24.

Từ sau vụ tai nạn ở phòng tập cho đến giờ, tần suất Phạm Thừa Thừa nói chuyện với Trần Lập Nông chỉ có tăng lên chứ không hề giảm. Nếu như mọi người đang nghĩ rằng bạn học Phạm của chúng ta đã bắt đầu chấp nhận Trần Lập Nông thì xin thưa, người ta chỉ là đang muốn chuộc lỗi mà bản thân lỡ gây ra thôi có được không.

...

Kì thi cuối kì vừa kết thúc, toàn bộ học sinh khắp các trường trung học trên địa bàn toàn thành phố cũng bắt đầu bước vào kì nghỉ đông. Đặc biệt là đối với học sinh năm cuối như Chu Chính Đình, kì nghỉ này quả nhiên là vô cùng quý giá.

Lớp A năm nay quyết định sẽ cùng nhau tận hưởng kì nghỉ đông ở vùng ngoại ô thành phố, kéo dài đến tận 3 ngày 2 đêm. Chính vì thế, bạn học Chu dù đang đau đầu vì không thể gặp mặt Thái Từ Khôn trong suốt 1 tháng trời, nay cư nhiên lại được ông trời ban cho cơ hội được đi chơi cùng, đã thế lại còn hữu duyên như thế nào mà ngay cả phòng ở cũng được xếp chung.

Nói không ngoa Chu Chính Đình là đang cảm thấy vui muốn chết.

"Cười ngốc gì thế? Không định thay đồ đi chơi à?"

Thái Từ Khôn nhìn Chu Chính Đình từ lúc nhận phòng cho đến giờ, cứ bày ra cái bộ mặt cười hề hề, nhìn thế nào cũng thấy y hệt một tên ngốc. Nhẹ nhàng đánh lên đầu cậu một cái như nhắc nhở, nếu xét theo tính cách của cậu ngày thường chắc chắn sẽ nổi xung lên mà đòi sống chết với Thái Từ Khôn, thế nào lại trở thành quay sang cười hiền với y vậy? Thái Từ Khôn cảm thấy, mình là nhanh nhanh một chút mang con người này đến bệnh viện cho bác sĩ khám thôi. Có khi nào lại lòi ra bệnh nan y hay thứ gì đó nghiêm trọng đại loại vậy không?

Bạn học Thái quả nhiên không hổ danh là người có điểm văn thuộc hàng top trong lớp. Trí tưởng tượng thật phong phú quá đi.

"Còn cười nữa là tôi đem cậu đến bệnh viện khám đấy"

"Hi hi..."

"Chu Chính Đình, hôm nay cậu bị ốm ở đâu rồi? Sao không nói cho tôi biết?"

"Không. Tôi bình thường mà"

"Thế sao lại cứ đứng một chỗ mà cười như thằng điên thế? Có chuyện gì vui à?"

"Chuyện của tôi, cậu không hiểu được đâu. Cậu đi tắm trước đi, tôi sẽ tắm sau"

"Cậu ở một mình sẽ không sao chứ?"

"Tôi 18 tuổi rồi đấy. Cậu đi đi, đừng ở đây làm phiền lão tử"

Hừ, rốt cuộc là ai đang làm phiền ai mới đúng chứ?

"Tùy cậu"

Thái Từ Khôn cũng không muốn tốn thời gian ở đây đôi co với Chu Chính Đình, liền cầm một bộ quần áo thể thao bước vào nhà vệ sinh. Thời gian tập trung là 1 giờ 30 phút chiều, hiện tại đồng hồ cũng đã điểm khoảng 1 giờ hơn. Bất quá, lúc Thái Từ Khôn thoải mái cầm khăn tắm trở ra thì vẫn thấy Chu Chính Đình trong tình trạng không được bình thường như hồi nãy, thật kiềm chế lắm mới chỉ nhẹ nhàng lấy gối đập lên đầu cậu ta thôi đấy.

...

Ngược lại với Chu Chính Đình, Huang Justin đối với chuyến đi này lại chẳng có mấy hứng thú. Vốn dĩ kế hoạch của cậu trong một tháng tới là chỉ có ăn, ngủ, chơi game, rốt cuộc lại bị chuyến đi này làm đảo lộn hết mọi thứ. Vả lại, bình thường cũng quen nghe tiếng Phạm Thừa Thừa lải nhải bên tai là không được làm cái này, chơi cái nọ, giờ không có cậu ta ở đây, tuy thời gian cũng chỉ có 3 ngày, nhưng quả thật là có chút khó chịu, bức rứt trong lòng.

Bữa ăn tối vừa kết thúc, mọi người liền tụ tập nhau ở phòng Vưu Trường Tĩnh để chơi bài. Tuy nói Vưu Trường Tĩnh bình thường là lớp trưởng nghiêm khắc, nhưng đối với mấy việc này y lại cực kì thoáng, còn chưa kể hôm nay là ngày nghỉ. Cộng thêm có mồm miệng của Lâm Ngạn Tuấn xem vào, thật không biết lũ người này đến mấy giờ mới chịu đi ngủ đây a.

Huang Justin nhìn một phòng chứa hơn chục mạng người đang chụm đầu vào nhau, vừa đánh bài vừa cười hi hi ha ha với nhau đến là vui vẻ, liền buồn chán bỏ ra ngoài hóng gió. Mặc cho Huang Justin hồi cấp hai từng được mệnh danh là trùm về thể loại này, nhưng quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ, cậu bây giờ đã tu tâm và rút khỏi giới bài bạc rồi đó có được không.

Vùng ngoại ô quả nhiên là chẳng có mấy cái để chơi. Bầu không khí bắt đầu đi vào tĩnh lặng dù đồng hồ chỉ mới điểm 7 giờ rưỡi, thật là khác xa cái nhộn nhịp nơi thủ đô cậu sống. Ngồi trên cây cầu gỗ cách nhà trọ khoảng gần chục mét, Huang Justin nhàm chán nhìn màn hình điện thoại, đột ngột lại nhận được một cuộc gọi đến.

Phạm Thừa Thừa?

                             |||

"..."

                     "Em đi chơi vui không?"

"Không. Nơi này chả có cái gì để chơi cả. Chán muốn chết"

                      "Thế nên không phải anh đã nói ở lại đây chơi với anh rồi sao? Tại em cứ nằng nặc nói đây là hoạt động lớp nên đòi đi cho bằng được"

"Cho xin đi. Chơi với cậu tôi thà tới đây ngồi ngắm muỗi kêu còn hơn"

                       "Trời lạnh, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy"

"Tôi 18 tuổi rồi đấy, không cần cậu hở ra là nhắc như một đứa con nít đâu"

                        "Thì em vẫn là nhỏ hơn anh một tuổi đó thôi"

"...ai đó?"

                        "Sao thế?"

"À không, tôi nghe như có tiếng gì lạ thôi"

                         "Đi chơi vui nhé. Nhớ đừng có high quá mà quên mình đấy"

"Biết rồi"

                          "Còn nữa...anh nhớ em"

"Cút. Không cần"

                            "Đi về nhớ đừng quên mua quà cho anh"

"Cho cậu cây kẹo"

                             "Ít quá vậy"

"Chứ cậu muốn sao? Đòi hỏi là không có quà"

                              "Được rồi. Chỉ cần là quà của em, tất cả anh đều thích"

"ừm"

                              |||

...

Thái Từ Khôn tức giận, nhìn một thân mình cùng Chu Chính Đình ướt như chuột lột từ trên xuống dưới, trong lòng hận không thể một cước mà đá cậu văng đi. Bây giờ là đầu tháng 12 rồi đấy, thời tiết lạnh cắt da cắt thịt, vậy mà cậu thì hay rồi, bản thân đã trượt chân ngã xuống kênh còn dám kéo y theo cùng?

Chu Chính Đình, cậu biết không, lão tử ngay bây giờ chỉ muốn giết chết cậu.

Mọi chuyện nếu truy ra nguyên nhân thì một phần cũng tại bạn học Huang của chúng ta. Chả là ban nãy, trong lúc cả lớp còn đang hăng máu với trận bài dang dở, Chu Chính Đình trông thấy bộ dạng chuồng đi lén lén lút lút như kẻ trộm của Huang Justin, không suy nghĩ nhiều liền lập tức bám theo. May mắn thế nào lại vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Huang Justin cùng vị hội trưởng đáng kính Phạm Thừa Thừa, bạn học Chu hí hửng lôi điện thoại ra, vốn dĩ định thu âm lại để sau này lấy đó làm bằng chứng "tống tiền", thật không ngờ tới trường hợp Thái Từ Khôn lo lắng cho Chu Chính Đình đi mãi không về, chạy ra ngoài kiếm thì trông thấy một màn như vậy. Chính là trong một phút giật mình mà lỡ trượt chân ngã xuống kênh, tiếp đó liền mơ hồ túm đại vạt áo của Thái Từ Khôn mà kéo y ngã xuống cùng.

Cho nên, nếu suy nghĩ kĩ thì tai nạn trên cũng nên trách Huang Justin một phần không?

"Khôn Khôn à, tôi trăm ngàn lần xin lỗi cậu mà"

"..."

"Chuyện vừa rồi cậu cũng thấy đó, đâu phải lỗi tại tôi đâu. Chỉ là cậu xuất hiện bất ngờ quá cho nên tôi..."

"Ý cậu là bây giờ đổ hết mọi tội lỗi cho tôi?"

"A không, tôi nào dám. Chỉ là, đó là vô tình, vô tình thôi được không. Tôi xin lỗi cậu mà, cậu đừng giận tôi"

"..."

"Khôn Khôn..."

"..."

"Tôi hứa với cậu, lần sau sẽ không nghịch dại nữa. Cậu đừng giận mà không nói chuyện với tôi, tôi buồn lắm"

Chu Chính Đình sau khi tắm xong, liền không màng đến mái đầu còn ướt đẫm chưa được lau của mình mà cả buổi tò tò bám lấy Thái Từ Khôn cầu xin tha thứ. Thái Từ Khôn đang ngồi yên tĩnh đọc sách, hiện tại lại bị tên họ Chu này làm phiền đến phát bực, quay sang thì thấy tên kia người vẫn còn ướt đẫm hơi nước liền không kiềm được mà hừ một cái. Trời thì lạnh như thế, không biết như vậy sẽ rất dễ bị cảm à? Người gì suốt ngày chỉ biết làm cho người khác lo lắng.

Cho nên, khung cảnh mà bạn đang thấy bây giờ, chính là Thái Từ Khôn đang phải cầm khăn lau đầu cho Chu Chính Đình đang thoải mái ngồi trên giường. Vốn dĩ chiều cao của hai người không chênh lệch nhau là bao, nhìn thế nào thoạt nhiên cũng thấy vô cùng buồn cười.

"Lần sau đừng nghịch dại như vậy nữa. Cậu nghe lén không có tí kĩ thuật gì hết"

"Cậu thì có sao?"

"Đương nhiên là điêu luyện hơn cậu". Tài năng nghe lén của Thái Từ Khôn vốn dĩ không thuộc hàng tầm thường. Nếu không suốt những năm tiểu học, y làm sao có thể an toàn vượt qua con mắt tinh thường của Phạm Thừa Thừa mà chạy đi báo cáo những việc làm sai trái của hắn cho mẹ Phạm đây.

"Khôn Khôn này, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

"Ừm"

"Tại sao...cậu lại quan tâm đến tôi như vậy?"

"..."

"Không phải lúc đầu cậu rất không thích tôi đến gần sao?"

Thái Từ Khôn cuối đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Chính Đình, hai chóp mũi thanh tú theo lẽ thường tình mà chạm vào nhau. Cứ như một lần nữa khung cảnh buổi sáng của 2 tháng trước ở nhà Thái Từ Khôn lại được vẽ lại một cách rõ nét. Câu hỏi trên, y vốn dĩ không phải là chưa từng nghĩ đến. Vốn dĩ cũng nhiều lần thắc mắc tại sao bản thân lại quan tâm đến con người ngốc nghếch này đến vậy, nhưng chính là tìm mãi vẫn không ra đáp án nên đành bỏ ngỏ. Hoặc chính là ngay ở bản thân Thái Từ Khôn...vẫn một mực cố chấp không chịu thừa nhận tình cảm của mình?

"Từ Khôn, tôi thật sự rất thích làm bạn với cậu"

"..."

"Mặc dù tôi không biết cảm xúc tôi dành cho cậu hiện tại là gì..."

"..."

"...nhưng nếu có thể, tôi vẫn rất muốn được làm bạn với cậu"

Phạm Thừa Thừa đã từng nói với Chu Chính Đình rằng, hắn không hề hi vọng bản thân Chu Chính Đình sẽ thích Thái Từ Khôn. Nhưng tình cảm của con người vốn dĩ là nguồn sức mạnh không gì có thể ngăn cản. Cũng như cái cách Thái Từ Khôn chạm môi cùng Chu Chính Đình hiện tại, không cần biết y có thật sự có cảm giác với mình hay không, Chu Chính Đình tuyệt nhiên sẽ không bao giờ cảm thấy hối hận.

Đúng vậy. Mãi mãi sẽ không bao giờ hối hận vì đã thích cậu.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip