Tiếng nước sôi trong ấm, tiếng chó đi dạo, tiếng ve sầu kêu râm ran, hay bất cứ âm thanh nào cũng dễ dàng làm nhóc con này sợ hãi rồi bật khóc. Đừng tước người lạ, em bé sẽ ngay lập tức trốn sau lưng mẹ nên hồi ấy em khó kết bạn được với mọi người, cả việc đi học mẫu giáo cũng chẳng dễ dàng gì.

Vào mùa hè năm 3 tuổi, Isagi đang tự chơi một mình trong phòng khách, bỗng nhiên nhìn vào khoảng không rồi bật khóc:

"Oaaaa! Đáng sợ quá!"

Bé Yoichi khóc nức nở và mẹ Iyo vội vàng ôm em bé vào lòng dỗ dành: "Sao thế con? Con sợ gì vậy?"

Isagi rơm rớm nước mắt chỉ vào góc trống. Bố Issei căng mắt ra nhìn theo hướng chỉ tay của con trai nhưng chẳng có gì ở đó cả, chỉ có bức tường trắng mà thôi.

"Yocchan à, có gì ở đó sao con?"

"Mẹ không thấy hở?" - Rõ ràng em nhìn thấy mà!

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Iyo khi bà nghe thấy lời nói của con trai. Con của bà có thể nhìn thấy những thứ vô hình sao?

Isagi rất hay khóc mỗi khi chỉ nhìn vào những nơi chẳng có gì nào là góc bếp, cửa sổ phòng ngủ, bên trong tủ quần áo... Có gì đó bên trong nhà này, mà chỉ mình Isagi mới nhìn thấy. Không lẽ là ma ư?

Trong khi hai vợ chồng bàn bạc về việc có nên mời thầy trừ tà hay không thì Isagi lại khóc:

"Lại nó kìa! Đáng sợ quá mẹ ơi!"

Chuyện gì thế trời?! Ôm bé Isagi vào lòng, cả Issei và Iyo đều run lên. Đừng bảo là nhà mình có ma thật nha!!']

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip