Chap 2

Ba tháng đi qua, Chu Chính Đình thông qua kỳ khảo hạch nên công việc cũng không vất vả như trước, anh đang nằm trên sofa nghỉ ngơi một chút, đột nhiên có người đem cái mũ ở trên mặt anh cầm đi, Chu Chính Đình cảm nhận được ánh đèn chiếu vào nên mở mắt ra, thấy được một người quen mắt nhưng lại chưa nghĩ ra tên.

"Anh không nhớ rõ tôi?" Thái từ Khôn nhìn Chu Chính Đình mà mặt không chút biểu tình.


"Nhớ, cậu là người nửa đem muốn nhảy sông tự tử" Chu Chính Đình tuy rằng được rèn luyện nhiều về chuyện ghi nhớ kí ức, nhưng là Thái Từ Khôn trước mắt cùng với Thái Từ Khôn đêm ấy muốn nhảy sông quả thực khác nhau như hai người a: "Cậu, đây là xuất đạo rồi?"

"Vẫn chưa, nhưng tôi tin rằng sẽ sớm thôi." Thái từ Khôn lúc nói những lời này đôi mắt sáng ngời, ánh mắt kiên định.

"Ừ, tôi cũng tin tưởng cậu." Chu Chính Đình không khỏi ở trong lòng cảm thán tuổi trẻ thật tốt, lại không ý thức được chính mình cũng chỉ lớn hơn cậu ấy hai tuổi mà thôi.


"Tôi mời anh ăn một bữa cơm, sự tình lần trước, cảm ơn anh." Thái từ Khôn dường như sợ Chu Chính Đình cự tuyệt, lại bồi thêm một câu: "Tôi đã đặt sẵn chỗ ngồi rồi."

"Đi luôn, tôi bây giờ lập tức tan làm, hôm nay không trực ca đêm."

Lần này thay đổi ,Thái từ Khôn lái xe, Chu Chính Đình ngồi ở ghế phụ, Thái từ Khôn nhớ tới gì đó đột nhiên hỏi: "Có phải anh sợ quỷ không?"

Không khí đột nhiên xấu hổ lên, Chu Chính Đình tự hỏi thật lâu cũng không biết làm sao Thái Từ Khôn biết chuyện này, càng quan trọng là, chuyện này còn có khác người biết không?

"Tôi chính là ngày đó nghe được anh nói nói mớ, cho nên liền hỏi một chút."

Chu Chính Đình nhìn cậu: "Cậu nghe được cái gì? Chắc chắn là cậu nghe lầm."

"Anh kêu có quỷ rồi còn kêu mẹ cứu con."

Không khí lại xấu hổ lên, Chu Chính Đình suy nghĩ thật lâu cũng không biết giải thích thế nào, liền không giải thích nữa, ngồi tựa vào ghế nghe nhạc gật đầu.

Lúc dừng đèn đỏ, Thái từ Khôn từ trong túi móc ra một chuỗi Phật châu đưa cho anh: "Cái này đã khai quang, có thể trừ tà, anh mang theo đi."

Chu Chính Đình cầm chuỗi Phật châu, như thế nào cũng nói không nên bốn chữ tôi không sợ quỷ, đành phải nói cảm ơn.

Nhà hàng mà Thái Từ Khôn chọn rất hợp ý Chu Chính Đình, không phải quá xa hoa nhưng lại rất ấm áp, thực đơn cũng có đồ ăn nhà làm, Thái từ Khôn nói Chu Chính Đình gọi vài món.

"Hiện tại đã nghĩ thông suốt?" Chu vẫn rất kinh ngạc với bộ dạng thay đổi của Thái Từ Khôn, nhớ rõ ba tháng trước lúc tiễn đi, cậu ấy vẫn là bộ dạng không gượng dậy nổi, hiện tại cậu ấy lại trang điểm vô cùng tinh xảo, bộ dáng thay đổi nhiều,chỉ riêng nhìn đôi mắt đã thấy thay đổi sắc thái , từ hắc bạch biến thành màu sắc rực rỡ.

Thái từ Khôn có chút ngượng ngùng gật gật đầu: "Lúc ta ở nhà, nghĩ kỹ một chút. Lần này tới tìm anh là để cáo biệt, tôi muốn đi thành phố C làm thực tập sinh, sẽ có cơ hội xuất đạo."

"Thật không? Vậy cậu cần phải cố lên, xuất đạo thù đến mời tôi đi ăn một bữa nữa." Chu Chính Đình vui mừng nhìn cậu, cảm giác có thể ngay lập tức nhìn cậu trên TV.

"Anh có thể cho tôi biết cách để liên lạc với anh không?" Thái từ Khôn vẻ mặt chờ đợi nhìn anh.

"Làm gì? Để lần sau cậu nhảy sông gọi điện cho tôi sao?" Chu Chính Đình tuy rằng ngoài miệng trêu chọc, tay lại rất thành thật đem mã QR Wechat đưa qua, còn để lại một dãy số điện thoại.

Thái từ Khôn yên lặng cúi đầu thêm WeChat, không có đáp lời, vừa đúng lúc đồ ăn được đưa lên, Chu Chính Đình nhìn một cái rồi cắm cúi ăn, cũng không nói chuyện nữa, ngón trỏ liên tục cử động, Thái từ Khôn cũng không vội ăn, nhìn trước mặt ăn không màng hình tượng mà nhẹ nhàng cười.

Sau lại, có một tin đồn là, có một chuổi Phật châu mà Chu Chính Đình xem như bảo bối, lại có ngày đó Thái Từ Khôn mời Chu Chính Đình ra ngoài ăn, người ta thêm mắm thêm muối, liền biến thành Chu Chính Đình xem Phật châu mà bạn trai đưa như bảo bối.

Thái từ Khôn cảm thấy cậu gần nhất có điểm không đúng, nói đúng ra là từ lần nhảy sông ba tháng trước đó có điểm không đúng. 

Ngày đó vấn đề xuất đạo làm cho cậu đả kích rất lớn, cho nên ăn mặc áo ngắn tay mất hồn lạc phách đi ra ngoài, đứng ở đầu cầu xúc động muốn nhảy xuống, nhưng sau đó nói chuyện với Chu Chính Đình, mới đem cậu kéo về hiện thực, hiện thực chính là cây cầu đó không phải cao mà là cực kỳ cao.

 Vốn dĩ cậu định xoay người nói với Chu Chính Đình không có việc gì, sau đó đi xuống, không nghĩ tới chính là giây tiếp theo đã bị Chu Chính Đình đẩy một cái, càng không nghĩ tới chính là Chu Chính Đình đè lên người cậu xong còn có ý tứ không muốn lên, nhưng điều không nghĩ tới nhất là cậu lại cảm thấy mùi hương trên người Chu Chính Đình rất dễ ngửi, không phải nước hoa cũng chẳng phải hương sữa tăm, là một cổ rất dễ nghe nãi hương, sau đó cậu liền tâm ý hoảng loạn nói Chu Chính Đình xuống khỏi người cậu.

Sau lại giao lưu cùng Chu Chính Đình lại làm cậu cảm thấy anh không phải cảnh sát bình thường, có thể là một cái có chuyện xưa cảnh sát nhân dân đi? Đặc biệt là khi nói câu cậu khát vọng trình độ không đủ ánh mắt như là đang hồi ức, làm cho Thái từ Khôn lần đầu tiên muốn tìm hiểu về một người.

Chính là buổi tối ngủ ở phòng trực ban , Thái từ Khôn nghe Chu Chính Đình vô cùng hoảng sợ kêu "Mẹ ơi", lần đầu tiên thấy có người nói mớ kêu mẹ ơi, Thái từ Khôn lập tức hết buồn ngủ, sau đó liền nghe được một đống cái gì "Quỷ a", "Ta không sợ ngươi, ngươi không cần lại đây", "Mẹ ơi cứu con" nói mớ kỳ lạ linh tinh, ước chừng nói hơn một giờ, Thái từ Khôn tổng kết kết luận rằng, đại khái chính là ngày xưa trong mộng gặp quỷ sợ hãi đi tìm mẹ.

Không nghĩ tớingười lớn như vậy còn sợ quỷ, có điểm đáng yêu, Thái từ Khôn sau đó cố bỏ cái suy nghĩ này đi, thực hiển nhiên thất bại, bởi vì lúc về về nhà cậu liền vội đi chùa miếu, nói với người nhà là muốn đi bái Bồ Tát đi dạo vận, kỳ thật là đi xin một chuỗi Phật châu đã khai quang, có thể trừ tà.

Thái từ Khôn câu nói càng nỗ lực càng may mắn kia của Chu Chính Đình, quyết định tiếp tục làm thực tập sinh, vừa vặn thành phố C bên kia có một cơ hội không tệ, Thái từ Khôn thu thập hành lý liền chuẩn bị đi qua, lại không cưỡng lại được ý tưởng nói cho Chu Chính Đình biết, cho nên cậu cố gắng nhớ lại đường đi ngày đó mà đến đồn cảnh sát tìm anh. 

Nghe được câu tôi cũng tin cậu thực là trong lòng nở hoa, nhưng ngoài mặt phải giả vờ bình tĩnh mời anh ăn cơm. 

Lúc đưa Phật châu trên xe, Thái từ Khôn không nhìn mặt Chu Chính Đình cũng biết biểu tình của anh thế nào, trong lòng còn âm thầm cười trộm một chút, nhưng thực sự là hy vọng anh bình an. 

Sau lại thành công có được phương thức liên hệ với anh, làm cậu cảm thấy thời gian làm thực tập sinh kế tiếp cũng không thật nhàm chán.

Cho nên, Thái Từ Khôn nhìn ra không đúng chỗ nào chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip