3

Megumi uể oải bước qua hành lang và đứng trước cửa thang máy. Trong khi đợi cửa, em đeo tai nghe lên rồi bật một bài hát ngẫu nhiên.

Khi thang máy đang đi xuống, Megumi phân vân nên đi đâu trước khi quyết định rằng em sẽ đến cái sân chơi ngay đối diện cửa khách sạn. Em gật đầu chào nhân viên bảo vệ, nhận ra ánh mắt của ông luôn đặt lên người em khi Megumi bước ra khỏi khách sạn.

Chỉ với vài bước chân, Megumi đã đang giẫm lên nền đất bẩn, làn gió đêm se lạnh thổi qua khiến em hơi rùng mình. Em nên sợ hãi khi ở một mình vì chắc chắn sẽ có những sinh vật siêu nhiên đang hiện diện xung quanh, em tin vào sự tồn tại của chúng. Mặc dù những người xung quanh luôn gọi em là thần kinh, nhưng so với những sinh vật siêu nhiên, em sợ loài người hơn cả.

Ít nhất việc nhân viên bảo vệ biết em đang ở đấy cũng khiến em bớt lo hơn.

Khi Megumi bước đến hàng rào kim loại ngăn cách mình giữa bãi biển và sân chơi, em dừng lại.

Megumi thấy mái tóc màu hồng sáng, rồi em nhận ra đó chính là người mà mình đã để ý mãi ở cửa hàng tiện lợi. Theo bản năng, Megumi hạ thấp tai nghe và tắt nhạc, em lưỡng lự không biết nên rời đi hay ngồi xuống cùng với người kia.

Tuy nhiên, em không thể làm gì hơn thế khi người kia đã phát hiện em, đôi mắt nâu nhìn em với vẻ tò mò, còn em thì bận chìm đắm trong nó.

"Ồ, trông cậu giống hệt một chú nhím biển vậy!" giọng nói mạnh mẽ của cậu trai là điều khiến Megumi ấn tượng trước khi để ý đến những gì anh vừa thốt ra, Megumi nhăn nhó.

"Còn cậu trông như một con Ambystoma Mexicanum" Megumi phản bác lại nhưng cái cách người kia nghiêng đầu nhìn em với vẻ bối rối khiến trái tim em tan chảy.

(*) nó là con kỳ nhông nhie =)) để nguyên tên cho nó lằng nhằng

Megumi bị thu hút bởi đôi mắt của anh nhưng người này cũng vô cùng ưa nhìn với nụ cười dễ mến và khuôn mặt đầy biểu cảm. Em thậm chí có thể thấy lượng cơ bắp bên dưới chiếc áo sơ mi mỏng, nhìn qua phía dưới còn có thể thấy cơ đùi rắn chắc qua chiếc quần đùi màu đen.

"Nghe phức tạp quá, cậu vừa chửi tớ bằng thứ ngôn ngữ kì lạ gì vậy đồ nhím biển?" người kia bật cười, một âm thanh nghe tưởng chừng kì lạ nhưng lại lọt vào tai Megumi dễ dàng một cách thần kì. Em nhìn ra chỗ khác, nhưng cái tai thì lại phản bội chủ nhân nó, đỏ ửng cả lên.

"Không, đó là con kỳ nhông" Megumi nghĩ rằng người kia không ngu đến mức không biết kỳ nhông là con gì.

"Tớ thực sự giống một con kỳ nhông với mái tóc hồng này, vì vậy tớ đồng ý với cậu, nhím. Cái tên dài ngoằng vừa nãy hẳn là tên khoa học của nó, cậu thông minh y hệt vẻ bề ngoài của cậu nhỉ". Người lạ nói và Megumi thực sự ngạc nhiên bởi số lượng chữ cậu có thể nói chỉ trong một hơi thở.

"Nhân tiện, đúng là một sự lựa chọn kinh khủng về màu tóc", Megumi nói một cách tinh nghịch khi sải bước đến dựa vào hàng rào cùng người kia. Thực chất Megumi không phải kiểu người sẽ bắt đầu một cuộc trò chuyện, nhưng đã quá muộn và bộ não em quá mệt để có thể suy nghĩ thêm, nên có thể em đã phá lệ một chút.

Người kia cười, không quan tâm đến lời bình luận ác ý của Megumi, "Cậu có khiếu hài hước đấy, à tớ tên Itadori Yuuji" anh nói một cách đột ngột và Megumi tự động khắc sâu cái tên đấy vào não mình.

"Fushiguro Megumi" em nói ngắn gọn và đợi phản ứng của Itadori khi nhận ra thân phận của mình. Sau tất cả, hầu như toàn bộ mọi người mà em đã gặp đều hỏi em có phải là Fushiguro Megumi, con nuôi của doanh nhân nổi tiếng Gojo Satoru và là người kế thừa của tập đoàn Zen'in - tập đoàn đang được quản lí bởi người giám hộ của em cho đến khi Megumi đủ tuổi.

Itadori nhún vai và Megumi thực sự thích cách người kia không biết về em. "Hay đấy, thế cậu đang làm gì ở đây?" anh hỏi, bắt chuyện một cách trôi chảy.

"Tớ không ngủ được" megumi nói một cách vô cảm như thể đó là điều hiển nhiên và Itadori khúc khích.

"Không Fushiguro, ý tớ là sao cậu lại ở Sendai?" Itadori hỏi nhưng tâm trí Megumi đang bay lơ lửng, hiện giờ em chỉ suy nghĩ về đầu lưỡi Itadori và cách anh phát âm họ của em, em tự hỏi giọng nói của Itadori sẽ như nào khi anh gọi em bằng tên.

"À, do người giám hộ của tớ có việc ở đây nên..." Megumi lúng túng cười trừ. Em chưa bao giờ gọi Gojo là bố của mình vì như em đã nói, gã giống một nhân vật đáng lo ngại hơn là hình tượng của một người bố, nhưng đôi lúc ở trong tình huống với người chậm hiểu, em vẫn gọi Gojo là bố mình.

May mắn thay, Itadori không hề giống những người đó.

Itadori gật đầu, và một lần nữa Megumi bất ngờ bởi sự thờ ơ của cậu trai kia. "Cậu sẽ ở đây bao lâu?" anh hỏi, thực sự tò mò về điều này.

Megumi thực sự không nên nói cho thông tin của mình cho một người lạ mà em mới gặp - điều đó có lý do cả, bởi thầy Gojo là một kẻ ảo tưởng, nhưng dù sao em cũng lỡ nói rồi, "tầm một tháng".

Itadori nở một nụ cười phấn khích "chúng ta nên dành kì nghỉ hè này cùng nhau", anh nói một cách nhiệt tình và Megumi nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Tớ thậm chí còn không biết cậu, điều gì khiến cậu nghĩ tớ sẽ đồng ý dành thời gian cho cậu? nhỡ đâu cậu thực ra là một tên ấu dâm ngầm già hơn vẻ bề ngoài?" Megumi nói một tràng làm Itadori phì cười. Người này thực sự rất hay cười, Megumi sẽ coi đó là một điểm cộng.

"Tớ cũng muốn hỏi cậu những câu như vậy, tớ mười lăm tuổi, vậy nên đừng lo tớ là một kẻ ấu dâm hoặc gì khác. Tớ cũng sống quanh đây, thực sự đấy, nên nếu cậu muốn tớ có thể giới thiệu cậu với mọi thứ xung quanh" Itadori cười toe toét và Megumi đảo mắt.

"Hai ta bằng tuổi nhau, với cả sao tớ có thể biết được liệu đây có phải một trong những kế hoạch xấu xa của cậu để bắt cóc, hoặc thậm chí là giết tớ?" Megumi hỏi một cách đầy thách thức, cách nói của em có thể nghe hơi đùa giỡn, nhưng Megumi thực sự nghiêm túc. Em đã từng bị bắt cóc một lần, và nó hoàn toàn có thể xảy ra tiếp.

Megumi đảo mắt và nâng cánh tay lên gãi đầu mình. nó khiến di chuyển sự chú ý của Megumi lên trên má cậu trai, nơi có một vết bầm nhẹ và trên cổ tay trái anh có đeo một cái dây đeo tay.

Megumi nghĩ nó thật kì lạ khi đeo cái bao tay đó giữa thời tiết nóng nực như này, nhưng em không bình luận về điều đó, hay cả vết bầm kìa.

"Cậu nên thoải mái hơn, nghe nhé, tớ thề trên mộ của bố mẹ và ông tớ rằng tớ không phải kẻ bắt cóc hoặc một tên giết người hàng loạt, tớ chỉ là một thiếu niên người cần một số thứ để giải trí trong suốt kì nghỉ hè chán nản này thôi" Itadori nói với một giọng chắc nịch.

Megumi không bỏ qua sự thật rằng Itadori mồ côi giống em và thở dài. "Được rồi, tớ sẽ dành những ngày chán nản của kì nghỉ hè này với cậu" megumi em nhàu.

Itadori vẫn cười khanh khách nhưng đột nhiên anh nghiêm mặt và hỏi ngược lại Megumi "Cậu có chắc cậu không phải là một tên giết người hay kẻ bắt cóc đang giả vờ bắt chuyện với tớ không?"

Megumi đảo mắt, thể hiện sự bực tức trên gương mặt trước khi trả lời "Tớ thề trên cái chết của bố mẹ mình".

Cậu trai tóc hồng, người hiện tại đang là bạn em, cười trước sự ngờ vực của nhau lúc này, và Megumi - người rất hiếm khi cười cũng thấy bản thân mình đang khúc khích.

Khi họ đã ổn định lại, Itadori xoè lòng bàn tay về phía Megumi mà không nói một lời, Megumi đặt điện thoại của mình lên trên đó. Da của họ chạm vào nhau chỉ trong một tích tắc nhưng nó cũng đủ khiến Megumi ham muốn hơn nữa.

Itadori trả lại điện thoại ngay khi anh lưu số xong, nhìn xuống màn hình, em thấy Itadori đã lưu với cái tên "Yuuji kỳ nhông", Megumi cảm giác như vừa có một mũi tên xuyên thủng trái tim băng giá của mình vậy.

"Tớ sẽ nhắn cậu địa điểm và thời gian gặp ngày mai nhé, có lẽ bây giờ cậu nên quay lại, gần 2 giờ sáng rồi" Itadori nói và Megumi nhướng mày.

"Cậu khá kì lạ, phải không? Cậu không về nhà à" Megumi hỏi và lần đầu tiên từ khi họ nói chuyện, em thấy ánh mắt anh để lộ vài tia cảm xúc tiêu cực như là. . . sợ hãi?

Megumi tự hỏi liệu nó có liên quan gì đến vết bầm trên má Itadori không.

Itadori vẫy tay chào em và nhìn ra bãi biển, ai cũng có thể thấy rõ ràng anh đang né tránh cái nhìn chằm chằm của em. "Tớ sẽ về ngay sau khi cậu đi, bây giờ thì đi đi" Itadori cười một cách không thoải mái, nhưng Megumi quyết định không dò xét nữa.

Dù gì họ cũng là người lạ, đây không phải là chỗ cho em để xen vào chuyện của người khác, Megumi gật đầu không nói một lời và bỏ đi.

Megumi quay ra nhìn lần cuối, thấy Itadori đang nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhưng em ước mình chưa từng thấy nụ cười đau khổ trên gương mặt Itadori.

Yuuji kỳ giông:
Gặp tớ ở sân chơi lúc 10h sáng nhé!

[đã gửi - 02:46 sáng]



—————

kỳ nhông là con này nè =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip