Chương 3
Mặc dù Ham EunJung đang đàm phán với người khác, nhưng sự chú ý của nàng vẫn luôn đặt trên người Park JiYeon, làm cùng lúc nhiều chuyện đối với nàng không có gì là khó. Thật ra giờ phút này, trong lòng nàng có cảm giác khó chịu, nhưng trên mặt nàng vẫn biểu hiện vui vẻ cùng người nói chuyện. Cơn khó chịu này là do Park JiYeon gây nên, nếu như nàng nhớ không lầm, lúc này Park JiYeon đã gặp người thực hiện quy tắc ngầm đầu tiên với mình. Dĩ nhiên, Park JiYeon mới ra đời không lâu, sẽ rất quả quyết cự tuyệt cái loại quy tắc ngầm này, chẳng qua là cái tên cặn bã bị người cự tuyệt kia sau khi quay lại buổi tiệc, giựt dây cho người khác, liều mạng rót rượu cho nàng, trong lúc nàng say rượu mất đi lý trí, để cho Park JiYeon thua thiệt lớn lao, sau đó mới có chuyện, Park JiYeon có tâm lý 'bình đã sứt lại mẻ'.
Dĩ nhiên Ham EunJung đang ở thời điểm những chuyện này chưa phát sinh, mà muốn ngăn cản toàn bộ.
Park JiYeon nhìn thấy người kia theo đuôi Park JiYeon, nàng cũng lập tức tìm cớ đuổi người đang quấn bên cạnh mình đi, bước ra ngoài, nghe lén người nọ và Park JiYeon nói chuyện. Park JiYeon phát hiện đoạn đối thoại của tên đó với Park JiYeon giống như đời trước của nàng như đúc, ngay cả phản ứng của Park JiYeon cũng giống như vậy, nàng quả thật đã quay lại mình.
Nàng nhớ cái tên cặn bã kia bị mình cự tuyệt xong, để lại một tràng cười âm lãnh, giống như ác mộng quấn quanh trí nhớ Park JiYeon, cho đến bây giờ, Ham EunJung vẫn còn nhớ như vừa mới xảy ra.
Tên cặn bã kia rời đi, Park JiYeon ôm hai vai ngồi chồm hổm trên đất, cả đêm phải gồng mình làm nàng có cảm giác cực kỳ khó chịu, bây giờ lại bị nói đến chuyện quy tắc ngầm, lòng Park JiYeon càng u oán đến cực điểm. Nàng cảm thấy cửa hy vọng đã đóng chặc lại với mình, cho dù nàng có cố gắng như thế nào, tất cả cũng đều là vô dụng.
Ham EunJung nhìn bản thân mình cuốn người chồm hổm dưới đất, trong lòng hơi căng thẳng, nàng đau lòng chính mình năm đó, dĩ nhiên nàng biết cỏ khô không chỗ nương tựa, cố gắng muốn thoát khỏi vận mạng của mình là chuyện khó khăn đến cở nào. Ham EunJung đem áo khoác của mình phủ lên người Park JiYeon.
Park JiYeon ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đứng trước mặt mình, đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đẹp đến mức bản thân nàng cũng có chút tự ti, tuổi không lớn lắm, nhưng có một cỗ khí chất không thể khinh thường. Lúc ở buổi tiệc nàng có chú ý đến người này, nghe nói là người thừa kế tập đoàn Ham Thị, cố ý muốn giao thiệp với giới giải trí, rất có thể sẽ đầu tư cho một bộ phim truyền hình, ngay cả đạo diễn cũng phải cung kính một bậc. Giờ phút này Ham EunJung giống như ánh dương cao cao tại thượng, còn mình thì, ít nhất Park JiYeon cảm giác bản thân mình đứng trước mặt Ham EunJung, cũng chỉ xem như là bụi bặm mà thôi.
"Cảm ơn, tôi sợ làm bẩn áo của chị" Park JiYeon nhìn Ham EunJung cười một cái, rõ ràng đây là người mà nàng muốn lấy lòng nhất, nhưng giờ phút này Park JiYeon chỉ cảm thấy sức lực của mình đã bị rút sạch sẽ đi, tất cả những lời nịnh hót, lấy lòng cũng không thể nói nên lời, chẳng qua chỉ là đứng lên, cởi áo khoác xuống, trả lại cho Ham EunJung, bởi vì nàng biết, quần áo của Ham EunJung mặc trên người nhất định là không rẻ, nàng thực sự thường không nổi, có khi đến trả tiền giặt ủi nàng cũng không có, nàng muốn đứng lên cũng cảm thấy khó khăn.
"Mặc đi, quần áo của tôi không thiếu mấy thứ như vậy." Đối với tâm tư của Park JiYeon, Ham EunJung rõ như lòng bàn tay, có ai có thể hiểu rõ bản thân mình hơn mình đây?
Park JiYeon suy nghĩ một chút, cũng đúng, Ham EunJung có thể đưa quần áo cho mình mặc, đại khái cũng sẽ không cần nữa, nhưng tại sao Ham EunJung lại thương hại mình? Thật ra Park JiYeon không thích cảm giác bị người ta thương hại như vậy.
"Chị đã nghe thấy sao?" Park JiYeon suy nghĩ một chút trong lòng có chút khó chịu, ban đầu lòng tự ái của nàng vẫn còn rất mạnh.
Ham EunJung không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Không muốn bị người thương hại, cũng chỉ có cách làm cho bản thân mình mạnh mẽ lên." Ham EunJung thản nhiên nói, bây giờ tất cả thống khổ chưa có bắt đầu, nàng nhất định phải làm cho Park JiYeon hiện tại cường đại lên.
Park JiYeon cười khổ một cái, dĩ nhiên là nàng muốn mạnh mẽ, nhưng làm được dễ lắm sao?
"Có lẽ tôi sẽ giúp cô", Ham EunJung nhìn Park JiYeon thản nhiên lên tiếng, nàng không thể làm ra vẻ nôn nóng, dù sao nàng biết bây giờ trong lòng Park JiYeon vẫn còn tràn ngập phòng bị với người khác. Ham EunJung khéo léo dùng ngôn ngữ và hành động trở nên thực hợp lý.
"Tại sao chị lại giúp tôi?", Park JiYeon quả nhiên là cảnh giác nhìn về phía Ham EunJung, nàng không tin Ham EunJung vì nhất thời có thiện ý mà giúp mình. Điều duy nhất dượng nàng dạy nàng, chính là, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, nếu như một người nào đó vô duyên vô cớ đối tốt với mình, nhất định là có ý đồ. Lúc nàng mới đến nhà dượng, dượng vẫn còn không thèm nhìn nàng, nhưng sau khi dậy thì, càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, để cho dượng nàng nổi lên ý xấu, dần dần đối với nàng tốt hơn rất nhiều, như vậy làm Park JIyeon cảm thấy rất bất an. Quả nhiên cảm giác của nàng đúng, lúc mẹ nàng không có ở nhà, dượng nàng có ý đồ xấu xa với nàng, nhưng may mắn mẹ nàng kịp quay lại, cũng không để cho dượng nàng được như ý, khi đó mẹ nàng không nói gì, nhưng lại đề phòng, không cho nàng và dượng nàng ở cùng một chỗ. May mắn nàng tốt nghiệp sơ trung, muốn lên cao trung, Park JiYeon liền nói dọn lên trường ở theo yêu cầu, dượng nàng quả quyết không đồng ý, cũng vì vậy mà không tiếp tục cho tiền nàng đi học. Park JiYeon cũng không muốn đề phòng lo lắng khi dượng ở nhà, liền rời khỏi nơi vốn không thuộc về mình.
"Cô cảm thấy thứ đáng giá nhất trên người cô là gì?" Ham EunJung nhẹ cười lên tiếng hỏi.
Park JiYeon lắc đầu, nàng cảm giác cả người mình trên dưới đều là thứ rẻ tiền, cũng không có bất cứ vật gì đáng giá.
"Không, cô còn có gương mặt xinh đẹp này", Ham EunJung nhìn Park JiYeon giống như đang đánh giá một món hàng.
Park JiYeon không hiểu nên nhìn về phía Ham EunJung.
"Tôi chỉ muốn xem thay đổi vận mạng của một người có thể đem về bao nhiêu, mà muốn trả giá, có thể dùng thân thể của cô bù lại", Ham EunJung lên tiếng nghiêm túc.
Ham EunJung kinh ngạc nhìn Park JiYeon, nàng không nghĩ Ham EunJung có thể nói lên yêu cầu như vậy, cũng như là quy tắc ngầm mà thôi, nhưng khi Ham EunJung lên tiếng nói, chỉ làm cho nàng có chút ngoài ý muốn, chứ không phải có cảm giác ghê tởm như lúc nãy, có lẽ bởi vì nàng nhìn thấy trong mắt Ham EunJung không có ánh nhìn làm cho nàng khó chịu, mặc dù trong mắt Ham EunJung có nhiều thứ nàng nhìn không thể hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip