Tập 1:Ấn tượng về cô

Tại phòng họp công ty thiết kế thời trang Rose, căn phòng chứa khoảng 39 người ngồi lắng nghe giám đốc đưa ra yêu cầu của tháng tiếp theo
-Tháng này chủ đề sẽ là trang phục mùa hè. Mọi người được giao thời hạn là trong vòng 1 tuần sau. Tan họp
Mọi người sắp xếp tài liệu của mình rồi nhanh chóng, im lặng đi về phòng làm việc của mình. Cả phòng chỉ có tiếng vẽ, tiếng tẩy xoá thì tiếng chuông địa thoại reo lên
-Alo _ Ánh Hân
- Tối 7h tại phòng trà X....
-Mẹ à. Lại nữa sao_ Ánh Hân
-Mẹ làm thế là tốt cho con. Bây giờ con không còn trẻ nữa, mẹ cũng già rồi, mà mẹ còn mỗi con thôi_ Mẹ Ánh Hân nói
-Dạ rồi, tối nay con sẽ đến. Bye mẹ_ Ánh Hân
Tắt điện thoại cô thở dài, không thể đếm được trong hai năm nay mẹ đã tìm cho cô không biết bao nhiêu cuộc hẹn mà vẫn chưa tìm được đối tượng
-Lại đi xem mắt_ Thuỳ Trâm
"Gật đầu"
- Tao thấy mày xem tìm được ai nhanh hộ tao để tao còn yên tâm đi lấy chồng chứ. Phải như tao này, 25 tuổi đã có bạn trai, lại đẹp trai cai 1m7, yêu thương tao_ Thuỳ Trâm
-Thôi, tao biết rồi_ Ánh Hân

1 ngày trôi qua rất nhanh chóng, giờ tan sở mọi người nhanh chóng ra về. Ánh Hân nhanh chóng bắt taxi về nhà vì cô không biết chạy bất kì loại xe nào. Cô sống cùng bố mẹ trong căn nhà 3 tầng, xùng quanh trồng nhiều loại hoa do sở thích của mẹ cô. Mẹ cô ngày trước làm giáo viên, bây giờ đã nghỉ hưu. Bố cô làm thiết kế xây dựng. Bây giờ hai người đều có lương hưu và tiền trong ngân hàng nên dù đến cuối đời cũng coi là không thiếu nên không lấy tiền của cô. Nên có thể nói tiền của bố mẹ cô là tự lập. Lên phòng tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm
-Tí con xem thằng đó coi được không. Con đừng khắc khe quá_ mẹ cô nói
-Nếu con thích thì mới hẹn. Không thích thì thôi đừng ép buộc bản thân_Ba cô nói
3 người nói về công việc của cô, rồi cô bắt taxi đến nơi hẹn. Hôm nay cô bận một chiếc sơmi trắng cùng chiếc váy đến đầu gối, mặt trang điểm nhẹ, tóc dài ngang lưng thả tự nhiên, cô xinh như một nàng thơ vậy. Cô nhìn thấy chiếc bàn cạnh ở giữa có người đang ngồi liền tiến tới
-Anh là Minh Huy_ Ánh Hân

-Chào cô, cô là Ánh Hân?_ Minh Huy

Gật đầu, cô quan sát người trước mặt không tính là đẹp trai, nhìn hết mức bình thường, cao tầm 1m67, đeo kính, mặc quần áo đi làm
-Mời cô ngồi xuống. Cô muốn uống nước gì?
-Nước cam

-Cho tôi một cốc nước cam

-Bây giờ tôi giới thiệu trước. Tôi là Nguyễn Ánh Hân, 25 tuổi. Là nhà thiết kế thời trang

-Còn tôi là Lê Minh Huy, 29 tuổi, là nhân viên văn phòng. Nhà tôi có 5 người, bố mẹ và 2 em. Tôi là trụ cột chính trong nhà. Điều kiện của tôi cũng đơn giản, tiền lương của 2 chúng ta đều đưa cho bố mẹ giữ, con sinh 3 đứa thôi, công việc trong nhà như giặt quần áo, nấu cơm thì cô làm, mẹ tôi sẽ giúp cô, quét nhà, rửa bát nữa. Khi tôi đi đâu làm gì thì không được hỏi, còn cô muốn đi đâu, làm gì thì phải hỏi ý kiến của tôi. Nếu cô muốn lấy tiền thì đến chỗ mẹ lấy. Cô có ý kiến gì không?

Ánh Hân nghe anh ta nói một mạch, nếu không muốn nói thì có phải gọi anh ta là keo kiệt không, còn mẹ chồng thì... ngay bên cạnh đó là hai người đàn ông tướng mạo đẹp trai. Một người thì mắt nghiêm túc, lạnh lùng. Một người thì hóng tai nghe

-Haizzzz. Thời đại bây giờ con gái ế đến nỗi phải đi xem mắt. Thấy tội cho cô gái đó quá_Đức Thành nói

Nói thật ra là hai người đang ngồi nói chuyện. Thanh Tùng bị Đức Thành rủ đi cà phê. Ngồi ở vị trí này dù không muốn nghe cũng phải nghe cuộc nói chuyện của họ

-
Tôi thấy chúng ta không hợp. Tôi về trước_Ánh Hân
-Khoan đã, trước khi về thì cô cũng phải thanh toán cốc nước cam của cô chứ_anh ta

Cô không nói gì cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra thanh toán tiền cả cốc cà phê của anh ta rồi đi một mạch ra cửa

-Có khí phách_Đức Thành
Hồ Lê Thanh Tùng ngồi bên cạnh cũng không chú ý gì. Hai người cùng thanh toán tiền rồi đi về nhà.

Ra ngồi cô đi bộ chưa có ý định bắt xe vừa đi vừa nói chuyện với Thu Thuỷ

-Sao rồi, hôm nay Diệu Minh nói mày đi xem mắt thế nào. Đối phương có được không?
-Không
-Sao kể tao nghe với

Ánh Hân kể lại cho Thu Thủy nghe

-Mình ủng hộ bạn. À mà bạn biết tin gì chưa? Lâm Hoàng Huy về rồi đấy. Anh ta còn mang Lý Thiên Thiên về nữa

Ánh Hân nghe tên anh ta liền ngây ra một lúc, mặc dù đã chia tay nhưng dù sao, hai người cũng quen nhau được bốn năm, lúc đấy hai người ngây thơ cùng lắm là nắm tay ôm nhau là cùng. Bây giờ nhất là anh ta cô cũng khó chịu chứ. Ngày trước, anh ta cùng Lý Thiên Thiên qua Mỹ. Hai gia đình họ đều là người giàu nên muốn 2 người có thể lấy nhau cho môn đăng hộ đối. Ngày anh ta đi không một lời từ biệt, từ đó cô cũng không muốn có bạn trai nữa.

-Ánh Hân, mày có sao không? Không phải mày còn yêu anh ta đó chứ?_Thu Thuỷ
-Không phải, tao chỉ..._Ánh Hân

-Bây giờ mày nhanh chóng tìm bạn trai cho tao. Mặc dù bây giờ anh ta có vợ nhưng mày vẫn chưa có bạn trai. Phải khiến cho anh ta hối hận vì ngày trước bỏ mày, để anh ta hiểu mặc dù không có Anh ta mày vẫn sống tốt_Thu Thuỷ
-Mình biết rồi.... Bye_ Ánh Hân

Về đến nhà ba mẹ cô đang ngồi trên ghế. Cô cũng đến ngồi vào.
-Con về rồi_Ánh Hân

-Sao anh ta thế nào?_mẹ cô

-Con không thích anh ta_Ánh Hân

-Lần nào con cũng nói không thích. Bây giờ ai con mới thích_mẹ cô

-Mẹ anh ta không hợp với con, con không thích tính cách của anh ta. Anh ta bảo tiền lương của con phải đưa cho mẹ anh ta giữ. Đi đâu cũng phải xin, tiền thì đến xin mẹ anh ta. Còn nữa, tiền nước cam anh ta còn bắt con trả nữa_Ánh Hân

-Con không thích thì thôi, mẹ tìm cho con người khác_mẹ cô

-Mẹ à, mẹ để tự nhiên đi_Ánh Hân

-Đợi con thì biết bao giờ mới có bạn trai. Hay con vẫn nhớ thằng đó_mẹ cô

-Mẹ đừng nhắc anh ta nữa. Con và anh ta chẳng là gì của nhau nữa_Ánh Hân

-Vậy bảo mẹ phải làm sao. Bây giờ mấy đứa con gái bằng tuổi đều có bạn trai, thậm chí đã có chồng. Bạn của mẹ đã có cháu bồng. Bây giờ ba mẹ chỉ có mỗi con, chỉ mong con có một người chồng không cần giàu có, đẹp trai hay gì hết, chỉ cần nó yêu con, biết nghĩ cho con là được rồi_mẹ cô
-Thôi bà, cứ để cho con tự quyết định cuộc đời của nó_ba cô

-Tôi cứ tưởng con lớn rồi. Bây giờ vẫn chưa yên tâm được gì_mẹ cô

-Con đi lên phòng trước_Ánh Hân

Đêm đó cô suy nghĩ rất nhiều. Ba mẹ cô cũng đã lớn tuổi. Cô nên dứt khoát, họ về nước chắc chắn cũng sẽ chạm mặt nhau. Nói cô không còn yêu cũng không đúng, mặc dù nó vẫn còn một ít. Cô là người rất ít khóc, lần cuối cô khóc là ngày anh ta rời đi, ba mẹ cô, Thuỳ Trâm, Thu Thuỷ đều lo cho cô, họ chia sẻ với cô. Bây giờ cô cũng nên vì họ, không để họ phải lo lắng nữa. Đối tượng kết hôn cũng chỉ cần một người phù hợp là được


[.......................Còn...................]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip