ANH NỢ EM THẬT NHIỀU. LÀM ƠN CHO ANH CƠ HỘI BÙ ĐẮP!

Lúc này, Thái Từ Khôn chạy tới căn nhà hoang mà Phạm Thừa Thừa nói, vừa vặn thấy Quý Tấn cùng đám đàn em ở đó. Nghĩ đến bọn côn đồ này cả gan dám bắt cóc Minh Hạo tới nơi hoang tàn như vậy liền tức giận vung mạnh nắm đấm vào một tên. Bọn họ đông hơn, dĩ nhiên điên cuồng một hồi anh cũng bị áp chế. Chúng trói chặt tay anh rồi ném vào góc phòng, sau đó cử một tên đứng canh, còn lại bỏ ra ngoài.

_______________________

"Thừa Thừa, anh thấy thế nào?" Châu Linh Chi dựa cửa, nhàn nhã lên tiếng, đối với cô việc này không khác gì xem hài kịch.

Hô hấp như ngưng trệ, anh không thể tin nổi sự việc đang diễn ra trước mắt mình. Nhìn vào khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi lẫn lộn nước mắt, môi bị cắn đến bật máu, lại khiến anh càng thêm đau lòng, chỉ muốn đem người kia trấn giữ trong lòng mình rồi hung hăn giết chết những bọn súc sinh đang ra sức làm nhục cậu.

Đến khi tên đàn ông lôi cự bổng cương cứng đặt trước cửa huyệt cậu, anh kinh hô thét lớn, "Dừng!! Mau dừng!!"

Tên kia bị kinh động mà ngừng lại động tác, cậu thở dốc. Tựa như mình sắp chết, khung cảnh xung quanh cứ mập mờ. Ngay cả khi dạ dày vẫn không ngừng co thắt, cậu chính là không còn cảm giác đau đớn nữa.

Châu Linh Chi cười khúc khích, "Đang vui mà, nhìn người mình yêu thoải mái rên rỉ dưới thân người khác thực sự rất vui nga."

"Làm ơn... cô muốn làm gì tôi cũng được... Van cầu cô hãy tha cho em ấy..." Khóe mắt bỗng dưng nóng hổi, là anh đang khóc. Vì cảm giác bất lực không thể làm gì, chỉ biết trơ mắt nhìn người mình yêu thương chịu đựng tủi nhục khiến anh uất hận bản thân, hận đến nỗi phát khóc.

Là anh vô năng... Thực xin lỗi, thực xin lỗi Hạo Hạo...

"Thật vậy sao?" Linh Chi hứng thú hỏi lại, nhận được cái gật đầu từ Thừa Thừa càng khiến cô cười âm hiểm hơn, "Ha hả, vậy anh dám thế chỗ cho thằng nhóc đó không?"

Anh kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước của người con trai kia, nói, "Được."

Chỉ cần em không chịu thêm thương tổn nào nữa, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh cũng đều chịu đựng được.

Hoàng Minh Hạo yếu ớt lắc đầu, khí lạnh bao phủ càng khiến giọng nói run rẩy dồn dập, "Không cần..." Đến đây, dưới bụng bỗng cồn cào dữ dội, khó chịu nôn ra toàn dịch vị dạ dày trộn lẫn huyết đỏ. Nhìn cậu nôn toàn máu, hai tên đàn ông khiếp đản xê dịch ra chỗ khác, quẫn bách mặc lại quần áo.

Thừa Thừa trở nên hoảng loạn, thành khẩn cầu xin nữ nhân hờ hững kia, "Tôi chịu hết... làm ơn đưa em ấy tới bệnh viện... làm ơn..."

Nhìn người yêu vì đứa con trai khác mà sẵn sàng cam chịu tất cả, cô tức tối điên cuồng đấm vào ngực anh hét lớn, "Tại sao?! Tại sao lại như thế hả Thừa Thừa?! Em yêu anh nhiều như vậy mà!!"

Anh không chú ý nữ nhân điên loạn trước mặt, lo lắng nhìn cậu trai đang khổ sở cuộn người, trước mặt cậu là một vũng máu. Bất lực. Thân thể chết dẫm không thể cử động!

Mắt Linh Chi hằn đầy tơ máu căm phẫn liếc về phía Hoàng Minh Hạo, trong túi lấy ra con dao lam khi nãy đi tới nắm tóc cậu giật ngược về sau.

"Anh yêu thằng nhãi này chứ gì?! Vậy tôi phải giết cậu ta!!" Cô ta dứt khoát đâm vào ngực trái của câu một nhát.

"Hạo Hạo!!!" Anh vô vọng thét lên, dòng nước nóng hổi trào khỏi khóe mắt.

Minh Hạo mơ hồ, hai tay dần buông lỏng, là đau tới mức không còn cảm giác. Là mình sắp chết rồi sao?

Trước khi gặp anh, em tự nhận là người vô cùng nhẫn nại.
Khi gặp anh, đem lòng yêu anh, em mới biết sức chịu đựng của mình còn có thể hơn thế rất nhiều...
Nhưng rồi, em nhận ra, cái gì cũng có lúc đạt tới cực hạn của nó, em chính là chịu không nổi nữa rồi...

Ba mẹ, là đứa con hư này chưa kịp báo hiếu. Kiếp sau nhất định đền bù cho hai người.
Khôn ca và cả Đình ca nữa, kiếp sau vẫn là bạn tốt nhé. Chỉ là em tiếc vẫn chưa nói chuyện được với anh nhiều hơn, Đình Đình à.
Còn Phạm Thừa Thừa đáng ghét. Hừ. Kiếp sau em nhất định sẽ không ngu ngốc yêu anh nữa đâu.

Bây giờ xin chào và tạm biệt, ba, mẹ, Khôn ca, Đình ca và người em yêu...

Phạm THừa Thừa kinh hãi nhìn đôi mắt mập mờ kia dần khép lại, hơi thở vô cùng mỏng manh, tựa hồ có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Cảnh sát lúc này nhanh chóng chạy vào trấn áp Châu Linh Chi cùng đồng bọn của cô ta, song khiêng cậu lên cán chạy tới xe cứu thương. Một cảnh viên gỡ huyệt cho Thừa Thừa, không cho mình thời gian phục hồi khí lực, anh nhanh chóng chạy theo nắm tay cậu. Miệng không ngừng gọi người kia, "Hạo Hạo! Đồ ngốc! Mau tỉnh lại cho anh! Không cho em ngủ!"

"Cậu à, cậu ấy cần cấp cứu gấp!"

Thừa Thừa bất lực, trong lòng chỉ biết không ngừng cầu mong.

Thái Từ Khôn cũng bị thương nên được chở tới bệnh viện cấp cứu.

_______flashback_______

"Đồ nặng, đưa đây em xách cho." Thái Từ Khôn đưa tay kéo túi đồ vừa mua ở siêu thị trên tay Chu Chính Đình về phía mình. Cầm hai bịch đồ một tay, tay còn lại đan vừa khít năm ngón với người kia. Anh đỏ mặt, ngượng ngùng quay sang chỗ khác.

Đi thêm được một đoạn, hai người xui xẻo bị ai đó tông sầm vào đằng sau. Phạm Thừa Thừa chửi thề trong miệng, rồi đứng dậy chạy tiếp.

Đồ nằm lung tung lăn lóc trên vỉa hè, Từ Khôn bực bội kéo tay người nọ, thấy Thừa Thừa đang vùng vằng muốn thoát khỏi tay mình, cậu kinh hô một tiếng, "Cậu..."

"Thả tôi ra! Tôi phải cứu Minh Hạo!"

"Hiện tại đã biết em ấy ở đâu chưa?!"

"Nhà hoang, số 75, đường XYZ." Phạm Thừa Thừa nói rồi vội vã chạy đi, an nguy của cậu phụ thuộc vào anh, không thể chậm trễ được.

Thái Từ Khôn còn chút lí trí, ở lại dặn dò Chính Đình, "Anh gọi điện báo cảnh sát, không được đi theo em."

"Nhưng mà..."

"Nghe lời! Em sẽ không sao." Đặt một nụ hôn lên trán anh, cậu cũng đuổi theo Thừa Thừa.

______End flashback______

"Vết thương trên ngực may mắn đâm không sâu, cách tim 5mm nhưng nhịp tim và hô hấp rất yếu, dạ dày cũng mất rất nhiều máu. Vẫn đang ở trong cơn nguy kịch!" Cô y tá nói xong rồi vội vàng chạy đi đâu đó.

Hiện tại em ấy, người tôi yêu thương nhất đang chênh vênh giữa ranh giới sự sống và cái chết. Tôi chỉ biết bất lực đứng nhìn, tôi không bảo vệ được em...

Tôi yêu em nhưng lại ngu ngốc không thừa nhận, luôn biện minh rằng, mình chỉ coi em là một đứa em trai.

Tại thời điểm câu "xin lỗi" được bật ra khỏi miệng, cũng gián tiếp nói rằng "anh không hề có tình cảm với em" tôi biết, thằng ngu xuẩn như tôi đã tàn nhẫn đâm một phát vào trái tim em, cũng không có ở lại an ủi ôm em vào lòng, lại làm như không có chuyện gì mà bỏ đi như thế... Tôi chính là một thằng tồi.

Ba mẹ của em tới rồi, tôi không biết phải giải thích ra sao về tình trạng hiện giờ của em với họ... Nhìn bác gái khóc thương tâm như thế, tôi lại càng không nỡ.

"Con trai bác... nó thế nào rồi?"

Hốc mắt lại nóng hổi, tôi lắc đầu, miệng liên tục lặp lại câu xin lỗi, vì chính tôi cũng khiến em trở nên thê thảm như thế.

Bác trai khi biết tôi là kẻ làm đứa con trai mà họ yêu thương đang không biết sống chết ra sao liền nổi giận đấm tôi mấy phát liền. Khóe môi rách ra, rướm máu, đau thật đấy... Nhưng tôi nguyện chịu đựng. Chỉ van em hãy kiên cường lên, tôi nợ em rất nhiều. Van em cho tôi cơ hội bù đắp cho em.

Bác gái ghì chặt ba em lại, tôi thất thần nhìn bác sĩ đang tận lực kích tim cho em. Những đường hiện trên máy gần như thẳng tắp. Tôi điên cuồng đập cửa.

Đồ ngốc kia!! Không cho em bỏ mặc anh! Em kiên trì lắm mà, làm ơn hãy cố lên... Anh còn ba từ chưa nói với em mà Hoàng Minh Hạo...

Có phải là ảo giác, những đường kia dần dần lên xuống đều đặn chậm rãi. Không phải! Là thật! Em không rời bỏ tôi! Em nghe hết những gì tôi nói đúng không?

Cuối cùng họ cũng đẩy em ra, tôi cẩn cẩn dực dực vươn tay chạm vào gò má tái nhợt, không có sức sống của em. Nó lạnh lẽo làm tôi cũng run rẩy theo.

Họ đưa em tới phòng hồi sức, nhìn em yên bình nằm trên giường bệnh mà hồn tôi thất lạc. Trên môi không còn nụ cười thiên thần phát quang hằng ngày nữa, thay vào đó là đôi môi khô khốc, tím tái, là không có cười!

Thái Từ Khôn cùng Chu Chính Đình cũng tiến vào phòng, lặng lẽ nhìn con người gầy gò với từng nhịp thở yếu ớt đó. Bác gái khóc tới ngất đi, đã được Chính Đình dìu sang nằm ở phòng bệnh khác. Thoáng chốc chỉ còn lại tôi, bác trai, Từ Khôn cùng khoảng tịch mịch đáng sợ.

"Chúng tôi không cần cậu ở đây, phiền cậu đi cho." Bác trai lạnh lùng lên tiếng, dù không nói tên nhưng cũng biết bác ám chỉ tôi.

"Chính cháu gây ra chuyện, cháu có trách nhiệm ở lại chăm sóc Minh Hạo."

"Cậu còn mặt mũi để nói câu đó sao?!"

"Cháu... yêu em ấy... làm ơn bác..."

"Cậu..." Bác ấy á khẩu, dường như bị tăng huyết áp mà ra sức thở dốc, Từ Khôn chạy tới đỡ bác lại.

Sau khi điều chỉnh được nhịp thở, bác ấy thành khẩn nói, như đang cầu xin tôi vậy, "Cậu hãy đi đi... Buông tha cho con trai tôi đi... Nó đã chịu đựng quá nhiều rồi..."

"Xin lỗi bác. Cháu không thể hèn nhát nữa. Mọi chuyện cháu gây ra, cháu nguyện cả đời bù đắp cho em ấy."

Tôi để yên cho ba em đánh, lực vô cùng mạnh. Tôi không than, vì tôi đáng bị như vậy. Lẽ ra phải bị như vậy từ lâu rồi. Cho tôi thức tỉnh đi, cho tôi biết tôi yêu em đến nhường nào.

Cuối cùng bác cũng ngừng tay, vô lực ngồi xuống giường, nắm lấy đôi tay gầy gò của em mà khóc. Tôi cũng khóc, không phải vì bị đánh đau mà là khuôn mặt yên bình của em như thế lại khiến tôi đau tới vô cực, như thể em sắp rời xa tôi vậy...

__________________

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip