1. Chỉ có kẻ ngu mới không nghi ngờ.
Trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy giữa căn biệt thự nơi ngoại ô hẻo lánh. Tiếng nhạc ồn ào đập vào bốn bức tường rồi dội ngược lại màng nhĩ như thể muốn ép hỏng thính giác, có điều âm thanh lớn như vậy lại chẳng ảnh hưởng gì đến những người bên trong phòng. Mặt bàn vương vãi bột trắng cùng vài viên thuốc không rõ tên hiệu, hiển nhiên đây là một cuộc thác loạn dang dở.
Vũ Thái An lờ đờ mở mắt, gã vươn người qua ôm lấy người đẹp bên cạnh vào lòng, nửa thân trên của nàng đang trong trạng thái hoàn toàn không có gì che chắn, thậm chí nơi khe ngực còn vương toàn là bột trắng. Vũ Thái An vùi mặt vào bộ ngực đầy đặn của nàng, vừa dụi vừa hít thấy thêm một hơi cho thoả. Nhìn sang bên cạnh một đoạn là Phùng Chí Kiên, gã còn hơn cả Thái An, mỗi tay đều đang ôm một người đẹp, các nàng dựa vào người gã, tựa đôi gò bồng đầy đặn lên ngực gã. Tất cả đều đang trong trạng thái không đủ tỉnh táo để nhận ra tiếng bước chân đang đến gần.
Cánh cửa bật mở, bốn tên áo đen nghiêm chỉnh bước vào xốc hai gã đàn ông đang phê thuốc kia dậy. Ngay sau khi tiếng nhạc được tắt đi, lại thêm một người xuất hiện trước cửa. Trần Minh Hiếu đút một tay vào túi quần, hơi cau mày nhìn đống lộn xộn trước mắt.
"Shh- không phải.. ngày mai anh ba mới về sao? Hôm nay là ngày mấy rồi? Qua ngày mới rồi ư?" - Vũ Thái An đờ đẫn xoa xoa mặt cố níu lại chút tỉnh táo khi nhận ra anh ba của gã đã trở về.
Phùng Chí Kiên cũng cố gắng đứng thẳng dậy, gã chống tay xuống thành ghế, tay còn lại đẩy hai tên mặc đồ đen kia ra: "Mọi chuyện thế nào rồi?"
Trần Minh Hiếu có chút không hài lòng nhìn một lượt xung quanh phòng rồi đột nhiên không đầu không đuôi phun ra một câu khiến cả hai gã đàn ông tỉnh lại giữa cơn bê.
"Anh cả chết rồi."
Bọn họ có bốn người. Lần lượt theo thứ tự cấp bậc là Trần Trịnh Nam, Phùng Chí Kiên, Trần Minh Hiếu và Vũ Thái An. Bốn gã đàn ông tuy không phải anh em ruột thịt nhưng lại cùng nhau hợp tác xây dựng một đường dây buôn bán chất cấm và vũ khí hạng nặng trong khu vực Châu Á. Không có gì họ chưa làm và cũng chẳng có gì là không dám làm. Từ các ông trùm lớn của các nước đến những nhân vật máu mặt quan trọng của các quốc gia trong khu vực đều có quen biết hay nói cách khác đều là khách hàng của bọn họ. Nhưng hiện tại Trần Minh Hiếu vừa nói cái gì? Anh cả Trần Trịnh Nam của bọn họ chết rồi sao? Bốn gã, giờ chỉ còn lại ba?
"C-cái gì?" - Phùng Chí Kiên trợn mắt như không tin - "Anh cả chết rồi sao?"
"Làm sao? Tao phải mang đầu lão về thì chúng mày mới tin à?" - Trần Minh Hiếu và Phùng Chí Kiên thực ra không cách biệt nhiều về thứ bậc, nên cơ bản Trần Minh Hiếu cũng chẳng e dè gì. Hắn lững thững bước đến bên ghế sofa lớn, chọn một chỗ cạnh người đẹp vẫn còn chưa tỉnh thuốc rồi ngồi xuống. Cô nàng phát hiện ra hơi đàn ông, lập tức ngả người dựa vào người hắn, đồi núi trập trùng không có gì che chắn cũng theo đó mà áp sát đến. Trần Minh Hiếu cũng không bài xích như thể hắn vốn chẳng lạ mấy cảnh thế này, hắn vòng một tay về sau, ôm nàng vào lòng rồi lại nói tiếp. - "Bọn chim lợn đánh hơi đến gần nên không kịp đưa anh cả về gặp chúng mày lần cuối, nhưng chúng ta cũng không có thời gian để buồn đâu. Vụ lô hàng ở hải cảng Hamburg là vấn đề cần quan tâm hơn lúc này, Thái An sẽ xử lý. Vì Hamburg không phải sân nhà, nên hành động không được khinh suất. Còn, chuyện lũ cớm bẩn kia, mày xử lý đến đâu rồi, Phùng Chí Kiên?"
Phùng Chí Kiên không đáp, gã vặn nhẹ cổ rồi xoay người muốn rời khỏi phòng, Trần Minh Hiếu hiểu ý cũng lập tức đứng dậy đi theo gã sang một căn phòng khác. Băng qua một cánh cửa bí mật sau kệ sách, hai người bọn họ xuống đến một căn hầm.
Trên sàn là một tên đàn ông bị bọc kín cả thân người sau lớp ni lông lùng bùng, tay chân đều bị trói chặt, thoạt nhìn không khác gì một cái xác.
Trần Minh Hiếu chậm rãi tiến lại gần cái xác trên sàn, hơi cong lưng cúi xuống quan sát.
Sau lớp ni lông mờ mờ là khuôn mặt người đàn ông đã bê bết máu không còn nhìn rõ được gì, thậm chí, cũng không nhìn thấy còn dấu hiệu nào của sự sống.
"Chuyện còn lại tao sẽ giải quyết, mày không cần lo nữa. Vừa đi một chặng đường dài, lên chơi vài viên với các em đi, để tao gọi thêm vài con hàng tuyển nữa đến." - Phùng Chí Kiên giữ giọng đều đều, tay phải gã từ từ đưa về sau rồi rút ra một khẩu súng ngắn, động tác trơn tru không phát ra bất kỳ một tiếng động nào khác thường.
Đúng lúc đó, tầm nhìn trước mắt Phùng Chí Kiên đột nhiên mờ nhoè một trận, vạn vật xung quanh rung lắc dữ dội muốn biến dạng, gã lảo đảo lui lại vài bước, thậm chí cảm giác khẩu súng lục trên tay đột nhiên trở nên nặng ghê gớm. Lúc này Trần Minh Hiếu mới chậm rãi quay người lại, khoé môi cong cong nhìn Phùng Chí Kiên.
Khoảnh khắc đó, Phùng Chí Kiên biết gã đã ra tay chậm một bước rồi.
"Tao chuyển nghề đâu có nghĩa là năng lực của tao sẽ lụi bại? Người bạn hiền, mày chọn nhầm phe rồi." - Trần Minh Hiếu từng bước tiến đến trước mặt Phùng Chí Kiên, lúc này tiếng gót giày nện xuống sàn xi măng đột nhiên lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hai chân Phùng Chí Kiên bị rút cạn sức lực, hắn ngã khuỵu xuống sàn, chỉ biết lẩy bẩy siết lấy khẩu súng trước khi ý thức tan rã. Trần Minh Hiếu dừng lại một chút, hắn rút ra một điếu thuốc, kẹp lên bên môi rồi châm lửa, lửa đỏ bén vào đầu thuốc, mang hơi thảo mộc len lỏi vào trong buồng phổi. Sau khi phun ra một làn khói đục, hắn mới nói tiếp.
"Đúng, suy đoán của mày không sai. Trần Trịnh Nam là tao giết. Có điều mày không cảm thấy những bằng chứng nhỏ đó là quá trùng hợp sao? Từ USB đến cây bút ký, đến cả lũ cớm lần theo tao. Tất cả, đều trùng hợp đến lạ kỳ, nhỉ?"
"Mày... mày.." - Phùng Chí Kiên vẫn cố lùi lại trên đất, mặc dù hiện tại trước mắt gã đã nhoè đi đến mức gần như không còn có thể trông thấy gì.
"Từ vụ tao suýt mất mạng ở sân bay Macau là tao đã thấy có gì đó không ổn với mày rồi, lần này thử lại một chút, ai ngờ, mày định giết tao thật." - Trần Minh Hiếu bật cười. - "Tao biết Trịnh Nam chết, mày rất vui, mày sẽ còn vui hơn khi kết liễu được tao, rồi cơ ngơi chung này mày sẽ một tay thâu tóm. Nhưng mà đâu có dễ như thế, cuộc đời của những kẻ như chúng ta vốn luôn rất khó khăn, lúc nào cảm thấy dễ dàng quá thì nên xem lại mới đúng chứ. Ở đâu ra chuyện tốt Trần Trịnh Nam vừa chết mà lòi luôn ra được cơ hội tiễn tao theo vậy?".
Trần Minh Hiếu cúi xuống, cướp lấy khẩu súng trên tay Phùng Chí Kiên, hắn nghiêng đầu ngắm nghía khẩu lục Walther P99 trên tay. Đây là khẩu súng yêu thích nhất của Phùng Chí Kiên, vì đây là thứ đồ cuối cùng bố gã để lại cho gã, từ đó khẩu súng này trở này vật bất ly thân của Phùng Chí Kiên. Trần Minh Hiếu lên đạn trong khi bên môi vẫn kẹp điếu thuốc cháy dở, hắn giương nòng súng chĩa thẳng vào đầu Phùng Chí Kiên, nhưng giây tiếp theo hắn lại đưa khẩu súng về phía gã cảnh sát bị bọc trong túi ni lông phía sau mà bóp cò. Đoàng một tiếng, gã đàn ông kia chưa kịp kêu lên đã bị đục một lỗ ngay thái dương.
"Tao biết thằng cớm đó chưa chết, mày quay video gửi cho tao, nhưng lại không quay đoạn bắn chết nó, xui cho mày, con người tao vốn rất đa nghi. Trên đời này chỉ có kẻ ngu mới không nghi ngờ thôi. Ha- ở bên cạnh nhau lâu đến thế mà mày lại nỡ lòng nào muốn chơi tao một vố như vậy. Mẹ kiếp thật."
"Vì.. mày xứng đáng. Mày cũng.. thằng chó, mày cũng muốn giở trò với bọn tao cơ mà." - Phùng Chí Kiên giờ đã khó nói ra một câu hoàn chỉnh mà chỉ còn có thể thều thào, nhưng ánh mắt gã vẫn ngoan cường trừng lên, cố níu lại chút tỉnh táo.
"Đừng đánh tráo khái niệm, tao ra tay với Trịnh Nam, vì thằng khốn đó muốn đá tao ra sau khi tao cũng góp công không ít vào cơ ngơi này, mày thì sao? So với thằng khốn kia cũng có khác cái chó gì đâu? Đi đến kết cục này đều là do mày tự tìm đến thôi. Mà tao vẫn đếch hiểu sao lũ cướp biển sau khi tìm được kho báu thì đều trở mặt với nhau, đâm chém lẫn nhau hòng độc chiếm kho báu, dù đều đã cùng nhau vượt qua tất thảy khó khăn trong suốt quãng hành trình dài. Do lòng tham à?" - Trần Minh Hiếu tiếp tục lên đạn, lại tranh thủ rít lấy một hơi thuốc dài. - "Cái l** má, lại xui cho mày, con người tao ấy à, vốn tham lam ích kỷ, không thích san sẻ cho ai đâu, đặc biệt là những kẻ qua sông đấm b*** vào sóng. À, còn nữa, cái thằng Ngô Kiến Huy, à hay tao nên gọi tên thật của nó, Lê Thành Dương chứ nhỉ, không phủ nhận được là mày đã tìm được một thằng rất đúng gu tao, gài gắm vào bên cạnh tao để thám thính cho mày, cái này là lời khen thật lòng nha. Nhưng giờ tao phát hiện ra rồi, phải làm sao đây? Biết thế đã mang nó đến đây để xem thân chủ của nó bị tao đục vào sọ mới phải."
Trần Minh Hiếu hơi nghiêng đầu như suy nghĩ, giây sau mới rút điện thoại trong túi ra, bật camera lên bắt đầu ghi hình một đoạn phim. Hắn một tay cầm máy, một tay chĩa súng vào đầu Phùng Chí Kiên.
"Cười lên và nói tạm biệt với Kiến H- à không, Thành Dương đi nào."
Còn chưa kịp để Phùng Chí Kiên phun ra thêm chữ nào, Trần Minh Hiếu đã bóp cò. Thêm một tiếng súng, tiễn một người trong bốn gã ra đi.
Bốn, giờ chỉ còn hai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip