PHẠM THỪA THỪA.
Trên đường đi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù những suy nghĩ đó vô cùng kì quái, chính tôi cũng không muốn để tâm tới chúng nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy Linh Chi cười với Minh Hạo, cưng nựng hai cái má đỏ hồng của cậu, tôi lại cảm thấy khó chịu. Cực kì khó chịu. Mà tôi khó chịu vì cái gì chứ? Có lẽ bản thân không vừa mắt khi nhìn người yêu hành động thân mật với người khác ngay trước mặt mình đi? Nhưng dường như nghĩ như vậy có chút không phải.. Tôi không khó chịu với Linh Chi - người yêu của tôi, mà chính là với Minh Hạo. Cậu ấy thật sự để yên cho Linh Chi bẹo má mình sao, ngay cả hành động bài xích hiển nhiên đối với người lạ mặt cũng không? Cả hai chỉ mới lần đầu gặp mặt, có thể có những hành động thân thiết đến thế sao? Minh Hạo sao lại hiền lành như vậy chứ? Đây là Linh Chi, ngộ nhỡ bị người khác bắt nạt, gây khó dễ, cậu cũng mặc kệ, một chút phản kháng cũng không có hay sao?
"Anh à, anh đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói của Linh Chi cắt ngang suy nghĩ của tôi. Quay sang nhìn vẻ mặt lo lắng của em ấy, tôi không được tự nhiên nói, "Không có gì."
Hình như em ấy đang nghi ngờ tôi, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cố giữ vẻ thản nhiên, không để ý tới ánh mắt đó nữa, đôi chân cũng vô thức bước nhanh hơn. Chẳng mấy chốc một căn biệt thự hoa lệ hiện ra trước mắt. Thật may, nhà em ấy rất gần trường. Tôi nhanh chóng tạm biệt em ấy.
Một mình sải bước đến trạm xe buýt gần đó, tinh thần tôi mới thoải mái hơn đôi chút. Ngồi trong xe, tôi không khỏi nghĩ về buổi đi chơi chiều nay. Không hiểu sao bản thân lại có chút chờ mong. Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với Minh Hạo, mặc dù không phải là đi riêng với cậu.. Nghĩ đến đây, tôi mới nhận ra một điều! Tôi và Minh Hạo đã quen nhau tận bốn năm mà ngay cả một buổi hẹn nhau đi chơi cũng không có! Chúng tôi ngoại trừ gặp nhau trong thư viện, trong trường học, qua nhà đối phương cũng chưa lần nào. Thật sự đây là những gì bạn bè bốn năm có được hay sao?
Khẽ cười nhạt, chính tôi mới là người tạo nên khoảng cách đó mà. Những lần Minh Hạo đỏ mặt, ngượng ngùng, ấp úng rặng mãi mới ra một lời hẹn rủ tôi đi chơi, tôi lại luôn lấy lý do mình bận. Bận vì việc học, bận vì đi hẹn hò với Linh Chi,... thậm chí ngay lúc bản thân rảnh rỗi cũng không gọi nổi cho cậu ấy một cú điện thoại hẹn đi ăn chẳng hạn. Phạm Thừa Thừa, mày thật sự là đứa vô tâm đến thế sao?
Tôi thở hắt, nhanh chóng bước xuống xe buýt. Đặt chân vào ngôi nhà lạnh lẽo, dù sao sống một mình như này tôi cũng quen rồi, không còn bỡ ngỡ như lúc đầu nữa. Ăn trưa cũng không màng đến, tôi ngả người lên sofa, nhắm nghiền mắt lại, dần dần cơ thể thả lỏng, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
.
.
.
Reng reng....
Tôi giật mình tỉnh dậy. Một phần vì tiếng chuông báo thức nhức tai, một phần vì tôi vừa trải qua một giấc mơ kì lạ. Tôi thấy Minh Hạo... Cậu ấy nói cậu ấy yêu tôi... Trong mơ hay ngoài đời, cậu ấy vẫn luôn xinh đẹp, tựa như một thiên sứ. Thú thật, tim tôi có chút rung động.. Nhưng ngay tức khắc, tôi dập tắt ý nghĩ đó của mình. Con trai lại có tình cảm yêu đương với con trai? Quả thật tôi bị điên mất rồi!
Vò đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 phút nữa là đến giờ hẹn. Tôi ăn qua loa bữa trưa của mình, tắm rửa thật nhanh, vớ đại cái áo thun trắng, kết hợp quần jeans đen với áo khoác da, tôi phóng moto tới công viên XX.
Gửi xe xong, tôi nghĩ chắc phải tầm nửa tiếng nữa Linh Chi mới tới. Ây, con gái mà, luôn phải tốn một đống thời gian cho việc trang điểm. Điều này thật phiền. Đây có lẽ là điều duy nhất tôi không hài lòng về em ấy. Tôi tới một quán coffee gần đó để giết thời gian hơn là đứng chờ trước cổng công viên như một thằng ngốc. Mà khoan đã! Kia không phải là Minh Hạo sao? Nhưng khoảng cách khá xa nên tôi cũng không chắc chắn lắm, tôi tò mò, bước chân cũng dài hơn. Đến khi đã xác định đó chính là Minh Hạo, tôi nhíu mày, cậu ấy thực sự ngốc đến nỗi đứng trước cổng chờ tôi và Linh Chi đến sao?
"Minh Hạo."
"A.. Anh... đã đến..."
"Đã đến đây bao lâu rồi?"
"... b..ba giờ.."
"Đồ ngốc!" Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy. Quả thật mắng cậu là đồ ngốc bao nhiêu lần cũng không đủ. Đến trước giờ hẹn tận nửa tiếng, bây giờ đã gần bốn giờ. Vậy là cậu đã đứng chờ gần một tiếng rồi..
"Ngu ngốc!"
Tôi bao phủ lấy đôi tay lạnh cóng của cậu, dẫn cậu vào trong quán coffee. Không khí ấm áp trong này làm cơ mặt tôi dần giãn ra. Chọn đại một bàn trống, tôi nói với bồi bàn, "Cho một ly cacao nóng. Cảm ơn."
"Vâng. Xin quý khách đợi một chút, đồ uống sẽ ra ngay."
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào đồ ngốc đang cuối đầu vuông góc với mặt bàn, hai tay cậu chỉ biết bấu chặt vào ống quần, hai tai đều đỏ hết lên. Bất quá tôi không nhìn được mặt của cậu, nhưng tôi khẳng định nó cũng đỏ không thua kém gì đôi tai kia đâu. Tay tôi vươn tới chạm vào cái má lạnh ngắt của cậu, không hiểu sao, tôi thấy thật xót. Dường như cảm nhận được nguồn nhiệt từ tay tôi truyền tới, cậu vội ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt ươn ướt nước nhìn thẳng vào tôi. Quả thật tôi có chút không kiềm lòng được, vươn cả hai tay áp cái má phấn nộn kia lại. Cảm thấy chưa đủ, tôi vô thức bẹo má cậu. Cảm giác thật sảng khoái, vô cùng dễ chịu.
"Anh...."
"Em thật ngốc."
"Sao cứ mắng em ngốc hoài vậy?"
Minh Hạo a, anh không biết em lại thích chu môi đến vậy. Bất quá nhìn em như vậy lại càng thêm đáng yêu.
"Bởi vì em ngốc."
"Hồi nào?"
"Ngốc mới không biết."
"Em đang hỏi anh đó!"
"Ngốc."
"Thừa... AA!!!"
Cậu bỗng dưng gập người xuống ôm bụng lại khiến tôi vô cùng hoảng hốt. Đôi tay vô thức ôm cậu thật chặt, tôi thật sự rất lo sợ.
"Minh Hạo!! Em bị sao?!"
"...đa...đau....dạ..dày..."
"Minh Hạo!! Mau tỉnh lại!! Minh Hạo!!"
Bệnh viện YY
"Cậu là người nhà của bệnh nhân Hoàng Minh Hạo?"
"Cháu là bạn cậu ấy."
Vị bác sĩ già nhíu mày. Tim tôi vô thức run rẩy.
"Cậu ấy...bị sao?"
"Hừ. Giới trẻ ngày nay chả biết chăm lo sức khoẻ gì hết! Bị viêm dạ dày, đồng thời còn bị nhiễm lạnh dẫn tới sốt cao. Tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cùng với thuốc hạ đau dạ dày rồi. Khi bệnh nhân tỉnh, cho cậu ấy ăn chút cháo lỏng sẽ đỡ hơn. Cậu có thể giúp tôi liên lạc với người nhà bệnh nhân để thanh toán tiền thuốc được chứ?"
"Cháu sẽ trả. Cảm ơn bác sĩ."
"Đi theo tôi."
.
.
.
.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường. Nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, lòng lại một trận đau xót. Tôi thật sự đã vô tâm quá mức rồi.
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi mò trong túi quần. Ra là điện thoại của Minh Hạo, là Khôn Ca sao? Gọi tên thân mật như vậy, chắc cũng chơi rất thân. Tôi liền bấm trả lời.
[ Trễ rồi sao vẫn chưa về?! Em đã nói sẽ về sớm mà! La cà đi đâu vậy hả? ]
Một tràng xổ ra từ đầu dây bên kia khiến tôi có chút ngớ người, không biết phải trả lời người kia như thế nào.
[ Này Hạo Hạo!! Còn giả điếc nữa sao?! ]
"Minh Hạo hiện đang ở bệnh viện YY." Nên nói sự thật vẫn hơn.
[ Tại sao em ấy lại ở trong bệnh viện?! ]
"Bị viêm dạ dày, sốt cao..."
[ Cậu chờ tôi 15 phút, tôi lập tức tới liền! ]
Người kia cúp máy. Tôi lại ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu. Thật tốt, nó đã hồng hào lên đôi chút. Khẽ thở phào trong lòng, thật tình tôi không muốn đi tí nào. Chỉ muốn ở lại chăm sóc cho cậu thôi.
"Hộc hộc... cảm ơn cậu đã trông em ấy..."
Giọng nói của người kia cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi quay đầu nhìn, người kia quả thật có chút quen mắt. Bất quá gặp ở đâu thì tôi cũng không nhớ.
"Không có gì. Cháo trong bình giữ nhiệt đặt trên bàn, khi nào Minh Hạo tỉnh lại thì cho cậu ấy ăn. Bất quá vẫn nên hâm lại. Thuốc để ngay bên cạnh, ăn xong liền uống. Tạm biệt."
"Một lần nữa cảm ơn cậu. Tạm biệt."
Tôi khẽ nán lại trước cửa để nhìn ngắm gương mặt thiên thần ấy. Có một cảm xúc gọi là lưu luyến đang bao trùm lấy tôi. ( đệch *-* cứ như được gặp nhau lần cuối. /phá mood tí =))/ )
Tôi phóng xe moto về nhà. Lên phòng cắm sạc điện thoại, mở nguồn mới biết tôi đã nhỡ rất nhiều cuộc gọi, đều là từ Linh Chi... Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng lười gọi điện giải thích. Ngày mai đi học rồi nói cũng được.
Vì đã quá mệt mỏi, vừa trèo lên giường thì tôi liền ngủ ngay.
------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip