Chap 30
-Nghe thấy giọng nói mà mấy ngày nay cậu luôn ao ước mong ngóng được nghe thấy ... cứ ngỡ như là mơ... Cậu không dám mở mắt ra vì sợ giấc mơ đó sẽ tan biết... Trong vô thức tiếng khóc của cậu im bặt , khẽ vểnh tai nghe ngóng xem có nghe thấy điều gì nữa không? Nhìn những biểu hiện này của cậu khiến anh vừa buồn cười vừa thương xót ... Anh biết cậu đang nghĩ gì
" Ngoan! Là anh đây! Anh hứa sẽ luôn bên em rồi mà. Mở mắt ra đi "
-Nghe thấy anh nói vậy ? Cậu vừa hồi hộp vừa lo lắng! Cậu sợ ! Nếu chẳng may khi mình vừa mở mắt ra anh sẽ biết mất thì sao! Nhưng nếu không mở lỡ anh giận bỏ đi thì sao?
-Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ , cậu đã nghe theo tiếng gọi của con tim mách bảo... Hãy mở mắt ! Chắc chắn anh sẽ ở bên , anh đã hứa sẽ luôn luôn bên cậu mà không bao giờ bỏ rơi cậu ... cậu tin điều đó
-Cậu từ từ mở mắt , đập vào mắt cậu là khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của anh , tuy hơi xanh xao nhợt nhạt nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai ... Bất giác cậu cũng mỉm cười , đôi mắt không rời khuôn mặt anh
-Tim cậu đập liên hồi khiến cậu lo ngại anh mà biết được nhất định sẽ cười cậu mất. Đôi mắt tròn xoa ngỡ ngàng , miệng cậu khẽ lắp bắp
" K..H.. ẢI...... "
" Ừ anh đây "
-Cậu sung sướng ôm chầm lấy cổ anh , khiến anh khẽ nhíu mày khi cậu chạm vào vết thương
" Haha là anh thật rồi "
- Giọt nước mắt hạnh phúc không kiềm được mà chảy ra
" Sao lại khóc? "
" Tại... em... nhớ anh "
" Ngốc! "
" Em không ngốc mà "
" Không ngốc sao? "
" Hứ... "
" Để anh bế em lên phòng "
" Em tự đi được mà "
-Anh bế cậu lên. Mặt cậu đần ra nhìn anh
" Em sao thế? "
" Em... "
" Sao nói đi "
" Em đói... "
" Tối không ăn à? "
" Mấy ngày nay em không có ăn. Toàn nhịn "
" Có phải mấy hôm nay em toàn bỏ bữa rồi biến mất? "
" Sao anh biết? "
" Jin nói "
" Em không thích cô ta "
" Em đi đâu vậy? "
" Bí mật "
" Bí mật??? "
- Anh khẽ nhíu mày , khuôn mặt anh thoáng chốc lạnh lùng hẳn đi
" Nói ra ngại lắm! Chuyện tế nhị "
" Chuyện gì? "
-Anh gằn giọng , đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm vào mắt cậu
" Sao nhìn anh ghê vậy? Muốn giết người nữa à? "
" NÓI "
" Nói cái gì? "
" Mấy ngày nay cậu đã làm gì? Đi đâu? Nói đầy đủ không bỏ qua chi tiết nào hết "
-Anh bế cậu vào phòng , đặt mạnh cậu xuống giường , khiến cậu tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên và sốc . Đang đau bụng sẵn , lại bị anh đặt như vất khiến cậu kêu Áááá , mặt mũi nhăn nhó hẳn lên , nhờ ơn anh bụng cậu đau kinh khủng , cậu tủi thân nhìn anh như trách móc oán giận
" Anh.... đau quá huhu "
" Nói! Ra ngoài làm gì? "
-Nhìn cậu ôm bụng nhăn nhó , không hiểu sao lúc đó anh bị tình yêu thương che khuất , bây giờ trong anh là lửa giận , anh muốn cậu phải giải thích tất cả có thật sự cậu dám lén lút bên ngoài giấu anh có người khác hay không?
" Huhu anh làm em đau... Em ghét anh huhu "
-Nhìn khóc lóc sướt mướt , mặt đẫm lệ , anh cũng có phần hơi bối rối , lửa nóng đã hạ đi chút ít
" Đau thật à? Lần trước anh vất còn mạnh hơn ,có thấy em kêu đau khóc lóc ầm ĩ như thế này đâu? "
" Lần trước tôi vẫn còn khoẻ. Bây giờ tôi đang bị ốm đến mất ăn mất ngủ đây này ! Anh hiểu chưa? "
" Ốm? "
" Tôi ốm vì ai hả? Vì tên chồng đáng ghét nhà anh. Tôi khiến anh đỡ đạn cho tôi hả? Đã bị thương nặng rồi còn hôn mê bất tỉnh. Anh có biết tôi lo lắng cho anh thế nào không hả? Đã thế họ còn không cho tôi gặp anh , thăm anh! Anh có biết tôi mong anh nhớ anh thế nào không hả tên chồng tồi? Anh có biết vì muốn được anh , tôi đã phải rình rập trước cửa vào cấp cứu đến quên ăn quên ngủ , không kể ngày đêm chỉ mong sao có cơ hội để lẻn vào... "
" Ra là ốm tương tư "_Anh mỉm cười hạnh phúc
" Ốm tương tư cái đầu nhà anh. Tôi nói cho anh biết , anh dạy lại ngay đám người của anh đi. Anh có biết tôi còn bị con hồ ly tinh kia mắng chửi , coi thường , cô ta còn dám lấy chén quang vào người tôi nữa , mấy tên đàn em thì không coi tôi ra gì hết ? Tôi hỏi anh trong nhà này tôi là cái gì hả? "
" Đương nhiên là vợ yêu của anh rồi "
" Thôi ngay cái kiểu cợt nhả đó đi. Hôm nay tôi quyết ba mặt một lời với anh... Nói ngay ! Anh với con hồ ly tinh kia là thế nào? "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip