ONESHOT 4: Bồ công anh trong gió

Bồ công anh, là loài hoa Chu Chính Đình yêu thích.
Tương truyền rằng, nếu ai đó bắt gặp được một bông hoa bồ công anh, chỉ cần thổi và ước một điều ước cho bản thân, nó có thể thành sự thật. Tôi không biết anh ấy có tin không, nhưng tôi tin. Bởi vì tôi tin vào một thứ của bồ công anh, đó là nghị lực.

Tôi gặp anh vào một ngày mưa, dưới mái hiên của ngôi nhà xa lạ.

Cơn mưa đến thật bất chợt và chẳng hề có ý định dừng lại trong phút chốc.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như mưa không ngày một nặng hạt và tạt ướt người đứng cạnh tôi.

Giống như một thói quen đã ăn sâu trong tiềm thức, tôi kéo anh về phía mình.

Cho dù chỉ kéo nhẹ một cái, anh cũng đã nằm gọn trong vòng tay tôi như một chú mèo ngoan ngoãn. "Cảm ơn." Anh ngẩng đầu nhìn tôi, mái tóc ướt rủ xuống che đi gần hết gương mặt cùng đôi mắt buồn thăm thẳm.

Không ai nói với ai câu gì, nhưng tôi biết cảm giác này thật quen thuộc. Giống như tôi đã trải qua nó rất nhiều lần rồi vậy.

Tôi vẫn đứng cạnh. Và cuối cùng ,tôi không kịp hỏi tên anh khi cơn mưa vừa tạnh.

Lần thứ hai gặp lại, cũng vẫn là một buổi chiều mưa.
Hình như chúng tôi có duyên với trời mưa thật. Tôi nghĩ vậy.

Chỉ có điều, lần này, không còn là mái hiên, chúng tôi gặp nhau trong một quán cafe nhỏ. Một cách vội vã nhưng cũng chầm chậm.

Tôi vừa bước vào thì anh cũng vội vàng bước vào quán. Tôi còn đang nghĩ lẽ nào là duyên số, đây hoàn toàn là sự sắp đặt của ông trời.

Trùng hợp hơn nữa, quán đều đã hết bàn, chỉ còn một chiếc duy nhất. Tôi thấy anh ngại ngùng nhưng rồi cũng tiến đến vị trí còn trống ấy.

Anh thích capuchino, còn tôi lại gọi cho mình một ly sữa nóng.

Chúng tôi im lặng nhìn mưa, thỉnh thoảng môi anh mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Cafe và sữa được đem đến, tôi xoay li sữa trong tay, muốn mở lời trước nhưng tôi lại nhìn thấy ánh mắt xa xăm và đôi mắt anh bỗng dưng sụp xuống.
Tôi hướng theo anh mắt của anh, chỉ nhìn thấy một người đàn ông tầm 50 tuổi ôm eo một cô gái trẻ bước vào khách sạn đối diện nơi chúng tôi đang ngồi.

Tách, tách.

Tôi giật mình khi thấy những giọt nước rơi xuống bàn. Là nước mắt của anh, rất nhanh, anh lấy tay gạt chúng đi giống như người vừa rơi nước mắt không phải là anh. Bây giờ tôi mới nhìn rõ gương mặt anh.

Thiên sứ.

Tôi đã nghĩ như vậy khi anh nhìn tôi, trái tim cũng bất giác bị lạc nhịp. Anh cười, thật dịu dàng.

Cốc sữa trong tay tôi đã dần nguội, tôi mới nhận ra hoá ra từ nãy giờ tôi toàn nhìn anh. Vội vàng uống một ngụm sữa để che dấu sự bối rối của mình. Đặt li xuống bàn, tôi nói thật nhẹ nhàng chỉ đủ mình nghe "Anh cũng ngọt ngào giống như li sữa này vậy." Tôi không ngờ anh cũng nghe thấy. "Cậu nói ai cơ?" Anh hỏi lại, tôi không biết trả lời thế nào thì anh nói tiếp "Cậu biết không? Vị của nó rất ngon, trước đây có một người rất thích nó, vì là người đó thích nên tôi cũng thích." Anh nhìn ly cafe trong tay.

Người đó! Không lẽ là người yêu anh. Tôi nghe có gì đó vỡ vụn trong tim mình. Tôi còn chưa bắt đầu, đã thất bại rồi ư?

"Anh và người đó vẫn còn liên lạc chứ?" Tôi hỏi, nhưng lại sợ nghe câu trả lời từ anh. Có lẽ tôi sợ bản thân đau lòng nhiều hơn. "Không, cậu ấy quên tôi rồi." Anh cười nhẹ, vẫn không hề nhìn tôi.

"Vậy anh vẫn chờ cậu ấy chứ?" Tôi nhìn anh, đúng lúc anh cũng nhìn tôi.
Trong ánh mắt ấy toàn là bi thương và đau khổ.

Tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt ấy.

Tôi tự hỏi, điều gì đã khiến đôi mắt ấy buồn đến thế.

"Chờ? Không đâu, cậu ấy đã có cuộc sống mới, tôi không nên làm phiền." Chỉ một giây sau, anh lảng tránh ánh mắt của tôi, như muốn che dấu điều gì đó.

Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc, không ai nói thêm câu nào. Trời cũng vừa tạnh, anh cũng giống như lúc đến, vội vàng rời đi.

Giống như lần trước,tôi vẫn chưa kịp hỏi tên anh.

Thái Từ Khôn ơi Thái Từ Khôn, đến cái tên của người ta mày cũng không hỏi được, còn muốn làm quen ư. Tôi tự nói với mình, cảm giác bực bội bắt đầu xâm chiếm.

Nhưng tôi phát hiện ra, anh để quên một thứ. Chiếc ô lúc anh bước vào quán. Nó cũng đơn giản như cách anh bước vào cuộc sống của tôi vậy, thật nhẹ nhàng, không quá chói loá.

Tôi cười, bởi vì tôi đã có lí do để gặp lại anh.

Hôm nay trời rất đẹp, tâm tình của tôi của tôi cũng thực sự tốt. Nhưng rồi chẳng được bao lâu, một cơn mưa ập đến.

Tôi ghét mưa, nhưng cũng phải cảm ơn nó.

Chiếc ô của anh lúc nào tôi cũng mang theo, chỉ sợ sẽ gặp lại anh.

Bước vào bệnh viện, nơi chúng tôi đến làm từ thiện, tôi dừng lại ở một gốc cây anh đào. Không phải vì cây hoa đó đang nở mà ở dưới gốc cây đó có người tôi đang tìm kiếm.

Anh ngồi trên chiếc ghế đá, những giọt mưa cứ thế rơi trên gương mặt. 
Không có ý định đứng dậy, tôi tiến lại phía anh. Lúc này, tôi mới để ý anh đang mặc một bộ đồ bệnh nhân.
"Anh không sao chứ?" Tôi hỏi và ngồi xuống cạnh anh, trên tay vẫn cầm chiếc ô màu xanh nhạt. Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn xuống đôi tay đang run lên của mình mà tôi không hề nhận ra.
Cho đến khi mấy cô y tá tìm đến, anh mới theo họ đi vào.
Và lại một lần nữa tôi không kịp hỏi tên anh. Cảm giác khó chịu ngày một lớn trong tôi. Một ý nghĩ nảy ra trong đầu.
Anh là bệnh nhân, tôi có thể đi hỏi bác sĩ. Dù sao mối quan hệ của tôi ở bệnh viện này cũng khá tốt, hỏi một chút thông tin về anh chắc không khó khăn.
Chu Chính Đình, cái tên ấy như một mũi dao đâm vào trái tim tôi. Tôi không hiểu tại sao? Tại sao mình lại như thế. Trước đây tôi và anh đã từng quen biết sao? Tại sao tôi lại không nhớ gì cả? Tại sao trong bệnh án của anh lại có chữ kí của tôi? Tại sao anh lại không nói cho tôi biết?
Những câu hỏi ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi, tôi không biết bản thân phải làm sao? Đúng hơn là không dám đối diện với bản thân, nếu như thế thật tôi phải làm sao?
Tôi quên anh. Nhưng tại sao tôi lại quên anh?
Đầu tôi đau như búa bổ. Những kí ức mờ nhạt dần hiện ra, tôi nhìn thấy nụ cười của anh.
Là Chính Đình của tôi, hoá ra người mà anh vẫn luôn chờ đợi là tôi. Còn tôi lại vui vẻ mà quên đi anh, quên đi khoảng thời gian chúng tôi bên nhau.
Cơn mưa này thật lâu, đến mức tôi cảm giác như cả thế giới đều đã bị nhấn chìm. Đến trước cửa phòng, tôi do dự nhưng rồi cũng đẩy cửa bước vào.
Anh đang đứng bên cửa sổ,tay đưa ra hứng những hạt mưa.
Tôi ôm anh từ phía sau "Chính Đình, anh vẫn chờ em sao?" Tôi thấy cơ thể anh căng cứng, rất nhanh liền thả lỏng Anh không trả lời, tôi càng ôm anh chặt hơn. "Anh làm tốt lắm, em nhớ lại rồi, sẽ không đi nữa."
"Xin lỗi." Anh gỡ tay tôi ra.
Tôi cảm thấy ngạc nhiên, Chu Chính Đình hoàn toàn như một người xa lạ. Tôi không hiểu, tại sao anh lại như thế.
"Cậu là ai?" Anh lại hỏi tôi là ai? Tôi khựng lại, nhớ lại từng lời bác sĩ nói với tôi.
""Căn bệnh của cậu ấy đã ở giai đoạn cuối. Có thể cậu ấy sẽ quên một số thứ, cũng có thể quên đi mọi người. Hi vọng gia đình chuẩn bị tinh thần, cậu ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào?"
"Không còn cách nào cứu chữa sao?"
"Không có"."
Chu Chính Đình, anh đã dùng cả quãng thời gian còn lại của mình để chờ tôi. Bây giờ, đến lúc tôi chờ anh.
"Chính Đình, anh có muốn đi xem hoa bồ công anh không?"
"Bồ công anh? Muốn."
Phải khó khăn lắm tôi mới xin được bác sĩ cho anh đi ra ngoài nửa ngày. Ở trên xe anh ngủ li bì, có vẻ rất mệt mỏi. Còn tôi, chỉ sợ anh sẽ rời đi nên không dám lơ là. Chốc chốc lại nhìn sang anh.

Cánh đồng bồ công anh.
"Chính Đình, đến nơi rồi." Tôi gọi anh dậy. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh, trái tim tôi như được xoa dịu.
Bồ công anh bị gió thổi bay, những cánh hoa bay khắp nơi.
Có cánh hoa được gió đưa đến nơi đất tốt bắt đầu một cuộc đời mới. Có những cánh hoa lại bị đưa đến vùng đất khô cằn hay đáp xuống nước, không thể nảy mầm.
Tưởng chừng bồ công anh rất mỏng manh nhưng thực chất lại rất kiên cường và nghị lực.
Giống như Đình Đình của tôi vậy?
Một bông hoa bay đến, đáp xuống tay tôi. Đây phải chăng là điều ước mà ông trời muốn trao tặng tôi.
Vui vẻ đưa cho anh, tôi nói: "Đình Đình, anh ước đi rồi thổi nó." Anh nhắm mắt, tôi cũng nhắm mắt, ước một điều ước sau đó cả hai cùng thổi bông hoa đó bay đi.
Gió, mang theo điều ước của tôi và anh đến một nơi thật xa, có thể nơi đó sẽ là nơi bắt đầu của hai chúng tôi.
Hoàng hôn buông xuống. Thật đẹp. Chu Chính Đình dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này của anh lâu thật đấy, lâu đến mức dù tôi gọi thế nào anh cũng không tỉnh lại.
Tôi ôm anh về nhà, nhà của chúng tôi, một ngôi nhà cạnh bờ biển có rất nhiều hoa bồ công anh.
Đình Đình, kiếp này em nợ anh, kiếp sau, kiếp sau, kiếp sau nữa em nhất định sẽ tìm thấy anh trước tất cả mọi người, yêu anh nhiều hơn ai hết. Sẽ không để anh một mình chịu đựng, cũng sẽ không quên anh. Nhất định phải chờ em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip