Chương 2

Tsunayoshi lạc vào cõi xa xôi, thế nên người bên cạnh có gọi đến mấy cậu vẫn không trả lời. Đến khi hồn về với xác, thì tất cả những người ngồi ở đây đều đang nhìn chằm chằm cậu rồi.

Tsunayoshi giật mình, lại quyết định làm ngơ trước mọi ánh nhìn kìa, cũng lơ luôn tiếng gọi của Gokudera. Dù sao cũng không thể mở miệng đối phó được, chi bằng coi như không nhận ra

"Ừm...Sawada-kun..."

Nhận thấy một bóng dáng đang đứng trước mặt mình, đồng thời nghe thấy tên gọi của bản thân, Tsuna khẽ ngước đâu lên, như một lời đáp lại cho tiếng gọi vừa nãy.

Cậu thấy trước mặt mình là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc hồng nhạt dài ngang vai, xoăn nhẹ dưới đuôi tóc. Cô dùng đôi mắt đen tuyền nhẹ nhàng nhìn cậu, đôi môi còn vương nụ cười ấm áp. Đây là cô gái ở trong trí nhớ của cậu. Đáng tiếc, cô gái mang trên mình nụ cười rực rỡ thưở thiếu niên đã sớm rũ bỏ dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên mà tràn đầy nhiệt huyết, thay vào đó là sự trưởng thành chững chạc được tháng năm mài giũa

"Vâng" – Tsunayoshi đáp lời, cô gái trước mặt mang lại cho cậu cảm giác dịu dàng giống hệt chị gái mình, khiến cậu bất giác thả lỏng, cũng an tâm hơn nhường nào

"Bó hoa em đang cầm trên tay là giao đến cho chị, cảm ơn em đã cất công mang đến đây" – Người phụ nữ đưa tay ra, đón lấy bó hoa mà cậu thiếu niên lúng túng đưa đến

"Không có gì, cảm ơn chị đã đặt hoa ở tiệm chúng em... Ừm, Mizuhara-san" – Tsunayoshi đáp lời, thử gọi cái tên họ vẫn còn tồn đọng trong trí nhớ của cậu. Thật ra, cậu quen thuộc với một cách gọi khác hơn, nhưng lúc nãy, chính cô cũng không còn gọi cậu như xưa nữa, thế nên... Tsunayoshi cũng lặng lẽ sửa lại

Michiro nhìn cậu trai trước mặt, cũng sớm biết em trai của bạn thân cực kỳ nhút nhát, ngại người lạ.

Trước đây khi cô đến nhà bạn thân chơi, cậu em này đều núp sau chân chị gái mà ló đầu ra chào cô một tiếng, sau đó tươi cười nhận lại viên kẹo ngọt mà cô đưa, rồi ngượng ngùng che miệng nói một tiếng cảm ơn

Cả tuổi thơ cô đều dính liền với bạn thân của mình, nên cô tiếp xúc đứa trẻ này rất nhiều lần, cũng từ đó dần trở nên quen thuộc, cô luôn xem người trước mặt tựa như em trai mình. Thế nhưng lâu rồi không gặp, Michiro sợ đứa trẻ ngày nào đã không còn thân quen với mình nữa, thế nên lúc nãy cô đã cẩn thận gọi họ của cậu để không khiến cậu lúng túng quá nhiều

Lúc nãy cô đi đón vị đạo diễn mà cô mời đến ăn ngày hôm nay, khi quay trở về phòng đã thấy một chàng trai không khác gì bé con đang cúi đầu ngồi ôm hoa ở chỗ của cô, xuất thần đến mức Gokudera gọi mấy lần cũng không chú ý, Michiro lập tức nhận ra cậu

"Vậy, em về đây" – Thấy Michiro không đáp lời, Tsunayoshi bèn lên tiếng tiếp

"Được" – Nghe thấy câu nói của cậu, lúc này cô mới ngưng việc chìm đắm vào kí ức. Biết giữ cậu lại chỉ làm cậu càng thêm khó xử, Michiro đáp lại

Nghe thấy tiếng đáp, Tsunayoshi khẽ gật đầu với cô như một lời tạm biệt rồi vòng ra sau cô đi về phía cửa. Lúc này, cậu mới chú ý, ở trước cửa là một người đàn ông thoạt trông cũng đã gần 60 tuổi. Ông ấy đang mỉm cười đầy phúc hậu hướng về phía cậu.

Tsunayoshi không quen biết người đàn ông này, nhưng khi nhìn thấy ông ta, trong lòng cậu liền dâng lên một cảm xúc kỳ lạ mãnh liệt. Cảm xúc ấy khiến cậu lúng túng và hoang mang, cậu gật đầu chào ông rồi rời đi rất nhanh, trông vô cùng vội vàng

"Đạo diễn, tặng ngài" – Michiro đến trước mặt người đàn ông, tặng hoa rồi dẫn người đến chỗ ngồi

"Cậu bé lúc nãy là?" – Sau khi người đàn ông yên vị trên ghế của mình, việc đầu tiên làm chính là hỏi về chàng trai giao hoa lúc nãy – "Trông có vẻ như cô có quen biết với cậu ấy"

"Vâng, nơi tôi đặt hoa là tiệm hoa của bạn thân tôi, cậu chàng lúc nãy là em trai của cô ấy" – Michiro lễ phép trả lời, nhưng câu trả lời lại rất khái quát, đáy mắt xẹt qua tia đề phòng

"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn cô" – Làm sao mà người đàn ông không nhận ra vẻ đề phòng của cô cho được, ông lập tức dừng vấn đề này lại. Nhớ đến dáng vẻ của người con trai lúc nãy, đáy lòng ông hiện ra một tia nghi ngờ. Nãy ông có thấy tên tiệm hoa trên giấy gói, ông sẽ tự tìm hiểu sau. Còn bây giờ... – "Chúng ta bắt đầu bữa ăn thôi, mọi người đều đói cả rồi phải không? Thật ngại quá, lúc nãy trên cao tốc bị tắc đường, làm mọi người chờ lâu rồi"

"Không sao, đều là chuyện không thể tránh khỏi mà" – Michiro lập tức đáp lời...
_______

"Em về rồi đây"

Tsunayoshi bước vào tiệm hoa của nhà mình, không nghe thấy tiếng đáp như thường lệ làm cậu có chút khó hiểu.

Đứng giữa tiệm hoa nhìn một vòng, xác định không thấy bóng dáng ai đó đâu, Tsunayoshi liền chuyển địa điểm tìm kiếm thành trong nhà

Vào nhà, âm thanh từ bếp truyền đến tai một cách rõ ràng, Tsunayoshi liền dứt khoát đi đến nhà bếp.

Trong bếp, một người phụ nữ mặc váy dài trắng đeo tạp dề, mái tóc vàng nhạt dược búi lên cao, đang cẩn thận rán từng lát bảnh mỏng, rồi đặt chúng lên nhau xen kẽ với lớp kem trắng mỏng. Cô làm rất tập trung, từng chiêc từng chiếc, đến khi chiếc bánh đạt đến một độ cao nhất định mới ngừng tay, lúc này, phòng bếp đã thơm mùi vani ngào ngạt.

Tsunayoshi từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, cậu dựa vào cửa, lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời cậu này, trong mắt đong đầy yêu thương

Người phụ nữ đem bánh cắt ra 3 miếng đều nhau, đặt chúng lên 3 chiếc đĩa trắng tinh rồi đem chúng ra bàn. Lúc này, cô mới nhận ra có người đang đứng dựa vào cửa phòng bếp. Lập tức nhận ra người đến là ai, trên gương mặt mang vài nét tương đồng với Tsunayoshi hiện lên một nụ cười hiền dịu

"Mừng em về, Tsu-kun"

"Em về rồi đây, nee-chan"

"Có lẽ Takkun cũng sắp về rồi đấy, em đi rửa tay đi, chúng ta cùng ăn xế nhé" – Pochiko liếc nhìn đồng hồ, rồi quay sang nói với em trai mình

"Vâng"

Tsunayoshi ngoan ngoãn đi rửa tay. Lúc vừa đóng vòi nước lại, cậu liền nghe thấy một giọng nói phát ra từ cửa

"Em về rồi đây, Tsunii, Pochinee"

"Mừng em về, Takkun" – Pochiko nghe thấy tiếng nói thì ra cửa đón – "Bữa xế đã sẵn sàng, rửa tay nhé"

"Vâng"

Tsunayoshi đang chủ động tiếp nhận công việc dang dở của chị hai - pha cà phê và chocolate nóng - thì thấy một nam sinh với mái tóc màu hạt dẻ bước vào lại gần bệ rửa rửa tay rồi tiến về phía cậu

"Để em bưng cho Tsunii"

"Cẩn thận nhé Takkun" – Tsunayoshi mỉm cười dịu dàng nhìn Takuya, rồi đưa cho cậu hai ly chocolate nóng còn bản thân thì bưng ly cà phê và dĩa bánh cuối cùng ra bàn

Khi chuẩn bị xong xuôi, ba người cùng ngồi xuống chiếc thưởng thức chiếc bánh thơm ngon và ly nước nóng

Lại một buổi chiều yên bình trôi qua bên cạnh gia đình...

Tsunayoshi yêu chết những khoảnh khắc này...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip