chương 4
////// M quốc //////
-Nè nè nè, cầm cẩn thận, coi chừng bể, không phải đã dạy rồi sao?
Chu Chính Đình ngăn cản người đang cầm đĩa bằng hai ngón tay.
Thái Từ Khôn nhìn chằm chằm "thứ" trên tay.
-Dơ.
-Sao không mang găng tay cao su vào?
-.....Ờ.
Chu Chính Đình đỡ trán. Tên này là đồ ngốc sao!?
-Mau lên còn lấy đồ phân loại ra để giặt nữa kìa.
-Biết rồi, thật là rắc rối.
Thái Từ Khôn đích thực đấu không lại ánh mắt giận dữ mà Chu Chính Đình nhìn mình khi mình không làm việc nhà. Không phải anh sợ, là do cái ánh mắt đó cũng không phải là do cậu giận thật, chỉ là giả vờ, mà nhìn nó ngốc ngốc ngơ ngơ sao ấy, cộng thêm đôi môi hay chu ra của cậu ta, làm mỗi lần anh nhìn đều sẽ nhịn không được muốn bật cười. Vì công cuộc giữ hình tượng cao lãnh, Thái Từ Khôn của chúng ta đành chịu cực chút thôi.
Lát sau, Chu Chính Đình nhảy lên ghế ngồi, lòng thì nghĩ:
'Quằn quại với đống việc nhà cùng tên đầu đất kia xong thì rốt cuộc cũng thở được một chút. Sao làm việc nhà hôm nay lại mệt đến vậy a~'
-Tối tôi sẽ xin thử quản lí xem có nhận anh vào làm được không, nếu được thì sau này anh sẽ đi làm với tôi. Cuối năm học tôi đi rồi thì anh cũng có việc làm mà nuôi sống mình.
Vài ngày trôi qua, vết thương trên vai Thái Từ Khôn đã không có vấn đề gì rồi, vậy thì khỏi để ở nhà cho bớt phải dọn đồ đạc anh ta bày ra.
-Sao cũng được. Nhưng mà cậu định đi đâu?
Mày Thái Từ Khôn nhíu nhẹ, không nhìn kĩ sẽ rất khó phát hiện.
-Thì về C quốc, tôi còn có em trai ở đó mà.
-Vậy còn tôi thì sao?
-Anh thì sao?
Chu Chính Đình khó hiểu. Anh ta thì có liên quan gì đến cậu chứ?
Thấy người kia mày ngày càng chau vào nhau, Chu Chính Đình biết tên mặt lạnh này lại dỗi rồi. Sống chung bất quá chưa đến nửa tháng, nhưng người phải nhìn sắc mặt người khác mà sống như Chu Chính Đình thì làm sao mà không biết người trước mặt tâm tính y như mấy đứa con nít to xác chứ, hễ chuyện gì không đúng ý anh ta sẽ cho đôi mày nghìn người ganh tỵ kia chạy lại gần nhau. Điển hình như bây giờ, bất quá cậu không biết anh ta muốn gì a?
-Tôi có thể về chung với cậu không?
-Tại sao phải về cùng tôi? Tôi cũng có nuôi được anh đâu?
-Nhưng mà có người quen biết vẫn tốt hơn, không phải sao? Quyết định vậy đi.
-.......
Cái tên này, lúc nào cũng vậy, thôi mặc kệ đi, đến đó tính sau.
-Vậy tối nay anh đi theo tôi đó. Kiếm đại một bộ đồ nào đó tôi mua cho anh hôm trước mặc đi cho lịch sự chút, vậy người ta mới thương~~
Thái Từ Khôn đứng lên nắm má Chu Chính Đình kéo căng ra.
-Aaaaaa, mưu sát!!! Anh dám đối xử với ân nhân cứu mạng vậy sao hả!? Aaaaa, đau, mau thả raaaaaaaa~~~~
-Hừm, ai bảo cậu đáng ghét.
Kéo đã rồi, anh buông ra làm như không có gì mà xuông bếp tìm nước uống, bỏ lại Chu Chính Đình ở phòng khách môi đã trề ra đến tám thước.
Buổi tối 8 giờ cậu mới vào ca, mà nhà thì lại gần quán nên 6 giờ 30 phút cậu vẫn nằm trên sofa xem hoạt hình.
-Bao nhiêu tuổi rồi, con nít hay gì mà lại xem mấy cái này, đã vậy sao trong đó toàn màu hồng thế?
Thái Từ Khôn lấy chân Chu Chính Đình ra để tim chỗ ngồi, ai ngờ mới ngồi xuống thì đùi đột nhiên xuất hiện thêm một đôi chân.
-Bỏ chân xuống.
-Tôi không co lại được, sẽ bị đau chân.
-Hừ.
Thái Từ Khôn bất mãn, nhưng cũng không lấy chân cậu ra.
Xem được một lúc thì đến giờ đi làm. Cả hai khóa cửa rồi ra khỏi nhà.
-Chúng ta đi bộ đến đó sao?
-Phải, tại cũng gần mà. Mà này, sao không lấy khẩu trang mang vào vậy? Không sợ bị bắt sao?
-Quên đem.
-Trời, anh.........
Chưa nói hết câu thì đột nhiên Thái Từ Khôn ép sát Chu Chính Đình vào tường, hai người ở tư thế mặt đối mặt, gần đến nỗi mũi sắp chạm vào nhau luôn rồi.
Chu Chính Đình hết hồn, theo phản xạ định đẩy Thái Từ Khôn ra, nhưng bị anh nắm chặt tay lại.
-Anh.......
-Yên nào, có người.
-Ai cơ?
Chu Chính Đình lén nhìn qua thì thấy không xa bên kia đường là bốn người mặc áo đen, trong đó có tên hỏi cậu mấy hôm trước. Cậu hoảng hốt nói khẽ:
-Là mấy người hôm đó.
-Ừm. Đừng nhìn nữa, đứng yên đợi bọn họ đi rồi tính.
-Ờm.
Mấy tên kia đang qua đường, có vẻ đang đi đến chỗ hai người.
Một bước....
Hai bước.....
Ba bước.....
Chết rồi, sao càng tiến càng gần hai người vậy!?
Đột nhiên Thái Từ Khôn bị vỗ vai.
'Thôi xong! Kì này tiêu đời rồi. Mình còn muốn gặp đứa em đáng yêu của mình lần cuối aaa.'
-Này, người anh em, có biết nhà vệ sinh ở đâu không?
Một tên mặt rổ gấp gáp nói.
Hai người đơ một lát, Thái Từ Khôn đưa tay lắc lắc tỏ ý không biết, mặt vẫn áp sát Chu Chính Đình, tay vòng qua eo ôm cậu lại.
Tên mặt rổ kia ôm bụng, mặt đầy mồ hôi đi đến chỗ ban nãy.
-Đại ca, hắn bảo không biết.
Tên cao lớn nhất đám đánh vào đầu tên mặt rổ.
-Tao đã nói rồi, thức ăn chỗ đó tao ăn không được, vậy mà mày còn mua về cho tao!
-Dạ dạ em biết rồi. Lần sau em không như vậy nữa, hay mình qua bên kia tìm đi.
-Đi!
Cuối cùng cả đám cũng đi mất, Chu Chính Đình lập tức đẩy Thái Từ Khôn ra.
-Tôi mà là con gái thì tôi đã kiện anh tội xạm phạm thân thể rồi.
Thái Từ Khôn hừ lạnh xoay người bước đi.
'Cậu nghĩ cậu là con trai thì không thể bị người khác "xâm phạm thân thể" sao? Người gì đâu mà ngây thơ thế không biết."
Cả hai đi bộ thêm một lát nữa thì đã đến quán bar nơi cậu làm việc.
-Quản lí, hôm trước tôi thấy quán có tuyển thêm phục vụ nên dẫn bạn đến xem có được không.
Quản lí nhìn hai người giá trị nhan sắc bật thầy trước mặt mình một chút rồi kéo Chu Chính Đình ra hỏi nhỏ.
-Chính Đình, đây là bạn trai cậu sao?
-Quản lí, chú nói bậy bạ gì vậy, anh ta chỉ là bạn bè, bạn bè thôi.
Quản lí cười khổ.
-Ai biểu hai người nhìn xứng đôi như vậy?
-Chú thấy chỗ nào xứng hả?! Rõ ràng không có a, tôi đẹp trai như vậy, làm sao tên lưu manh đó xứng với tôi chứ?
Chu Chính Đình bĩu môi phản bác. Chắc chắn quản lí lớn tuổi nên nhìn không kĩ thôi.
-Được rồi được rồi. Nhìn cậu ta cũng được, vậy để làm thử đi.
-Hì hì, cảm ơn quản lí.
Chu Chính Đình xoay lại cười ngọt với Thái Từ Khôn.
-Được rồi.
Thái Từ Khôn cũng hiếm khi nhếch miệng một chút.
Quản lí đưa cho Thái Từ Khôn bộ đồ phục vụ, ngặt nỗi anh không biết mặc sao cho đúng. Nhìn người đi ra từ phòng thay đồ, Chu Chính Đình phải đứng lên sửa lại cho anh.
-Phait cài luôn nút ở cổ mới lịch sự, còn nữa, bỏ áo vào quần cho hết đi, làm gì mà chỗ này chỗ kia vậy?
Chu Chính Đình sửa lại cái nơ cho Thái Từ Khôn. Anh nhìn cậu một hồi, bỗng thốt lên.
-Cậu giống vợ tôi ghê.
Chu Chính Đình dừng một chút, sau đó giả bộ bình tĩnh mà quay mặt đi, bảo anh tự làm đi rồi bước nhanh ra ngoài. Mặt thì khỏi nói cũng biết nó đỏ thế nào.
Công việc cũng không khó khăn lắm. Chu Chính Đình chỉ không ngờ một người ở nhà giả vờ lạnh lùng bản tính trẻ con như Thái Từ Khôn khi ra ngoài làm việc lại biết cách nói chuyện như vậy, như là biết thành một người khác, mang đầy vẻ tự tin không ai sánh được.
Bất quá cậu vẫn thích cái tính tình hay dỗi kia hơn.
Thế là cuộc sống mới của hai người lại bắt đầu, hàng ngày buổi sáng thì người đi học người ở nhà dọn dẹp, trưa cùng ăn cơm nghỉ ngơi, tối lại cùng đi bộ đến nơi làm việc, thảnh thơi an bình.
------- End chap 4 -------
Tui xin thông báo luật đăng chap:
20 vote có thể có chap mới nhưng không đủ chắc chắn tui sẽ giấu tới chừng nào đủ thì thôi😆😆😆😂😂😂
Đừng trách tui😐 tui cần thời giian viết chap mới😆😆😆
Milu😇
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip