Chương 10: Trở lại

Thời gian cứ thế trôi, không chờ ai, cũng chẳng vì ai mà dừng lại.

Gần 1 năm kể từ ngày Olympic kết thúc trong cay đắng, hơn một năm từ ngày anh tự tay cắt đi tình yêu của đời mình. Mùa hè năm sau, cái tên Vương Sở Khâm lại lần nữa xuất hiện trên trang nhất các mặt báo — lần này không phải vì scandal, mà là chiến thắng.

Sân thi đấu ở Đức, chặng cuối của chuỗi giải đấu vô địch thế giới.
Khi trọng tài vừa thổi còi kết thúc set cuối cùng, Vương Sở Khâm buông vợt, hai tay chống gối, thở hổn hển. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, nhưng ánh mắt anh sáng rực — anh đã thắng.

4–2, một cuộc rượt đuổi căng thẳng trước tay vợt số 2 Nhật Bản – người từng đánh bại anh đúng vào ngày Quốc khánh năm ngoái. Lần này, anh là người đứng cuối cùng.

Khán giả Trung Quốc có mặt tại nhà thi đấu bật dậy vỗ tay, lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới. Người dẫn chương trình nghẹn ngào:

"Vương Sở Khâm đã trở lại. Không còn là chàng trai gãy gánh Olympic, mà là người đứng vững sau tất cả."

Cùng năm đó, anh liên tiếp giành cúp trong các giải đấu ở Hàn Quốc, Tây Ban Nha, và Giải Vô Địch châu Á.
Không còn là ngôi sao non trẻ sống dưới cái bóng của các đàn anh, Vương Sở Khâm bây giờ đã thật sự là người lãnh đạo của đội tuyển Trung Quốc.

Ban huấn luyện nói:

"Cậu ấy từng gục ngã. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ từ bỏ."

Mã Long — người thầy, người anh — lặng lẽ nhìn anh thi đấu qua livestream, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.

Thế nhưng...
Mỗi lần kết thúc trận, khi ánh đèn sân khấu tắt, khi cổ động viên rút lui, người ta lại thấy Vương Sở Khâm đứng thẫn thờ bên đường pitch, ngước mắt nhìn lên khán đài như tìm kiếm một ai đó.

Anh đã thắng.
Nhưng... người anh muốn chia sẻ niềm vui nhất — đã không còn ở đó.

Ở 1 nơi xa khác Tôn Dĩnh Sa đang rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh.

Trong phòng sinh, không khí ngột ngạt và căng thẳng đến tột độ. Tôn Dĩnh Sa nằm trên giường, mặt nhăn lại vì đau đớn. Cơn co thắt dữ dội khiến cơ thể cô như bị xé nát. Mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng cô không thể ngừng được cơn đau. Mỗi lần cơn đau đến, cô hít vào một hơi thật sâu, gồng mình chống lại, nhưng nó vẫn mạnh mẽ như sóng vỗ, đẩy cô vào bờ vực.

"Chị Dĩnh Sa, kiên trì thêm chút nữa, đừng từ bỏ!" Tiếng y tá vang lên như một lời động viên, nhưng cô chỉ cảm thấy đau đớn và hoang mang. Cô nhìn chằm chằm vào trần nhà, cố gắng không để những giọt nước mắt trào ra. Cô không thể khóc. Không phải lúc này.

Ba mẹ cô đứng bên ngoài, lo lắng nhìn qua cửa kính, nhưng Tôn Dĩnh Sa không muốn họ thấy cô yếu đuối. Cô muốn họ tự hào, muốn họ nhìn thấy cô mạnh mẽ, giống như những gì cô đã từng làm trên sân đấu.

Mỗi lần cơn co thắt đến, cô chỉ còn biết siết chặt tay vào chăn, răng nghiến chặt, kiên cường như một chiến binh đang chiến đấu trong trận chiến cuối cùng. Tâm trí cô không còn nghĩ về gì khác ngoài một điều duy nhất: con trai cô phải khỏe mạnh. Cô phải làm tất cả để đứa bé này được sinh ra an toàn.

"Một lần nữa, hít vào rồi thở ra, chị Dĩnh Sa!" Tiếng bác sĩ kéo cô trở lại hiện thực. Tôn Dĩnh Sa thở gấp, cơn đau vẫn dai dẳng, nhưng cô đã quyết tâm, như những lần cô đã quyết tâm chiến đấu trên sân bóng bàn.

Rồi cuối cùng, tiếng khóc của đứa bé vang lên trong phòng sinh. Một tiếng khóc mạnh mẽ, giống như tiếng vỗ tay vang dội trong một chiến thắng vĩ đại. Tôn Dĩnh Sa khẽ mở mắt, và trước mắt cô là một thiên thần nhỏ, bé trai mạnh khỏe, mắt nhắm nghiền nhưng khuôn mặt như đang tìm kiếm mẹ.

Cô mỉm cười, dù cơ thể vẫn đau đớn, nhưng trái tim cô đã lấp đầy bởi một tình yêu vô bờ bến, một niềm vui tuyệt vời mà chỉ có người mẹ mới cảm nhận được. Cảm giác này, sự sống mới, là điều mà cô đã chịu đựng bao nhiêu thử thách chỉ để có được. Và giờ đây, cô không hề hối tiếc.

Sau khi sinh, Tôn Dĩnh Sa cảm nhận một cảm giác lạ lùng, một sự vỡ òa trong tim. Đau đớn vẫn còn đọng lại trong cơ thể, nhưng niềm vui, hạnh phúc lại chiếm lấy tâm trí cô. Cô ngồi tựa vào gối, hơi thở gấp gáp, nhưng ánh mắt cô không rời đứa con nhỏ bé nằm trong tay bác sĩ. Cơ thể cô yếu ớt, nhưng trong tâm hồn cô là một sức mạnh mới.

Nước mắt từ từ chảy ra, nhưng không phải vì đau đớn. Cảm giác ấy giống như là một giải thoát. Cô mỉm cười, môi khẽ run lên vì xúc động. Cô biết rằng những đau đớn này, những hy sinh mà cô phải trải qua, tất cả đều xứng đáng. Đứa trẻ trong tay cô, đứa con mà cô đã mang trong suốt những tháng ngày đầy khó khăn và căng thẳng, giờ đây đã ra đời mạnh mẽ và khỏe mạnh.

"Con của tôi..." Cô thì thào, mắt ngấn lệ, tay run run chạm nhẹ vào khuôn mặt bé nhỏ của con. Từng hơi thở nhỏ của đứa bé như khiến lòng cô xao xuyến. Cô chưa bao giờ cảm thấy một tình yêu mạnh mẽ và thuần khiết đến vậy.

Khi cô ngẩng đầu lên, bác sĩ và y tá đã ra hiệu cho cô nghỉ ngơi, nhưng Tôn Dĩnh Sa không thể rời mắt khỏi đứa bé. Cô không thể tin rằng mình đã có thể mang đến một sinh linh nhỏ bé vào thế giới này. Mọi đau đớn, mọi thử thách trong suốt quãng thời gian qua bỗng chốc trở nên nhỏ bé trước tình yêu này.

Tôn Dĩnh Sa thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nhưng lại tràn đầy tự hào. Cô biết rằng cuộc sống của mình sẽ thay đổi mãi mãi từ giây phút này, không còn chỉ là những chiến thắng trên sân đấu, mà là những chiến thắng trong cuộc sống, trong tình yêu và sự chăm sóc cho đứa con của mình.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy đứa bé vào lòng, lòng đầy an yên, như thể mọi thứ đã được định sẵn. Cảm giác này là niềm hạnh phúc trọn vẹn mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, và cô sẵn sàng đón nhận tất cả những gì sắp tới, dù là gian nan hay thử thách, vì giờ đây, cô có một lý do mới để mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc đầm đìa nước mắt, khi ánh mắt Tôn Dĩnh Sa dừng lại trên đứa con bé bỏng trong tay, một cơn sóng lòng bỗng dưng dâng trào trong cô. Cô nhìn đứa trẻ và bỗng nhớ đến Vương Sở Khâm. Cái tên ấy, hình ảnh của anh vẫn luôn in sâu trong tâm trí cô, dù cho họ đã chia xa. Cô nhớ đến ánh mắt của anh, những khoảnh khắc mà anh từng vỗ về, động viên cô, và cả những lần anh mang lại cho cô niềm tin trong những lúc khó khăn nhất.

Một phần trong lòng cô vẫn mong muốn anh có thể ở đây, chứng kiến giây phút thiêng liêng này, chứng kiến đứa con mà họ cùng nhau tạo ra. Dù cho họ đã không còn bên nhau, dù cho những tổn thương vẫn còn nguyên vẹn, cô không thể không nghĩ đến anh.

Tôn Dĩnh Sa nhìn đứa trẻ trong tay mình, đôi mắt đẫm lệ nhưng ánh lên niềm hạnh phúc. Cô mỉm cười nhẹ, nhìn đứa bé nhỏ bé mà cô đã mang nặng đẻ đau suốt bao tháng trời. Đó là niềm tự hào, là tất cả những gì cô có thể dành trọn vẹn cho cuộc đời mình.

Mẹ cô đứng bên cạnh, khẽ hỏi: "Con sẽ đặt tên cho bé là gì?"

Một cơn sóng mạnh mẽ dâng lên trong lòng Tôn Dĩnh Sa. Cô không cần suy nghĩ lâu. Dưới ánh mắt âu yếm của mẹ, cô thì thầm, nụ cười trên môi dần trở nên kiên quyết: "Con sẽ đặt tên là... Vương Dĩnh Khâm."

Mẹ cô nhìn cô, ánh mắt như hiểu được nỗi lòng vẫn là không buông được.

Một năm rưỡi nữa trôi qua, và sự thay đổi của bọt biển - đây là cái tên mà ông và bà ngoại bé đặt cho. . Cậu bé giờ đã không còn là đứa trẻ thơ ngây nữa, mà là một nhóc tì vui vẻ, năng động, và đã bắt đầu thể hiện tính cách riêng. Nhìn tổng thể quả thật chính là phiên bản thu nhỏ của Vương Sở Khâm, chỉ có ánh mắt long lanh là giống Tôn Dĩnh Sa ánh nhìn của cậu lúc nào cũng tò mò, khám phá mọi thứ xung quanh. Cậu bé đã biết đi vững vàng, những bước chân nhỏ xíu trên nền nhà, đung đưa theo từng nhịp của những lần bước đầu tiên, khiến trái tim mẹ lại như thắt lại vì yêu thương.

Tôn Dĩnh Sa vẫn nhớ như in những ngày đầu làm mẹ, bao nhiêu lo lắng và mệt mỏi, nhưng nhìn con lớn lên từng ngày, cô nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc đều xứng đáng. Dĩnh Khâm không chỉ giống Vương Sở Khâm về ngoại hình mà còn cả tính cách. Cậu bé có một vẻ ngoài mạnh mẽ, cứng cỏi, nhưng khi ôm lấy mẹ, lại mềm mại, ngọt ngào. Những lúc cậu bé đùa giỡn, cười đùa với cô, cô cảm thấy niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Bình thường, Tôn Dĩnh Sa không bao giờ cố tình giấu con trai mình về cha đứa bé. Dù trong lòng có bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu lần đêm dài cô phải gạt nước mắt để bước tiếp, cô vẫn tin rằng Vương Sở Khâm là một phần máu thịt quan trọng của Dĩnh Khâm – và một đứa trẻ không nên lớn lên mà không biết về bố của mình.

Khi có các giải đấu quốc tế được phát sóng, cô sẽ bế bé ngồi trước màn hình. Cậu nhóc Dĩnh Khâm tuy chưa hiểu hết, nhưng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh Vương Sở Khâm tung cú đánh uy lực trên sân đấu, mắt bé sẽ sáng lên, hai tay vỗ vỗ vào màn hình, miệng bi bô gọi:

"Bố ! Bố !"

ương Sở Khâm vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tin tức về Tôn Dĩnh Sa.

Sau mỗi buổi tập luyện dài đến kiệt sức, anh sẽ mở điện thoại ra, lướt qua các trang tin thể thao, các nhóm kín của người hâm mộ hay thậm chí những bài viết vu vơ trên mạng, chỉ để hy vọng tìm thấy một dấu vết nhỏ về cô. Anh không dám hỏi thẳng ai – vì từ lâu anh đã không còn tư cách.

Trong lòng anh vẫn luôn day dứt về ngày hôm đó, cái ngày cô bước ra khỏi cuộc đời anh trong nước mắt, còn anh thì buộc mình phải đứng yên, đóng vai kẻ vô tâm. Nhưng càng về sau, anh càng hiểu ra: anh sai rồi – không chỉ sai vì đẩy cô đi, mà còn sai vì đánh mất người duy nhất từng nắm tay anh bất chấp mọi sóng gió.

Mỗi lần thi đấu xong, dù thắng hay thua, anh đều nhìn lên khán đài một lúc lâu – nơi từng có cô, từng có ánh mắt cổ vũ ấm áp không bao giờ phán xét. Bây giờ, chỉ còn trống rỗng.

Thế nhưng... trái tim anh chưa từng ngừng gọi tên cô. Trong ánh mắt đầy mỏi mệt của Vương Sở Khâm vẫn luôn tồn tại một hy vọng mong manh: một ngày nào đó, anh có thể gặp lại cô, dù chỉ để nói một câu xin lỗi mà năm xưa anh chưa từng dám nói thành lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip