2
Phía này của Sendai thật yên bình, và im lặng đủ để Megumi không phải tăng hết cỡ âm lượng tai nghe của mình. Theo như thầy Gojo nói, Megumi phải rời khách sạn vào buổi chiều khi mặt trời lặn.
Khách sạn nằm giữa một khu phố ở địa phương và những dãy cửa hàng, Megumi phát hiện ra khi bị lạc giữa những con phố. Em nhìn qua bên kia đường là bãi biển, đối diện khách sạn, có một sân chơi ngay trước mặt tiền và gần phía bãi cát.
Em tiếp tục bước đi, cố quên cơn bỏng rát mà nhiệt độ ngày hè gây ra trên làn da, khiến em chảy mồ hôi ngay cả trong bộ quần áo cộc.
Sau một hồi đi lại lang thang, Megumi bắt đầu thấy khát, em ngó nghiêng xung quanh và phát hiện một cửa hàng tiện lợi gần đó rồi ngay lập tức bước vào, kéo tai nghe xuống và thở phào nhẹ nhõm ngay khi hoà mình trong cái mát điều hoà.
Em chào ông chú sau quầy, tiến thẳng đến tủ lạnh ở cuối dãy, Megumi không thấy bất kì ai khác trong cửa hàng ngoài mình.
Đôi mắt bắt gặp một lon nước màu tím, em mỉm cười một mình. Cửa hàng có đồ uống yêu thích của mình! Nhanh chóng, Megumi mở cửa tủ và gần như phát ra một tiếng rên khi hơi lạnh ập vào mặt. Em lấy một lon ra khỏi kệ, lùi lại rồi đóng tủ mát.
Megumi quay lại, hơi chùn bước khi sự chú ý của em rơi vào một nhúm tóc màu hồng nhạt ở phía cuối lối đi bên trái. Em bất ngờ khi nhận ra nhúm màu hồng đó là đỉnh đầu của một người lạ, em không thể thấy rõ khuôn mặt vì người đó đang bị che khuất bởi cái kệ khá cao.
Đúng là một sự lựa chọn màu tóc thú vị
Em nghĩ, bàn tay đang cầm lon nước đang dần lạnh buốt, điều đó dường như kéo Megumi về thực tại và nhắc em trả tiền đồ uống.
Em ngoảnh mặt đi, không rõ nguyên nhân vì sao nhưng cứ một chốc là em lại vô thức tìm đến mái tóc màu hồng sáng của người nọ. Khi người đó cúi xuống gian hàng để lấy đồ, em mới thôi không nhìn và tiếp tục trả tiền đồ uống.
Megumi không thích đồ ngọt, nhưng Gojo thì có. Do hôm nay em thấy tâm trạng đặc biệt phấn chấn nên đã lấy vài thanh socola và túi kẹo cho cả hai.
Khi Megumi đứng thẳng dậy, em gần như làm đổ cái kệ đằng sau vì người nọ đang đứng ngay trước mặt mình. Hẳn là "mái tóc hồng ấy" đang rất ngạc nhiên khi thấy phản ứng bất ngờ của em, anh ngẩng đầu lên và dành cho em một ánh nhìn đầy quan tâm.
Như kiểu thời gian dừng lại và toàn bộ âm thanh khác làm tai em ù đi, chỉ có tiếng tim đập cứ vang lên trong lồng ngực. Megumi dường như bị cuốn vào đôi mắt ấy và em không hiểu tại sao cơ thể mình lại có những phản ứng mà em chưa từng có khi chạm mắt người khác.
Đôi mắt màu nâu ấy đáng lẽ phải trông thật buồn tẻ, nhàm chán, màu của mặt đất không thể so với màu xanh đậm của megumi, nhưng nó lại ánh lên sự ấm áp, rực rỡ mang lại màu sắc cho cuộc sống tẻ nhạt này.
Nó gợi Megumi liên tưởng về một cốc caramel latter ấm- loại cà phê yêu thích của em. Ánh nhìn kia như xoáy thẳng vào tâm can em, nói lên những bí mật, những lời hứa và cả sự ấm áp đến cuối đời.
Anh ta quay mặt đi, thấy khó hiểu trước cái nhìn chằm chằm của Megumi, em không kịp kéo người đó lại do vẫn còn bất động bởi cặp mắt nâu nhưng lại có thể sánh ngang với màu nắng mặt trời.
"Nhóc con, mày có định trả tiền không?"
Giọng nói của ông già kéo em ra khỏi luồng suy nghĩ và khiến Megumi giật nảy mình, gần như làm rơi đồ xuống đất và cười ngại ngùng trước khi chạy đến trả tiền. Em nhìn ra phía cửa, tâm trí vẫn lưu luyến người nọ với đôi mắt tuyệt đẹp khi ông già gọi trả tiền.
Megumi cầm túi nilong và đi ra khỏi cửa, tu ừng ực lon nước của mình như thể em đã chết khát mấy ngày trời, và chỉ năm giây sau cái lon đã cạn sạch.
Giờ khi Megumi đã hết khát, em đỏ mặt vì xấu hổ. Em vừa nhìn chằm chằm vào người lạ một cách thô lỗ trong khi viết những câu thơ trong đầu chỉ để miêu tả đôi mắt ấy. Thực sự em chỉ muốn sống nốt phần đời còn lại với cái quần trên đầu.
Nhưng bộ não của em liên tục tua đi tua lại hình ảnh đấy, và Megumi buộc phải chấp nhận đó là sự thật trong sự bối rối,
đồ chết tiệt mày đã nghĩ cái gì vậy!
Em đang bị giằng xé khi phải lựa chọn việc tự đấm vào mặt mình hay tự làm bản thân xấu hổ khi quay lại hỏi người duy nhất trong cửa hàng - ông chủ tiệm về tên của người nọ.
Megumi thở dài và quyết định nghe theo lí trí của mình, chân em thì rải bước về khách sạn nhưng thần trí Megumi vẫn dành cho người nào đó mang mái tóc hồng và sở hữu đôi mắt nâu.
Đúng như dự đoán, thầy Gojo cực kì vui mừng khi Megumi đưa cho gã túi kẹo - sau khi em đã lấy bớt ra bởi chắc chắn gã sẽ độc chiếm và không chia cho em. Gojo nhìn có vẻ kiệt sức khi phải làm việc cả ngày chứ không như Megumi, ra ngoài tận hưởng việc làm một đứa trẻ.
Cả hai đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tiếng TV là âm thanh duy nhất trong khoảng không gian tĩnh lặng ấy. Gojo chán nản lướt qua từng kênh nhưng Megumi không thể trách gã, tại bây giờ là bảy giờ tối, và bảy giờ tối không có gì thú vị cả.
Và điều đó thật tệ, bởi nguồn giải trí duy nhất bây giờ của gã là đứa trẻ đang ngồi cạnh.
"Em đã làm gì hôm nay?" gã hỏi và Megumi phải ngăn bản thân mình trước khi thốt ra "tại sao thầy phải hỏi khi đã biết rõ vì vệ sĩ của thầy biến hoá vào vai người trông trẻ và theo dõi em cả ngày hôm nay?"
"Không nhiều lắm, em không đi quá xa. Chủ yếu em chỉ cố tìm những chỗ tránh né thầy thôi" Megumi trả lời một cách thờ ơ và đúng như em dự đoán, Gojo tỏ vẻ đau đớn và than vãn về vẻ lạnh lùng, vô cảm của em.
Phải mất một lúc để Gojo bình thường trở lại và gã cười nhếch mép. Megumi phải chuẩn bị tâm lí cho mọi câu hỏi tọc mạch mà gã chuẩn bị đưa ra và đương nhiên, "7749 kế chạy là thượng sách", Megumi hoàn toàn sẵn sàng để trốn vào phòng mình.
"Khi em quay lại, đôi mắt em sáng ngời ngợi và hoàn toàn không để ý mọi thứ xung quanh. vậy ai là cô gái may mắn, hay chàng trai, đã lọt vào mắt xanh của Megumi - kun bé bỏng" Gojo trêu chọc, cười tươi như một tên khốn chết tiệt.
Megumi lườm gã và đảo mắt, "không ai lọt vào mắt em hết", em nói dối một cách dễ dàng nhưng Gojo, người đã ở bên em gần như cả cuộc đời lập tức nhận ra.
Nụ cười trên mặt Gojo ngày càng rộng hơn, "Thôi nào Megumi - kun, hãy kể cho người bố này về họ" Gojo rú lên, bắt chước một vị phụ huynh đang phấn khích nhưng thay vào đó, gã giống một con mòng biển đang chết đuối hơn.
Megumi từ chối nhìn vào mắt Gojo nhưng người kia lại coi đó là một thử thách để bước vào không gian cá nhân của Megumi, nên gã bắt em nhìn thẳng vào mắt mình. Ngược lại, Megumi nhét thanh socola đã ăn một nửa của mình vào mồm Gojo khiến gã nhảy dựng lên rồi mắc nghẹn.
"Em sẽ gọi cho chị Tsumiki" em nói, kiếm cớ lủi đi. Không đợi Gojo phản ứng, em đã chạy tót vào phòng và khoá cửa lại.
Một lúc sau, khi Megumi thực sự gọi cho chị gái của mình, em ngay lập tức bị trách móc vì đã cố mưu sát người giám hộ của họ, người có thể bẻ lái sự thật và đưa câu chuyện đi xa so với ban đầu.
Megumi trả đũa bằng cách ném chiếc áo hàng hiệu yêu thích của Gojo vào thùng rác dưới bếp
Âm thanh duy nhất vang lên trong căn phòng là tiếng điều hoà chạy, hơi lạnh nhẹ nhàng luân chuyển để chống lại cái thời tiết oi bức của đêm hè. Nó như lời thì thầm của một bài hát ru nhẹ nhàng, dễ dàng lôi kéo bất kì ai chìm sâu vào giấc mộng.
Em đã trằn trọc mãi và kể từ lần cuối kiểm tra điện thoại, lúc đấy là khoảng nửa đêm. Megumi không biết tại sao mình mất ngủ nhưng em nghi ngờ nó là do lượng đường cậu hấp thụ trong ngày hôm nay.
Megumi có thể cảm thấy tiếng ngáy ầm ĩ của Gojo ở phòng bên xuyên qua bức tường mỏng dính và em thấy ghen tị khi gã có thể đánh một giấc ngon lành sau hàng tấn đường gã đã ăn.
Sau một lần quay người khác, em đã chấp nhận bản thân mình không thể ngủ, Megumi quyết định ra ngoài đi bộ và hít thở không khí trong lành. Có thể đi dạo sẽ khiến đầu óc em thư giãn hơn.
Vì vậy, cậu thiếu niên cáu kỉnh ngồi dậy, trượt xuống khỏi giường để rồi ngón chân chạm vào mặt sàn lạnh lẽo, Megumi đứng thẳng và vươn vai khi nghe thấy tiếng xương khớp của em kêu lên như chúng thuộc về cơ thể của một lão già chứ không phải một thanh niên.
Megumi ngáp một hơi rõ dài, lơ đãng gãi vào vùng ngực phía bên trái của mình, hoàn toàn không để ý dấu ấn đang bốc lửa dưới đầu ngón tay em. Em chẳng buồn thay đồ ngủ, trên người chỉ mặc đơn giản một chiếc quần thể thao màu xám kết hợp với áo cộc tay đen, đem theo chiếc tai nghe màu đỏ của mình và nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Megumi cũng chẳng muốn đánh thức Gojo vì chuyến phiêu lưu đột ngột của mình, biết rằng có lẽ gã đã thuê vệ sĩ trực đêm đứng trông ở ngoài cửa khách sạn đề phòng Megumi lẻn ra ngoài vào những khung giờ nguy hiểm như này, vì gã biết Megumi khó ngủ, chứ không như gã.
Khi Megumi đóng cánh cửa sau lưng lại, đột ngột em cảm thấy có một sự áp bức kì lạ đè lên vai mình, nhưng em nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, và nếu em quay lại giường mình em vẫn sẽ tiếp tục trằn trọc thao thức suốt đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip