Chap 20
"Thái Từ Khôn"
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên không trung tĩnh mịch, Thái Từ Khôn xoay người để có thể nhìn khuôn mặt người đã gọi mình. Tuy trong lòng bất ngờ vì Châu Ngạn Thần lại ở đây nhưng khuôn mặt không chút biểu cảm.
Gương mặt điển trai trong cơn gió cùng những lọn tóc bay bay, đẹp đến mức Châu Ngạn Thần ngẩn người, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn chiếm hữu Thái Từ Khôn cho riêng mình.
"Cậu làm gì ở đây giờ này?"
Thái Từ Khôn lên tiếng gọi Châu Ngạn Thần, lúc này cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ cùng biểu cảm ngu ngốc mà đáp lại "Em đến đây để xem vết thương của anh lúc sáng bị Bốc Phàm và những người khác gây ra, nếu như có làm phiền anh thì cho em xin lỗi "
Sau khi nghe Châu Ngạn Thần nói vậy, bóng lưng Thái Từ Khôn một lần nữa quay về hướng bầu trời mặc dù gương mặt và nụ cười của Châu Ngạn Thần rất đẹp nhưng sao hình ảnh của Chu Chính Đình cứ hiện lên, anh nhớ nụ cười của Chu Chính Đình cũng toả sáng như thế, giọng nói ngọt ngào như thế, anh nhớ tất cả.
Châu Ngạn Thần tiến đến chỗ Thái Từ Khôn đang đứng, hai người đứng cạnh nhau nhưng không nói gì chỉ lẳng lặng ngắm sao. Thái Từ Khôn nghiêng đầu nhìn gương mặt chi chít vết thương tích kia nhưng cẫn nhe răng cười tươi như vậy, trong lòng có chút cảm phục "Cậu lạnh không? "
"Không, em không sao"
"... "
"Thái Từ Khôn, cảm ơn anh"
Từ Khôn lúc này mới để ý đến cậu, nhìn vào đôi mắt kia có lẽ cậu cũng đã từng chịu nỗi đau không ít "Cậu cảm ơn vì cái gì? Tôi giúp cậu lúc sáng sao? Chỉ là tôi rất ghét những người như thế nên mới giúp cậu"
Lúc này đôi mắt của Châu Ngạn Thần đã ứ nước, những lời buồn tủi đều trút hết ra ngoài " Anh biết không, anh chính là người đầu tiên giúp đỡ em khi em bị bắt nạt, bạn bè đều xa lánh em vì em là đứa mồ côi, gia cảnh không giàu có, từ nhỏ đã không được đầy đủ tình thương như các bạn đồng trang lứa đã phải dựa vào ông bà nội mà cố gắng sống đến hôm nay. Bạn thân nhất của em cũng đang học ở trường đại học Bắc Kinh em lại học ở đây, vì ông bà nội rất ghét em nên đôi lúc buồn tủi em chỉ biết khóc một mình, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn anh" nói rồi lễ phép cúi người 90° cảm ơn Thái Từ Khôn.
"Sẽ đến lúc nào đó cậu sẽ tìm được người yêu thương, bao dung và lắng nghe mình cả cuộc đời. Cho nên những giọt mắt này cậu nên cất đi, phải cố gắng cho những người ghét cậu phải nhận ra vẻ đẹp và tài năng của cậu, bởi vì cậu rất đẹp, Châu Ngạn Thần"
Những giọt nước mắt ban nãy đã chực trào ra mỗi lúc một nhiều, những tâm tư thầm kín bấy lâu nay đã được giải phóng, cậu tựa vào vai anh mà khóc hết đi những đau khổ của quá khứ đã dằn vặt bản thân suốt gần ấy năm. Thái Từ Khôn đã sưởi ấm lại trái tim đầy vết nứt của cậu, cả đời này cậu sẽ mãi không quên.
Khóc xong một hồi thì đôi mắt cũng đã sưng vù, Thái Từ Khôn nhìn cậu như vậy cũng có chút mủi lòng, mỗi người mỗi số phận không ai giống ai huống chi Châu Ngạn Thần đẹp như thế này mà số lại khổ, đáng lẽ ông trời phải bù đắp lại một nửa cho cậu khi đã cướp mất đi ba mẹ, một đứa trẻ phải sống một mình với tình thương lạnh lẽo của ông bà nội, thiếu vắng đi tình cảm ba mẹ đáng thương đến chừng nào.
"Khi anh sẽ trở về Bắc Kinh ?"
"Sáng mai"
Không gian yên tĩnh lại lần nữa kéo đến, lần này Thái Từ Khôn mở miệng "Tối lắm rồi trời lại lạnh, tôi đưa cậu về nhà"
Trên đường đi, Châu Ngạn Thần cứ tíu tít về những ngôi sao trên, chỉ cho Thái Từ Khôn nào là sao Bắc Đẩu, Nam Đẩu và rất nhiều. Nhìn cậu trai bên cạnh vui vẻ với cậu trai buồn bã khóc lóc ban nãy hoàn toàn là hai người khác nhau, coi như đây là duyên gặp mặt.
"Thái Từ Khôn cảm ơn anh đã đưa em về nhà, anh ngủ ngon. "
Châu Ngạn Thần đứng trước cổng nhà chào tạm biệt Thái Từ Khôn, sau khi anh đưa cậu về nhà liền quay lưng bỏ đi vài bước, bỗng nhiên lại quay mặt lại nhìn Châu Ngạn Thần đang nhìn mình rời đi thì nở nụ cười "Châu Ngạn Thần, chúc cậu ngủ ngon" .
Bóng lưng Thái Từ Khôn khuất xa dần thì Châu Ngạn Thần mới thôi dõi theo, trên môi là nụ cười hạnh phúc nhất mà bao nhiêu năm qua mới có thể tìm lại. Mở cửa bước vào nhà, không khí ngột ngạt bao trùm, khuôn mặt trở lại nét lạnh tanh vốn có đối diện với ông bà nội đang ngồi trên bộ ghế cũ "Mày đi đâu đến giờ này mới về?"
"Con đi đâu thì bây giờ cũng đã về tới nhà rồi, ông bà không cần giả vờ quan tâm"
Ông nội Châu nghe được thì tức giận đứng dậy mắng nhức, bộ mặt ác quỷ hiện lên " Tao nói cho mày biết, mày chỉ ăn nhờ ở đậu là kẻ ăn bám trong căn nhà này, một đứa trôi sông dạt chợ không có quyền lên tiếng hỗn láo"
Nghe ông nội nói như vậy đôi chân nhanh chóng bước đến bàn thờ chứa hai khung ảnh rồi chỉ tay vào. "Con là do ba mẹ sinh ra, không phải là đứa trôi sóng dạt chợ như ông nói"
"Mày. Mày lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi thì cãi lại ông bà mày, năm xưa không phải vì đứa như mày mà con tao chẳng phải chết "
Gương mặt Châu Ngạn Thần lạnh lùng nhìn di ảnh ba mẹ mình, trong lòng là nỗi đau vô bờ không thể tả được. Chạy một hơi về phòng của mình mà khóc, từ nhỏ đã phải tự kiếm tiền mà sống, ông nội chỉ cho cậu căn phòng ngủ này thôi, nghĩ tới đây gương mặt vùi vào gối mà khóc lớn hơn. Màn đêm dần buông xuống, những giọt sương đêm cũng bắt đầu đọng lại trên lá, cậu cứ thế mà khóc cho tới khi ngủ thiếp đi.
______________________________________
"Khôn cậu bé lúc nãy là ai vậy? Dễ thương quá nhưng có điều lại bị thương, tiếc thật"
Phạm Thừa Thừa thấy Thái Từ Khôn trở về phòng liền lạch bạch chạy tới hỏi han, mắt sáng rực.
"Chẳng phải mày nói mày thích Justin sao, sao giờ lại hỏi về cậu ta? "
Vương Tử Dị nghe được cuộc nói chuyện liền chen miệng vào "Có mới nới cũ đó mà "
"Đúng đó lòng dạ con người mà". Lâm Ngạn Tuấn cũng chẳng chịu yên phận châm dầu vào lửa.
"Hai thằng bây có tin tao xiên chết không? Đại Thái à, xin huynh nói đệ nghe về cậu bé ấy đi "
Thái Từ Khôn trừng mắt liếc Phạm Thừa Thừa rồi tới liếc hai con người còn lại, liền chịu thua mà kể toàn bộ sự việc diễn ra hôm nay.
Tất cả đều khâm phục cái tên lầm lì này sát đất, đến nơi khác cũng có thể giết con người ta bằng sắc đẹp. Tám chuyện sôi nổi một hồi cũng quyết định đi ngủ sớm để sáng trở về Bắc Kinh.
Thái Từ Khôn nằm lăn qua lăn lại trên giường, bây giờ 1h khuya chắc Chu Chính Đình đã ngủ nên Thái Từ Khôn cũng bỏ điện thoại xuống và đi ngủ. Trong giấc mơ ấy Thái Từ Khôn mơ thấy nụ cười của Chu Chính Đình.
Sáng 4h cả đám đã nháo nhào đi đến xe, thời tiết sáng sớm hôm nay có vẻ ổn hơn mọi ngày, buổi trưa rất thích hợp để tắm hồ bơi. Chiếc xe lăn bánh trên quãng đường dài khiến ai nấy vô cùng mệt mỏi, về đến trường cũng là 9h cùng với thời gian học sinh được ra chơi khuây khoả.
Phạm Thừa Thừa vừa bước xuống xe đã bỏ lại tất cả để chạy thục mạng về dãy lầu A1 năm nhất, cắm đầu cắm cổ chạy cuối cùng đến nơi, thấy cục cưng Justin đang uống sữa thì trong lòng dâng trào nỗi nhớ bay đến ôm thật chặt Justin vào lòng, miệng thì tíu ta tíu tít không ngừng "Cục cưng à, anh nhớ em chết mất. Cục cưng à, em xem em đã gầy đi rồi, chiều nay anh sẽ dẫn em đi ăn. Cục cưng à bla bla... " nghe cái tên nhiều răng lảm nhảm cuối cùng Justin quyết định đẩy ra và nhéo thật mạnh vào hông Thừa Thừa. Cả đám trong lớp được một phen coi phim tình cảm lẫn bạo lực. Cũng thật vui vì đợt này bọn họ đã đem về cho trường không ít giải thưởng.
Các cô ngủ ngon nhé ❤
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip