11. Mưa

Khi ngày đó đến gần, Lee Seokmin vẫn ngoan cố từ chối sự giúp đỡ của Jeon Wonwoo. Kim Mingyu hiểu ra và đặt lịch hẹn với một bệnh viện khác với sự giúp đỡ của sếp. Ngày tư vấn trực tiếp là một ngày nắng đẹp, hai người đến ngân hàng trước, với lý do chồng dì Kim đánh bạc rất nhiều nhưng số dư trong thẻ vẫn đủ để giao dịch.

Khi hai người ra khỏi ngân hàng, Kim Mingyu trầm ngâm,

"Cái này xem ra thật sự là không ít."

"Có lẽ vậy."

"Nhưng anh thực sự không thể tưởng tượng được, trong vài năm làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy nhỉ."

Anh ấy không biết, nhưng Lee Seokmin thì biết.

Năm thứ hai trong tù, mẹ kết hôn, đối phương cũng không còn trẻ. Trước khi mẹ đi, bà nói với dì Kim rằng phục vụ nhiều người và phục vụ một người có sự khác biệt, nếu may mắn còn có thể nhận được tiền bảo hiểm.

Bà ấy nói điều này như một trò đùa, nhưng bà không mong đợi nó trở thành sự thật. Bà gọi cho dì Kim và hỏi, cô có nghĩ rằng tôi đã dành tất cả may mắn trong cuộc đời của mình ở đây không.

Lee Seokmin đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ một đôi mắt ranh mãnh

"Mingyu, anh có biết kinh doanh cái gì kiếm được nhiều tiền nhất không?"

"Cái gì?"

"Kết hôn."

Kim Mingyu có vẻ bối rối, Lee Seokmin tiếp tục,

"Tất nhiên, giống như bất kỳ công việc kinh doanh khác, nó cũng cần rất nhiều vốn đầu tư ban đầu và một chút may mắn."

Kim Mingyu không hiểu cậu nói lời này là có ý gì, bèn chọn ra một từ khóa,

"Có thể là vậy, nhưng anh không cho rằng hôn nhân là chuyện nên kinh doanh, chẳng phải nên vì tình yêu sao?"

"Hmm ... em nghĩ anh nói đúng."

Kim Mingyu nắm lấy tay cậu, cau mày lẩm bẩm,

"Có thật không vậy? Đừng có miễn cưỡng nói cho anh vui."

Lee Seokmin lắc nhẹ cánh tay anh,

"Không có mà, ăn tối xong chúng ta đi bệnh viện nhé?"

"Được thôi."

Ngay sau bữa ăn, Minji đột nhiên gửi một tin nhắn, nói rằng cậu sắp chết đói trong bệnh viện, và nhờ Lee Seokmin mua đại một ít cháo.

/Sao em lại ở bệnh viện vậy?/

/Không có gì, chỉ là uống thêm vài viên thuốc ngủ thôi/

Khi Lee Seokmin bước vào phòng bệnh, cậu nhìn thấy Minji đang nằm trên giường một cách yếu ớt sau khi rửa dạ dày, cổ tay gầy guộc nhô ra khỏi ống tay áo, trông giống như những cây lau sậy luôn mọc thành đám bên bờ ao.

Mẫn Chi thấy cậu đi tới, cười nói:

"Anh tới rồi hả, anh nói xem hai chúng ta bây giờ giống như tình tiết gì ..."

Lee Seokmin cười không nổi, "Không phải nói không muốn chết sao?"

"Em không muốn chết mà, anh yên tâm."

Lại là câu nói này, Lee Seokmin không tin nữa, đặt hộp cháo trên tay lên tủ,

"Bộ dạng này mà còn nói là không muốn chết à? Không muốn chết thì uống thuốc ngủ làm gì!"

Kim Mingyu vội vàng đỡ bát cháo suýt bị đổ, thấp giọng nhắc nhở,

"Seokmin, còn có người khác nữa."

Mẫn Chi cũng cười:

"Đúng đó, anh đừng giận mà, thuốc là của bố, em không có mua."

Khi nói chuyện, vẻ mặt Minji vẫn thoải mái như thường:

"Có hơn 50 viên, cũng không biết ông ấy để dành bao lâu, thấy ổng do dự nên em giật lấy. Em nói so với ổng thì em càng cần thuốc ngủ hơn."

"Em vốn chỉ muốn ngủ một giấc thôi, nhưng ai ngờ lại thấy khó chịu, không nghĩ tới lại khó chịu như vậy, ông già hoảng sợ liền gọi điện thoại cấp cứu. Cũng lạ, ổng vậy mà muốn cứu em, xem ra ổng cũng giống em, đều không muốn chết."

Lee Seokmin không biết phải nói gì, cậu lại một lần nữa cảm thấy sợ muốn chết khi Minji kể chuyện. Đánh đổi sự đau khổ của người khác để lấy hứng thú là điều không tốt, thậm chí là đáng khinh bỉ.

Sau khi Minji ăn xong cháo thì giục hai người nhanh chóng rời đi, nguyên nhân là do Lee Seokmin ngồi bất động trên chiếc ghế đẩu cạnh giường tỏ vẻ khó chịu với cậu, chú ở giường bên cạnh cho rằng đó là kẻ thù tìm đến, muốn gọi cảnh sát hộ cậu.

"Mau đi đi, ngày mai rồi tới thăm em, em còn muốn ăn cái này."

Lee Seokmin tức giận đến mức bỏ đi không nói một lời.

Mùa đông ở Seoul lâu và lạnh, với dư vị khắc nghiệt kéo dài đến tháng Năm, mặc dù mùa xuân đã đến. Trong lúc chờ xe buýt ở sân ga, Lee Seokmin bất ngờ nói:

"Mingyu, em muốn thay đổi điều ước sinh nhật, chỉ cần anh ở trước mặt em nguyên vẹn vậy là đủ rồi, những cái khác em không cần nữa."

Lòng bàn tay ấm áp của Kim Mingyu bao lấy cậu và ôm cậu thật chặt.

"Anh cũng vậy."

Thời gian cho ca mổ mới vẫn chưa được xác định, Jeon Wonwoo đã gọi điện lại. Kim Mingyu cũng chặn anh ta. Không còn cách nào khác, Jeon Wonwoo chỉ có thể tìm đến quán bar, đợi ở cửa mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng cũng thấy Kim Mingyu tan làm đi ra cùng với Lee Seokmin bên cạnh.

Anh đi thẳng về phía trước, "Seokmin!"

Lee Seokmin cau mày, "Anh lại làm gì ở đây?"

"Vẫn là chuyện phẫu thuật. Shuomin, bệnh viện chỗ mình có kỹ thuật tiên tiến nhất, cũng đủ cơ sở chắc chắn, cậu thật sự phải suy nghĩ cẩn thận, đây không phải là chuyện nhỏ."

Kim Mingyu đứng sang một bên, không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm. Jeon Wonwoo cảm thấy không thoải mái khi bị nhìn như vậy, cảm thấy rằng anh ấy phải giải thích:

"Ngày hôm đó tôi nói vậy chỉ để khiêu khích anh, đừng suy nghĩ nhiều, tôi không có ý định khác với Seokmin, chứ đừng nói đến việc làm tổn thương cậu ấy."

Trước khi Kim Mingyu có thể nói, Lee Seokmin đã nói,

"Vậy tại sao cậu lại tìm đến anh ấy?"

"Mình ......"

"Cậu muốn anh ấy thuyết phục tôi, nhưng lại không dám trực tiếp tới tìm tôi?"

"Ừ, sợ cậu không muốn gặp mình."

"Tôi hiện tại cũng không muốn."

Nói xong, Lee Seokmin nắm lấy cổ tay Kim Mingyu, còn chưa đi được vài bước, Jeon Wonwoo đã lớn tiếng ở phía sau:

"Seokmin, rốt cuộc cậu muốn mình làm gì thì mới chịu phẫu thuật?"

Lee Seokmin dừng lại, sau một lúc mới quay người lại

"Cậu thực sự không biết tôi đang chờ đợi cái gì sao?"

Cậu nhìn Jeon Wonwoo, và lặp lại một lần nữa,

"Jeon Wonwoo, cậu thật sự không biết sao?"

Đây có thể là cơ hội cuối cùng. Jeon Wonwoo nghiến chặt răng, quai hàm khẽ run.

Lee Seokmin có chút không kiên nhẫn,

"Vẫn không biết phải không? Vậy tôi đi đây."

Jeon Wonwoo bất lực

"Nếu mình nói, hôm đó mình có đến thì sao?"

Đôi mắt của Lee Seokmin đột nhiên trở nên rất trống rỗng, như là cậu không thể hiểu Jeon Wonwoo đang nói gì.

"Ý gì?"

"Ngày hôm đó, mình có tới tìm cậu."

Vào buổi tối cùng ngày, màn đêm buông xuống và họ buộc phải nghĩ về ngày hôm đó một lần nữa.

Mùa mưa thê lương còn chưa kết thúc, hơi thở phả ra nhanh chóng tan vào không khí, tăng thêm cảm giác ẩm ướt nhớp nháp, Jeon Wonwoo nắm chặt tờ giấy trong văn phòng, cúi đầu nghe giáo viên giảng bài.

"Wonwoo, kỳ thi đại học càng ngày càng gần, em không chuyên tâm ôn thi, làm sao có thể thi vào đại học y được? Bố em nói thầy phải thường xuyên nhắc nhở em."

"Cô, em đang chú ý ạ."

"Nhưng thầy thấy em và Lee Seokmin rất thân, không phải em không biết em ấy xảy ra chuyện gì, không sợ bị ảnh hưởng sao?"

"Nhưng thành tích của Seokmin rất tốt."

Cô giáo chậm rãi cầm tách trà lên, nhẹ nhàng thổi bay những cánh trà vương vãi trên mặt nước

"Điểm số có thể giải thích tất cả sao?"

Thật là nực cười. Jeon Wonwoo tự nghĩ. Câu trước vẫn nói rằng không có điểm số thì không có tương lai, nhưng đối với Lee Seokmin thì điểm số không quan trọng. Tại sao không nói luôn là Lee Seokmin không có tương lai đi.

Jeon Wonwoo mỉm cười, 

"Thưa cô, em sẽ có chừng mực, nhưng mà Seokmin đang đợi em."

Sau khi tan học, anh chạy một mạch đến chỗ hẹn, thật nhanh để có thể quên đi tất cả những thứ đạo đức giả và ngu xuẩn đó. Vội vàng giơ cổ tay lên nhìn thời gian, đã trễ gần nửa tiếng.

Nhưng, mới có nửa tiếng thôi, Lee Seokmin chắc chắn vẫn đang đợi anh.

Khi đến phố Ngô Đồng, anh không thấy Lee Seokmin đâu cả. Chỉ có một nhóm người xung quanh cửa hàng trái cây, và giọng nói của họ chỉ đủ để anh nghe thấy. Họ nói rằng có một vụ giết người ở đây, và kẻ giết người là một học sinh trung học đã bị cảnh sát bắt đi.

Jeon Wonwoo ngồi bệt xuống đất, toàn bộ sức lực trong người như bị rút cạn, dù thế nào cũng không đứng dậy được.

"Cậu học trò, cháu không sao chứ?"

Chú bên cạnh đưa tay ra, nhưng anh hoảng hồn tránh đi, đối phương bĩu môi rồi nhanh chóng rời đi. Không biết qua bao lâu, đám đông ùn tắc mới giải tán, anh mới chật vật đứng dậy rời khỏi ngã tư đường Ngô Đồng, lúc này trời bắt đầu đổ mưa. Lúc đầu là những hạt mưa nhỏ, một lúc sau to dần, chúng lao vào đánh anh.

Bố gọi: "Mấy giờ rồi! Sao con chưa về?"

Anh mở miệng và nhận ra mình đang khóc,

"Bố, bố có thể đến đón con không?"

Bố nghe thấy giọng nói của anh thì hốt hoảng:

"Wonwoo? Sao thế? Con đang ở đâu? Đừng sợ, bố sẽ đến ngay."

Xe của bố nhanh chóng đến, một chiếc khăn tắm lớn quấn lấy anh, thế giới bên ngoài cửa sổ đã mờ đi.

Anh biết rằng anh không thể thoát khỏi cơn mưa ấy.


***

lý do đơn giản nhưng cũng rất thực tế, từ đầu thì thái độ của jww cũng ko phải người xấu rồi mọi người nhỉ

dù sao thì đã thật sự có 1 người đối xử tốt thật lòng với lsm thời niên thiếu, chỉ là ko có duyên thoi, cục đá trong lòng lsm có thể bỏ xuống r

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip