Chương 11
Muốn cưới cô ấy, muốn cầu hôn cô ấy, không phải là ý định nhất thời. Kể cả không có thiên thần nhỏ bất ngờ xuất hiện này, anh cũng sẽ cầu hôn cô. Nhẫn đã được đặt làm từ lâu, trước khi anh bay sang Los Angeles, thậm chí còn sớm hơn nữa. Từ rất rất lâu rồi, anh đã muốn rước cô về nhà.
Sau hai ngày chuẩn bị, địa điểm cầu hôn đã hoàn tất. Tôn Dĩnh Sa cũng bị kéo đi dạo phố suốt hai ngày, tối hôm đó trước khi ngủ cô còn thắc mắc:
"Không hiểu sao dạo này Mạn tỷ và Mộng tỷ lại hào hứng thế nhỉ?"
Vương Sở Khâm ôm chặt cô vào lòng, cười khẽ:
"Mai sẽ không bắt em đi dạo nữa đâu."
Tôn Dĩnh Sa đã mệt cả ngày, buồn ngủ đến mơ màng, cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.
Sáng hôm sau, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy Vương Sở Khâm rất kỳ lạ.
Anh căng thẳng thấy rõ, đến nỗi khi làm bữa sáng còn bỏ quá nhiêu đường vào sữa đậu nành, ngọt đến mức khiến cô đau đầu. Bánh trôi thì nấu hơi cứng, tuy vẫn ăn được, nhưng anh cuống quýt xin lỗi rồi vội vàng nấu lại. Kết quả, lần này thì quá mềm, có mấy viên còn bị tan ra.
"Anh sao thế? Có chuyện gì à?
Ăn sáng xong, Vương Sở Khâm như thường lệ ôm cô ra ghế xích đu ngoài hiên phơi nắng. Cô phát hiện tay anh đang vòng qua ôm mình mà cứ run run. Nếu không phải đang là giữa mùa hè, cô còn tưởng anh bị lạnh.
"Hả? Không có gì đâu, sao em hỏi vậy? Không có chuyện gì mà.
Câu trả lời này giống hệt như lời của Vương Mạn Dục và Trần Mộng khi cô hỏi vì sao hai người cứ kéo cô đi dạo phố suốt hai ngày. Trong lòng Tôn Dĩnh Sa dần nảy sinh nghi ngờ Anh trai cô đã hai mươi tám tuổi mà cảm xúc vẫn y như mười tám, có chuyện gì đều viết hết lên mặt.
"Được rồi, vậy anh hát cho em nghe đi. Em muốn nghe anh hát."
"Được thôi."
"Em muốn nghe bài gì?"
"Bài nào cũng được, anh hát bài nào cũng hay mà."
Giọng anh có chút run rẩy, mỗi lần hát đến câu "Anh yêu em" là trong giọng anh lại có chút nghẹn ngào, khiên Tôn Dĩnh Sa cũng muốn khóc theo. Cô từng nghe ca khúc này trong danh sách phát của Vương Sở Khâm, một bài hát tràn đầy cảm xúc và mãnh liệt. Nhưng hôm nay, anh hát rất nhẹ nhàng, vậy mà từng câu từng chữ lại chất chứa tình cảm đong đầy, đến mức như muốn tràn khỏi đôi mắt anh.
"Anh yêu em không giữ lại điều gì.Anh yêu em đến tận cuối cùng."
Tôn Dĩnh Sa không đợi anh hát xong câu cuối cùng mà ngẩng lên, đặt một nụ hôn lên môi anh. Những lời hát sau đó không đúng với họ, vì kết thúc cuộc đời họ sẽ không phải là một khoảng trống. Họ đã cùng nhau đi một chặng đường dài, và sẽ còn nắm tay đi đến tận cùng. Kết thúc của họ sẽ là tình yêu, là có nhau.
"Anh à, hay lắm, em rất thích."
Sau bữa trưa, Vương Sở Khâm nói hôm nay thời tiết đẹp, bên ngoài không nóng, gió nhẹ thổi rất dễ chịu, muốn dẫn cô ra ngoài đi dạo.Biết rõ có chuyện sắp xảy ra nhưng lại không biết chính xác là gì, Tôn Dĩnh Sa mỉm cười đồng ý. Cô đội mũ, đeo khẩu trang, để mặc anh nắm tay dẫn ra ngoài.Nhưng anh lộ sơ hở quá nhanh. Nói là đi dạo, vậy mà vừa ra khỏi nhà đã kéo cô xuống bãi đỗ xe.
Cô cũng không vạch trần, chỉ im lặng ngồi lên xe, nhìn xem anh muốn dẫn mình đi đâu.Cho đến khi xe rẽ vào Tiên Nông Đàn.
Bị anh kéo vào bên trong, cô không còn cảm nhận được sự run rấy của anh nữa, vì chính cô cũng bắt đầu run lên.
Đây là nơi quá đổi quen thuộc-nhà thi đấu mà họ đã đến vô số lần. Nhưng hôm nay, mỗi bước chân từ cổng vào sân đấu trung tâm, hai bên đều treo đầy ảnh của họ: lần đầu tiên gặp nhau, lần đầu tiên thi đấu đôi nam nữ, lần đầu tiên đứng lên bục nhận huy chương, lần đầu tiên vô địch... Mọi khoảnh khắc trên chặng đường họ đã đi qua. Đi qua những mảnh ghép ký ức, họ đến khu vực trung tâm sân đấu. Trên bàn bóng bàn, vẫn là hai cây vợt quen thuộc — giống như vô số lần họ đã thi đấu cùng nhau. Nhưng lần này có một điều khác biệt: ở giữa hai cây vợt, có một chiếc hộp nhung nhỏ.
________________________________
Nguồn : tiktok Thanh xuân có nhau ShaTou .
( @shatoutuoithanhxuan )
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip