Năm 1896
"4 năm rồi sao..."
Quay lại Anh Quốc vì công việc, ngay sau khi họp xong tại quốc hội về cuộc chiến tranh sắp tới chàng chỉ muốn ra ngoài đi dạo ngắm phố xá nơi thân thuộc. Khung cảnh vẫn còn đây nhưng vẫn thiếu thiếu gì đó... à... là cảm giác ấy...
Trong tim tôi vẫn nghe giọng của người
Minji đi đến vườn hoa Kew, nghe theo con tim thật không sai, nó đã dẫn anh tới nơi nó muốn để nó muốn sống lại cảm giác ấy cùng anh.
"Minji?!"
"Tiểu thư Hanni... thật tình cờ"
Hanni mặc chiếc váy phồng có thắt nơ sau lưng, hai tay cầm ô che nắng. Gặp Minji được ở đây là điều cô không ngờ trước.
Con tim đập lại rồi, chàng biết nói gì tiếp đây, những câu chàng định nói khi gặp lại tan biến đâu mất rồi?
Còn cô, cô có chút vừa giận vừa vui với anh, giận vì anh vẫn chưa có một lời giải thích nào khi bất ngờ rời đi, vui vì anh vẫn còn khỏe mạnh.
"Ngài tới Anh chơi sao?"
"À không, tôi có chuyện nên mới quay lại đây, tiểu thư dạo này thế nào"
"Haha, tôi vẫn như trước đây thôi..."
Hanni nhìn Minji, khóe mắt cô bắt đầu lộ ra những giọt nước hận anh rơi trên gò má hay cười của cô. Chàng bối rối lại gần ngỏ ý muốn đưa khăn tay cho cô nhưng sao càng lại gần cô càng lùi sau.
"Tiểu thư Hanni à, xin hãy dùng để lau nước mắt"
"Tôi biết sao mình lại khóc thưa ngài, xin ngài đừng làm những hành động này với tôi nữa, ngài nên cẩn thận hành vi cử chỉ của ngài"
"Hanni? Sao tiểu thư lại nói câu đó với tôi? Chúng ta trước đây đều thoải mái điều này mà?"
"Ừm nhưng đó là trước đây, người có biết người đã để cho tôi sự mất mát lớn đến mức nào không? Tôi đã viết rất nhiều thư cho ngài! Chỉ mong chờ lời hồi đáp thôi cũng không có!"
Minji khó hiểu, chẳng phải câu đó phải để anh nói mới đúng sao? vậy những bức thư anh viết biến đâu mất rồi? thư của cô anh cũng không có nổi một phong?
"Haha, tôi đang nói gì thế này..."
Hanni nghĩ chắc chỉ có mình cô đơn phương thích anh nên mới hành động thái quá vậy.
"Xin thứ lỗi cho tôi thái tử, tôi phải rời đi rồi"
"Khoan đã Hanni!"
Chàng cầm lấy tay cô nhưng đã bị cô gạt ra.
"Xin ngài hãy giữ ý tứ! tôi đã đính hôn rồi"
"Đính hôn?! Tôi không tin!"
"Ngài đừng gặp tôi nữa, ngài trung úy"
Nghe những lời nói là như đứng dưới mưa đá, mỗi hạt đều là một đau đớn nhỏ bé nhưng tạo nên một thương tổn lớn, chàng không nói gì nữa mà chỉ quay người rời đi để cô lại phải nhìn mình lần nữa biến mất.
"Tôi muốn nghĩ rằng chuyện tình này vẫn chưa kết thúc, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại và cuối cùng làm cho nó đúng"
"Đôi mắt tôi từ chối nhìn ngài rời đi vì vậy nước mắt sẽ làm mờ đi những kỷ niệm"
Danielle kết thúc ngày làm việc như thường lệ, nàng đã không còn trẻ con, ngang bướng, cố chấp với điều nhỏ nhặt.
"Tôi còn việc gì chưa làm trong ngày hôm nay không?"
"Ờm... còn thưa tiểu thư..."
"Còn sao không nói ra luôn?"
"Tại công việc này người đã trì hoãn nó rất nhiều, tôi nghĩ nếu có nhắc lại chắc tiểu thư cũng lùi thời hạn như người thường hay làm thôi..."
"Nói đi"
"Thăm tu viện Kensington thưa người"
Nàng thở dài ngẫm nghĩ lúc rồi đồng ý đến Kensington.
Tiếng bọn trẻ vui đùa bên trong to đến mức ngay khi vừa gần tới cổng đã nghe thấy, có đứa nhìn thấy người lạ nên đã gọi sơ ra ngoài.
"Tiểu thư Marsh? cơn gió nào đưa người tới đây vậy?"
"Chào sơ, ta đến thăm mọi người"
Vào bên trong tu viện, nàng ngó nghiêng khắp nơi. Phải lâu rồi nàng chưa bước chân vào lại đây.
"Ờm... Haerin đâu?"
"Haerin... nó... tôi không biết nó đi đâu... xin đợi một chút tôi lấy cái này đưa tiểu thư"
Sơ đặt xuống chậu hoa nhỏ, trên đó có chỉ có đúng một bông và một bức thư.
Bông hoa này... trông rất quen... nàng nhìn đâu đó rồi... không nhớ nữa...
"Chị Dani ở kia có vườn hướng dương kìa, chúng mình cùng ra đấy đi"
Ở nơi ấy có mặt trời và nắng ấm, có những đóa hướng dương dám ngẩng mặt nhìn trời. Họ lướt vội trong một cánh đồng hoa hướng dương giống như một bầu trời với một ngàn mặt trời.
-Bộp
"Ơ?"
Nhân lúc Danielle không chú ý, Haerin đã vội đặt chiếc mũ lên đầu nàng.
"Tỏa sáng như hoa hương dương, đó là thứ em thấy ở chị bây giờ, chị Dani"
Nàng bật dậy ngay trên giường, mồ hôi đã thấm đẫm hết cổ áo nàng, sao nàng lại mơ về Haerin?
"Sao em lại xuất hiện trong giấc mơ của chị?"
Cảm thấy ngột ngạt, nàng ra ban công hóng gió đêm, quay ra nhìn vào cánh cửa, nơi cuối cùng được nói chuyện với cô...
-Em đi đi Haerin! Chị không cần em nữa! đi đi! Đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa!
Hối hận nghĩ lại giá mà khi đấy bản thân nàng đủ tỉnh táo không thốt ra những lời cay nghiệt với Haerin, nó là thứ vũ khí vô hình sắc bén có sức sát thương đáng sợ.
Ngồi vào bàn, nàng cầm bức thư đặt cạnh bông hoa vẫn chưa được mở.
Ngón tay lần lượt xé bao thư làm rơi ra tờ giấy với rất nhiều chữ viết tay được ghi bên trên đó.
"Đưa đến Daniela của em!
Chị à em vẫn nhớ lần gặp đầu tiên với chị, chị lúc đã để lại ấn tượng xấu cho em đó! Xem nào? Một tiểu thư đỏng đảnh? Haha không phải đâu chị đâu phải là người vậy, chỉ khi tiếp xúc rồi em mới biết thêm về chị. Dần dần em nhận ra chị đã chiếm lấy trái tim em, cho em thứ gọi là mối tình đầu...
Em vẫn cứ ngỡ chị là người hoàn hảo như vậy cho đến khi cái ngày em trở về sau 2 năm quân ngũ, em đã không dám nhìn tin vào sự thay đổi của chị... chị khác lắm, chị không còn là Daniela của em nữa rồi. Em rời đi, bỏ hết quá khứ để lại sau khi nghe chị không cần tới em nữa, chị nói đúng sự xuất hiện của em đã làm cuộc sống chị tối đi...
Đã đến lúc em cần phải tạm biệt rồi. Em hy vọng sau này chị sẽ hạnh phúc để việc biến mất của em không vô nghĩa. Em đã trồng cho chị bông hoa đã khiến chị ngắm nhìn mê mẩn ở hội hoa năm đấy.
Cuối cùng chúc mọi điều tốt đẹp đến với chị. Em không dám gửi chị bình hoa này vì không biết mình còn cơ hội quay về lấy lại không, chỉ dám đưa chị Amaryllis"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip