công viên giải trí
Hôm nay là một ngày Chủ nhật bình thường, cả hai đều không có lịch trình.
Vương Sở Khâm sắp buồn chán đến phát điên trong nhà, lướt điện thoại mãi cuối cùng cũng tìm được một chỗ thú vị.
"Sa Sa, chúng ta đi công viên giải trí đi."
Anh phấn khởi ngồi phịch xuống bên cạnh Tôn Dĩnh Sa, đưa điện thoại cho cô xem, còn tiện thể dụi đầu vào lòng cô.
"Tránh ra!" Tôn Dĩnh Sa lập tức đẩy đầu anh ra. Rõ ràng cao hơn cô nhiều như thế, lại cứ thích dụi đầu vào ngực cô. Chửi anh là đồ biến thái, anh lại chống chế, nói là thích mùi hương trên người cô.
Vương Sở Khâm cũng thấy oan ức, rõ ràng là cùng một loại sữa tắm, nhưng trên người Tôn Dĩnh Sa lúc nào cũng thơm hơn.
Tôn Dĩnh Sa cúi đầu nhìn điện thoại một lúc, cuối cùng cũng hiểu vì sao anh muốn đi công viên. Halloween đến rồi! Chỉ cần hóa trang một chút, ẩn mình trong màn đêm, fan có muốn nhận ra cũng khó.
"Nhưng mà cos gì bây giờ nhỉ?" Cô bĩu môi. Cô chỉ thích hóa thân thành những nhân vật hoạt hình như Mario, Pikachu, hoặc Nick và Judy trong Zootopia. Nhưng mặc nguyên bộ thú bông thì đúng là quá ngốc nghếch.
Vương Sở Khâm được đà lấn tới, gối lên đùi cô, ngón tay nghịch cằm cô: "Mặc gì cũng được, em mặc gì cũng đẹp. Đeo thêm cặp kính râm to là chẳng ai nhận ra đâu."
"Kính râm?" Đôi mắt Tôn Dĩnh Sa sáng lên đầy gian xảo. "Vương Sở Khâm, hai ta hóa trang thành cảnh sát đi!"
Vương Sở Khâm nhìn đôi mắt tròn xoe kia, linh cảm mình sắp bị lừa.
Quả nhiên, đến khi thay xong bộ đồng phục cảnh sát - áo sơ mi, áo gile, quần tây, thắt lưng da - tay của Tôn Dĩnh Sa bắt đầu không yên phận. Cô vòng tay ôm anh từ phía sau, hai tay từ eo trượt xuống hông, rồi lần xuống đùi.
Vương Sở Khâm đứng trước gương chỉnh lại cà vạt, nhìn khuôn mặt nghịch ngợm của cô phản chiếu trong gương: "Em thay đồ xong chưa, Tôn Dĩnh Sa? Bộ này hơi chật thì phải?"
"Vốn dĩ người ta thiết kế như thế." Bộ này là do chính cô mua, có chút chột dạ.
Chật mới đẹp chứ! Rộng vai, eo thon, đùi săn chắc...
"Đồ sắc lang." Vương Sở Khâm sớm đã nhìn thấu tâm tư của cô, không nhịn được bật cười chửi yêu.
Nhưng ngay khi anh thắt xong cà vạt, xoay người lại nhìn cô...
Có lẽ nên rút lại câu nói vừa rồi.
Cả hai đều như nhau thôi.
Rõ ràng cô mặc chiếc váy ngắn màu xanh càng làm tôn lên làn da trắng mịn, rõ ràng sơ mi và cà vạt trông rất ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng bộ này lại bó sát quá mức, làm nổi bật rõ từng đường cong ở eo và ngực.
Hai người đứng gần đến mức tầm nhìn bị thu hẹp lại, khi Tôn Dĩnh Sa ngước mắt lên nhìn anh, hơi thở của Vương Sở Khâm bỗng trở nên hỗn loạn.
Anh vô thức vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn xuống.
Tôn Dĩnh Sa mãi đến khi váy bị vén lên mới bừng tỉnh: "Anh làm gì đấy?"
"Ướt hết rồi, làm xong hẵng nói." Vương Sở Khâm lại cúi xuống chặn môi cô.
Dù sao cũng không vội, đi khu chơi đêm mà.
Nghĩ vậy, hai người quấn lấy nhau đến tận năm giờ chiều mới bò dậy khỏi giường.
Vừa vào công viên giải trí, Tôn Dĩnh Sa đã lập tức chạy mất dạng. Không có trò nào cô không dám chơi, thế nhưng người nói "Sa Sa, nếu em sợ thì cứ nắm chặt tay anh" - kết quả lại chính là người siết tay cô đến đỏ cả lên sau trò đầu tiên.
Vậy là anh bị tước quyền chơi các trò cảm giác mạnh, bị giao nhiệm vụ đi mua bắp rang bơ.
Vốn định tận dụng hiệu ứng cầu treo để làm cô yêu mình hơn một chút cơ mà...
Vương Sở Khâm ngồi dưới con thuyền hải tặc, mặt dỗi hờn trông ngóng cô, đột nhiên bị một nhóm nữ sinh đi ngang qua chắn mất tầm nhìn: "Anh ơi, có thể chụp ảnh chung không ạ?"
Hôm nay cứ năm người lại có một người hóa trang thành cảnh sát, nhưng một anh chàng cảnh sát cao to, đẹp trai mà lại không chịu làm dịch vụ, chỉ ôm một xô bắp rang bơ ngồi bĩu môi ngắm trời như này đúng là hiếm thấy. Gặp rồi thì nhất định phải xin chụp ảnh chung chứ!
Vương Sở Khâm bị mấy cô gái chụp ảnh hết lượt này đến lượt khác, mãi sau mới nhận ra - mình bị coi là nhân viên NPC của công viên rồi!
Cô gái cuối cùng chụp ảnh chung cũng mặc đồng phục cảnh sát nhưng có thêm đôi tai thỏ, cô ấy nhét vào tay anh một đôi tai cáo: "Tặng anh này, em mua ở ga tàu điện ngầm, chả trách vừa nãy chụp ảnh cứ thấy thiếu thiếu cái gì."
À... tai của Nick (Nick Wilde trong Zootopia), Vương Sở Khâm đờ ra vài giây mới nhận ra, rồi ngốc nghếch đội lên đầu.
Thế là khi Tôn Dĩnb Sa bước xuống từ thuyền hải tặc, liền thấy anh chàng cảnh sát to xác kia ôm một đôi tai thỏ chạy đến, lập tức đội lên đầu cô.
"Gì đây?"
Không trả lời, Vương Sở Khâm chỉ vòng tay ôm vai cô, kéo đi, trên mặt nở nụ cười gian manh.
Cũng chẳng biết nữa, chỉ là thích sưu tầm đồ đôi, mặc kệ là gì, anh đều muốn có một bộ.
Vương Sở Khâm không định báo cáo chuyện mình bị xin chụp ảnh chung. Dù Tôn Dĩnh Sa rất có cảm giác an toàn, nhưng thỉnh thoảng cũng thích ghen chút chút. Ai ngờ còn chưa kịp giấu thì một nhóm con gái khác lại ùa ra, vừa hét "Đẹp trai quá!" vừa chạy đến trước mặt rồi mới phát hiện hai người đang nắm tay nhau.
"Có thể chụp ảnh chung với hai anh chị không ạ?"
Nhìn xem, chỉ mấy chữ thôi mà cũng nói lắp, rõ ràng là nhắm vào Vương Sở Khâm rồi.
Tôn Dĩnh Sa gật đầu, cô không có thói quen từ chối mấy chị gái xinh đẹp. Hai người một trái một phải đứng hai bên cô gái, phối hợp tạo dáng trái tim, chữ V, khoe cơ bắp.
Vương Sở Khâm lén lút liếc nhìn Tôn Dĩnh Sa trong màn hình điện thoại, muốn xem cô có ghen không. Kết quả, cô nàng đang ôm eo nhỏ của chị gái xinh đẹp, cười vui vẻ, ánh mắt thỉnh thoảng còn lướt qua mấy NPC nam bụng 6 múi đi ngang qua, nước miếng sắp chảy ra rồi!
Ăn trong bát còn nhìn trong nồi, thế để anh vào đâu?!
Vương Sở Khâm tức đến chống nạnh, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định - vòng qua cô gái kia, kéo Judy lại hôn một cái.
Không phải đang cosplay sao? Không phải NPC sao? Vậy thì "kinh doanh" một chút cũng chẳng có gì sai nhỉ?
Chị gái xinh đẹp: choáng váng.
Chị gái xinh đẹp: tức điên.
Chẳng phải trên mạng đang rầm rộ kiểu du khách hôn nhau qua NPC sao? Thế quái nào đến lượt mình thì lại thành NPC hôn nhau qua du khách vậy trời?!
Judy cũng choáng váng, nhưng Judy không giận. Cô gãi đầu nói "Sorry nha" với chị gái, rồi khoác tay Nick rời đi. Thôi chứ biết sao giờ, đàn ông của mình thì mình phải cưng thôi! Huống hồ đây còn là người mà mình nhanh tay giành được, người do chính mình chọn cơ mà!
Vương Sở Khâm vẫn còn đang bốc khói, cô đành giật lấy khẩu súng đồ chơi của NPC bên đường: "Nick Wilde Nick, anh bị bắt rồi! Đi xem diễu hành với em mau!"
Nick khoanh tay quay đầu không thèm nhìn cô. Khóe miệng, đừng có cong lên nhé!
Nhưng mà Judy thực sự đáng yêu muốn chết. Mái tóc ngắn rối bù, đôi tai thỏ bông xù, thân hình bé nhỏ ôm khẩu súng to đùng, chơi đùa đến mức trán lấm tấm mồ hôi, má đỏ hây hây.
Nghe nói hôm nay công viên giải trí có đến vài chục nghìn người, khắp nơi đều là những cô gái tóc dài chân dài, trang điểm tinh tế, hóa trang thành đủ loại nhân vật đẹp đến hoa mắt. Nhưng Nick không có thời gian để ý.
Nick đã bị cô cảnh sát thỏ tròn trịa trước mặt mê hoặc đến mức quay cuồng, mất cả phương hướng.
"Đi đi đi, trả súng lại cho người ta đi."
Dưới lớp kính râm, đôi mắt Vương Sở Khâ
tràn đầy ý cười, anh nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón: "Người đông quá, không thể để lạc mất em đâu."
Đến trước xe hoa, quả nhiên là biển người đông nghịt.
Tôn Dĩnh Sa bị dòng người xô đẩy, cứ thế ép sát vào người anh. Xung quanh toàn là soái ca mỹ nữ cao một mét bảy, một mét tám, cái gì cũng chẳng nhìn thấy, đúng là quá bất công!
"Anh ơi, anh cõng em lên được không?"
Tôn Dĩnh Sa lại bắt đầu lắc lắc cánh tay anh.
Vương Sở Khâm sững lại. Nói là cõng, thực ra ý cô là muốn ngồi lên vai anh để nhìn cho rõ hơn. Yêu cầu này không quá đáng, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô đề nghị như vậy.
Yêu cầu của Tôn Dĩnh Sa trước giờ luôn rất ít. Cô chỉ cần anh giúp cô phát biểu, cùng cô tập luyện, ở riêng thì đòi ôm một cái, hôn một cái - toàn là những chuyện cả hai đều vui vẻ. Cô chưa từng đưa ra yêu cầu nào khiến anh phải đánh đổi thứ gì chỉ để làm cô vui.
Những ngày tháng gian khổ và bận rộn ấy, cô luôn xem trọng tâm sức, thể lực, thời gian của anh như bảo vật, thậm chí có khi còn quý trọng anh hơn tự quý trọng chính mình.
Nghĩ đến đây, Vương Sở Khâm đột nhiên muốn viết thư cảm ơn công viên giải trí, không thì quyên góp chút tiền cũng được.
Cuối cùng cũng có ngày hôm nay, cuối cùng cô bé bánh đậu nhỏ cũng làm nũng đòi anh giúp đỡ, cuối cùng bọn họ cũng giống như một cặp đôi trẻ bình thường.
Cái bờ vai rộng mà fan hâm mộ thầm thương trộm nhớ không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng có tác dụng thật sự với bạn gái anh rồi!
Vương Sở Khâm học theo mấy cặp đôi trẻ bên cạnh, hơi vụng về ngồi xuống. Đợi Tôn Dĩnh Sa trèo lên vai mình, anh cẩn thận giữ lấy chân cô, chậm rãi đứng lên.
Anh cảm nhận rõ ràng cô rất vui, phấn khích reo hò, vẫy tay liên tục. Dù anh vốn không thích những nơi đông người, nhưng cảm giác được sự nhè nhẹ từ đôi chân cô trên vai mình, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc.
Chiếc xe hoa cuối cùng dừng ngay trước mặt họ.
Chỗ họ đứng chính là điểm cuối của buổi diễu hành, MC định tổ chức một màn giao lưu tại đây.
"Hai bạn đeo kính râm kia kìa!"
MC quét mắt một vòng rồi quả quyết chỉ về phía hai người họ. Cả hai chẳng ai tạo kiểu tóc gì, nhưng chàng trai cao ráo nổi bật, còn cô gái với mái tóc ngắn, gương mặt tròn trịa đáng yêu hiếm thấy, vô cùng dễ thương.
"Bọn tôi sao?"
Tôn Dĩnh Sa chỉ vào mình, vừa bất ngờ vừa hào hứng, vội vỗ vỗ vai Vương Sở Khâm bảo anh thả cô xuống. Hết cách rồi, tên này cứ gặp chuyện lên sân khấu là hăng hái lắm, quên sạch chuyện hôm nay họ đến đây là để tránh fan rồi.
Bị Tôn Dĩnh Sa kéo tay chạy lên xe hoa, Vương Sở Khâm còn nghĩ cứ để cô ứng phó là được. Ai mà ngờ MC lại thích chọc người nhát gan, liên tục dí micro vào sát miệng anh...
"Hai bạn hôm nay cosplay Thỏ Judy và Cáo Nick phải không? Hôm nay có rất nhiều cô gái mặc đồng phục cảnh sát của Judy, còn các chàng trai thì mặc áo sơ mi xanh của Nick. Bộ cảnh sát đẹp trai thế này là tự bạn muốn mặc hay do bạn gái yêu cầu vậy?"
Chắc chắn không thể nói là bạn gái muốn nhìn dáng người mình, muốn xem quần mình căng thế nào được.
Vương Sở Khâm gãi đầu: "Bọn tôi quen mặc đồ giống nhau rồi."
Thấy MC lộ vẻ khó hiểu, anh bổ sung thêm một câu: "Bọn tôi cũng giống hai nhân vật này, là đối tác của nhau."
MC mở to mắt - quá hời rồi! Ban đầu chỉ định gọi lên vì ngoại hình đẹp, không ngờ lại đào ra được một câu chuyện.
"Có thể nói cho chúng tôi biết đó là kiểu đối tác như thế nào không?"
Câu này thì khó trả lời rồi. Vương Sở Khâm nhìn Tôn Dĩnh Sa, suy nghĩ thật lâu mới đáp:
"Bọn tôi cũng là kiểu đối tác rất nguy hiểm, rất kích thích, rất gian nan, bên cạnh chỉ có đối phương."
"Vậy tình cảm của hai bạn có giống như đi tàu lượn siêu tốc trong công viên giải trí của chúng tôi không? Trong từng nhịp tim tăng tốc mà yêu nhau?"
"Không phải."
Vương Sở Khâm trả lời rất nhanh: "Hiệu ứng cầu treo chỉ chiếm một phần vạn trong thời gian chúng tôi bên nhau. Ban đầu, tôi chỉ thấy cô ấy dũng cảm, quyết đoán, đáng yêu. Sau này, trải qua rất nhiều khó khăn, tôi yêu sự kiên cường và trái tim thuần khiết của cô ấy. Cuối cùng, tôi yêu tất cả những gì thuộc về cô ấy."
MC nhìn theo ánh mắt anh rồi quay sang Tôn Dĩnh Sa: "Cô Judy, câu trả lời của cô cũng giống vậy sao? Trước tiên yêu sự dũng cảm và phong độ của Nick, sau đó yêu sự bất khuất của anh ấy, và cuối cùng là yêu tất cả?"
Nụ cười hứng khởi và phấn khích trên mặt cô dần thu lại.
Dưới ánh đèn rực rỡ trên xe hoa, phía sau lớp kính râm, ánh mắt cô kiên định và bình lặng.
Tôn Dĩnh Sa nhận lấy micro từ tay MC nhưng không nhìn anh, mà nhìn thẳng vào đối tác của mình: "Đúng vậy."
Mỗi người trong đám đông nhìn cặp đôi đang nhìn nhau mỉm cười, trong lòng đều vô thức thốt lên những lời chúc phúc chân thành mà giản dị. MC cũng không ngoại lệ:
"Chúc hai bạn tu thành chính quả, trăm năm hạnh phúc."
Nhưng dường như chưa đủ, anh bổ sung thêm một câu: "Chúc hai bạn trong những thăng trầm của cuộc sống, luôn yêu nhau thêm lần nữa, mãi mãi bền lâu."
Vừa dứt lời, pháo hoa chúc mừng kết thúc rực sáng trên bầu trời.
Tôn Dĩnh Sa mỉm cười gật đầu với MC, vòng tay ôm lấy eo Vương Sở Khâm, ngẩng đầu ngắm nhìn ánh sáng rực rỡ.
Vương Sở Khâm ngẩn người một giây, nhưng cũng chẳng kịp để ý đến tiếng hò reo bên dưới xe hoa nữa.
Bởi vì anh cũng có một bầu trời rực rỡ riêng để chiêm ngưỡng.
Hãy yêu nhau như thế nhé, Tôn Dĩnh Sa.
Yêu trong những màn pháo hoa rực rỡ, trong sự ủng hộ và những lời chúc phúc,
Cũng yêu trên những con phố hiu quạnh, dưới ánh hoàng hôn tuyệt vọng, dưới vầng trăng nơi ngoại ô hoang vắng.
Cho đến khi chúng ta lìa xa cõi đời này.
- Trích từ Niềm đam mê Buenos Aires
------
Tôi có thể níu giữ em bằng gì đây?
(Trích đoạn) - Jorge Luis Borges
Tôi trao em những con phố gầy guộc, những hoàng hôn tuyệt vọng, vầng trăng nơi ngoại ô gồ ghề.
Tôi trao em nỗi cay đắng của một kẻ đã mãi mãi dõi theo vầng trăng cô độc.
Tôi trao em lòng trung thành của một kẻ chưa từng biết đến trung thành.
Tôi trao em những lý giải về chính em, những giả thuyết về em,
Những tin tức chân thật và sửng sốt về sự tồn tại của em.
Tôi có thể trao em sự cô đơn của tôi, bóng tối của tôi, cơn đói khát trong tim tôi;
Tôi đang cố gắng mua chuộc em bằng sự hoang mang, bằng hiểm nguy, bằng thất bại.
------
What can lhold you with?
我用什么才能留住你(节选)
by Jorge Luis Borges
博尔赫斯
I offer you lean streets, desperate sunsets, the moon of the jagged suburbs.
我给你瘦落的街道、绝望的落日、荒郊的月亮。
I offer you the bitterness of a man who has looked
long and long at the lonely moon.我给你一个久久地望着孤月的人的悲哀。
I offer you the loyalty of a man who has never been loyal.
我给你一个从未有过信仰的人的忠诚。
I offer you explanations of yourself, theories about yourself,
authentic and surprising news of yourself.我给你关于你生命的诠释,关于你自己的理论,你的真实而惊人的存在。
I can give you my loneliness, my darkness, the hunger of my heart;
I am trying to bribe you with uncertainty, with danger, with defeat.
我给你我的寂寞、我的黑暗、我心的饥渴,我试图用困惑、危险、失败来打动你。
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip