Chap 1

"Một ly cà phê" một đêm không ngủ đội trưởng tổ trọng án Chu Chính Đình lựa chọn từ bỏ đống hồ sơ kia, đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nâng cao tinh thần.

Nữ chủ tiệm đang xem video lưu luyến rời mắt khỏi điện thoại, đi lấy cà phê cho Chu Chính Đình.

"Ikun?" Chu Chính Đình khóe môi treo lên ý cười,nhìn người đang cao cao tại thượng đứng trên sân khấu của riêng cậu làm người hâm hộ chói loà trong video kia.

"A? Đúng vậy, tôi cảm thấy Khôn Khôn hảo soái." Nữ chủ tiệm phảng phất kinh ngạc khi Chu Chính Đình biết tên fandom của Thái Từ Khôn, "Anh cũng thích cậu ấy  sao?"

"Ân, rất thích." Chu chính đình thanh toán tiền, bưng cà phê rời đi, khóe miệng tươi cười từ đầu đến cuối đều không biến mất.

Thời điểm Chu Chính Đình mới quen Thái Từ Khôn, cậu ấy không có bạo hồng như hiện tại, là một tiểu minh tinh tuyến mười tám không ai biết tên, lúc đó Chu Chính Đình cũng chưa phải là đội trưởng tổ trọng án, anh chỉ mới tốt nghiệp được phân đến đồn công an.

Ba năm trước đây.

Hôm nay lại là ca đêm, chu chính đình đối trực đêm ban loại chuyện này thực mâu thuẫn, bởi vì có một cái nguyên nhân khó có thể mở miệng đó chính là anh sợ quỷ. Đường đường là một cảnh sát được nhân dân tin tưởng là chỗ dựa vững chắc nhưng lại sợ quỷ, nếu tin này mà truyền ra ngoài chắc làm người ta cười đến rụng răng.

Không biết có phải cố tình hay không mà đêm nay cộng sự của anh bị phái tới phố tây điều tra, để lại Chu Chính Đình một mình ở lại đồn trực ban. Đã tới nửa đêm nhưng Chu Chính Đình vẫn không có một tia buồn ngủ, sợ lúc nhắm mắt không biết có thứ gì từ trong bóng tối chạy ra.

Ngày thường nghe được những chuyện quỷ quái đó, giây phút này lại hiện rõ lên trong đầu anh, thế cho nên thời điểm điện thoại phòng trực ban vang lên, Chu Chính Đình giật mình lăn từ trên sofa xuống, mông đụng trúng mặt đất đu điếng mà còn theo phản xạ đưa hai tay ôm đầu, chờ tiếng chuông vang lên vài cái mới phản ứng lại đi nghe.


"Uy, nơi này là 110" Chu Chính Đình tận lực để cho tiếng của mình bình thường nhất.


"Nơi này có người muốn nhảy sông tự tử, ở" người bên kia nói ra một chuỗi địa chỉ.

"Tốt,tôi lập tức đến." Chu Chính Đình lúc nói xong mới lập tức phát ngốc, anh chỉ có một mình, nửa đêm, đến bờ sông hẻo lánh? Nhìn xung quanh bốn phía một lúc, xác nhận thật sự không có ai mới đi.

Trên đường lái xe đến bờ sông, Chu Chính Đình nghĩ mãi, người này có phải bị ngốc không? 

Bây giờ là tháng chạp, thời tiết rất lạnh lại đi nhảy sông?

"Vị này, bình tĩnh một chút, có cái gì luẩn quẩn trong lòng ngài nói với tôi, không cần làm việc ngu ngốc." Chu Chính Đình nhìn người ăn mặc đơn bạc kia, tóc hỗn độn đứng bên thành cầu, dưới cầu chính là dòng sông chảy xiết, còn có một người đứng phía sau duy trì khoảng cách với người kai, ý đồ khuyên bảo, hẳn là chính là vừa mới báo cảnh.

"Đồng chí cảnh sát ngài tới thật là tốt quá, tôi vừa mới tan làm về,trên đường về nhà tôi thấy vị ca ca này đứng bên thành cầu, ta sợ anh ấy nghĩ quẩn liền báo cảnh. Nếu ngài đã tới, tôi đây liền về trước ."

Chu chính đình vừa định mở miệng nói người kia đừng về đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi, chỉ để lại anh cùng cái người đang định nhảy sông mà anh không quen biết kia.

"Cậu không muốn nói chuyện với tôi sao?" Chu chính đình vừa nói vừa đi lại gần người kia.

"Anh đừng tới đây" người kia rốt cuộc đã mở miệng, thanh âm thực khàn khàn.

"Được, ta không lại" Chu Chính Đình sợ mình làm người kia nhảy xuống, lúc đó sự nghiệp của anh cũng coi như xong. "Cậu lạnh không?" Chu chính đình vừa hỏi xong liền hối hận, nếu là đối phương nói lạnh, thì anh cũng luyến tiếc không muốn đưa y phục ấm áp của anh cho cậu ta.

"Vì cái gì không phải tôi a?" Đối phương nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Cậu nói cái gì?" Chu Chính Đình hỏi xong rồi thừa dịp đối phương ngây người, khẽ tiến tới gần.

Trầm mặc thật lâu, thời điểm Thái Từ Khôn quay người lại định nói cái gì đó liền bị anh túm lấy, đẩy vào, cả hai ngã nhào trên mặt đất.

"Cậu có gì luẩn quẩn trong lòng sao, còn trẻ thế này đã muốn nhảy sông ?" Chu Chính Đình không màng chính mình còn đang đè trên người đối phương, lúc cả hai còn ở cái tư thế ám muội này mà ở lải nhải.

"Anh có thể xuống khỏi người tôi trước được không?"

"Thái từ Khôn, đúng không?" Chu Chính Đình nhìn bảng tên dán trên chiếc áo ngắn tay của Thái Từ Khôn.

Thái từ Khôn gật gật đầu, đẩy đẩy anh ý bảo anh nhanh nhanh lên, "Vậy cậu phải ngoan ngoãn ở đây đừng nghịch ngợm." Lúc bò dậy Chu Chính Đình còn không quên dặn dò nói.

"Ân" Thái từ Khôn liền vẫn duy trì một cái tư thế ngồi ở trên mặt đất, một câu cũng không nói.

"Làm sao vậy?" Chu Chính Đình nhìn người trước mắt bây giờ cũng khong khác người đàn ông cô đơn bất lực là bao, dùng tay cầm cánh tay cậu, vừa chạm vào đã thấy vô cùng lạnh lẽo, "Lạnh như thế này mà tại sao cậu không hé răng hả?" Chu Chính Đình nheo mắt, bây giờ mới để ý cậu lạnh đến nỗi môi cũng tím đen luôn rồi, thở dài, cởi áo khoác trên người mình khoác lên người Thái Từ Khôn, lại dịch dịch cổ áo lại sát cổ cậu.

"Cùng tôi lên xe đi, trên xe có máy sưởi." Cậu bị anh kéo từ trên mặt đất lên, không phản ứng, mặc cho anh kéo.

Ngồi trên xe, bật máy sưởi một hồi lâu, sắc môi Thái Từ Khôn mới khôi phục bình thường. Chu Chính Đình nghiêm túc nhìn thật lâu mới phát hiện Thái từ Khôn có trang điểm nhẹ, như là làm kiểu tóc, áo thun ngắn tay cũng như là đồng phục huấn luyện, lại kết hợp các trang sức trên người cậu, tổng hợp lại rồi hỏi: "Cậu là nghệ sĩ?"

"Tôi là nghệ sĩ sao?" Thái từ Khôn lặp lại một lần, nghiêm túc nghĩ nghĩ, chính mình rốt cuộc xem như nghệ sĩ sao? Đã xuất đạo, có nhãn hàng mời làm đại diện, quảng cáo, đã phát đơn khúc, nhưng là nghĩ đến Weibo số người theo dõi ít đến đáng thương, lại lắc lắc đầu: "Cái loại tiểu minh tinh tuyến mười tám còn không nổi tiếng bằng blogger."

"Vì chuyện xuất đạo mà luẩn quẩn trong lòng sao?" Chu Chính Đình ngữ khí nhu hòa hỏi.

Thái từ Khôn gật gật đầu: "Tôi cũng không phải không đủ nỗ lực a, tôi cũng vất vả huấn luyện thật lâu a, tại sao lại khó khăn thế này?"

"Hoặc là cậu nỗ lực còn chưa đủ, hoặc là chính là may mắn của ngươi còn chưa đủ, cho nên a, cậu phải càng nỗ lực, bởi vì càng nỗ lực càng may mắn, đạo lý này cậu hiểu không?"


"Tôi cảm thấy tôi đã đủ nỗ lực" Thái từ Khôn suy sút cúi đầu.

"Đó là bởi vì cậu khát vọng trình độ còn chưa đủ, nếu cậu thật sự rất muốn làm tốt một việc, cậu sẽ buộc chính mình lặp lại việc tập luyện, vĩnh viễn đều cảm thấy thời gian không đủ, vĩnh viễn cảm thấy chính mình còn chưa làm được tốt nhất." Chu Chính Đình duỗi tay xoa xoa hắn cậu.

Thái từ Khôn cẩn thận nghĩ nghĩ, nhớ lại rất nhiều việc không tốt, như là trốn tập luyện ra ngoài mau đồ ăn vặt, xem lão sư không ở trước tiên hồi ký túc xá, thời điểm tập luyện vũ đạo không nghĩ đến diễn xuất thì tốt rồi......

Thái từ Khôn ngẩng đầu nhìn mắt Chu Chính Đình, phát hiện ánh mắt anh hình như không phải đang nhìn cậu, hình như là đang hồi ức một chút sự tình, rất tốt đẹp , sự tình rất tốt đẹp, bởi vì Chu Chính Đình đang cười.

"Cái kia, tôi gọi anh như thế nào?" Thái từ Khôn nhẹ giọng hỏi.

"Chu, Chính, Đình" Chu Chính Đình chỉ chỉ bảng tên dán trên ngực, gằn từng chữ một mà nói, "Cậu hiện tại muốn đi đâu  a?"

"Không biết, ta không nghĩ hồi ký túc xá."

"Cậu không trở về nhà sao?

"Tôi vốn là luyện tập sinh, ở cùng các thực tập sinh khác, bây giờ vừa có danh sách xuất đạo, khả năng ngày mai liền phải về nhà." Thái từ Khôn trong giọng nói tràn ngập mất mát: "Chính là tôi không muốn về nhà, cảm thấy thực không tiền đồ."

"Cậu làm thực tập sinh bao lâu rồi?" Chu Chính Đình có điểm tò mò hỏi.

"Lúc trước xuất đạo cảm thấy thành tích không phải thực vừa lòng, liền đi làm thực tập sinh, đến bây giờ gần một năm." Thái từ Khôn nghiêm túc tính 

"Cậu không về nhà mà không nhớ nhà sao?" Chu Chính Đình là một người khá lưu luyến gia đình, một năm không trở về nhà là chưa từng có .

"Nhớ a nhưng chính là không dám trở về." Lúc nói về chuyện về nhà ánh mắt Thái từ Khôn tràn ngập chờ mong,  chỉ là trong nháy mắt đôi mắt liền tối sầm đi xuống.

"Người nhà sẽ không quan tâm công việc cậu tiến xa đến đâu, sẽ chỉ quan tâm cậu có mệt hay không, đạo lý đơn giản như vậy mà cậu còn muốn ta giải thích cho cậu sao?" Chu Chính Đình nhìn mặt Thái Từ Khôn dần dần khôi phục huyết sắc, chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn một chút.

"Tôi biết, nhưng chính là tôi không tự vượt qua được cái suy nghĩ này của mình, chính là cảm thấy cứ như vậy trở về thực không có tiền đồ."

"Cậu bây giờ không dám về nhà lại càng không tiền đồ, nhà cậu gần đây sao, tôi đưa cậu trở về?" Chu chính đình khởi động xe.

"Tôi" Thái từ Khôn do dự mà đã mở miệng, "Có thể hay không đến nhà anh ở một đêm?

"Tôi hôm nay trực đêm, cậu đến cục cảnh sát đươc không."

"Vậy tôi đến cục cảnh sát."

Sau đó, ngày hôm sau Chu Chính Đình được bạn trai tới trực đêm cùng được lan truyền nhanh chóng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip