Chap 43

Ai vẽ cho ta một mảnh tình

Mảnh tình trên giấy mảnh tình xinh...

🥀
_________________

Tim Thái Từ Khôn như đã ngừng đập vì hoảng sợ, anh cố gắng chạy đến bệnh viện nhưng khi chạy ngang hiện trường vụ tai nạn thì đầu óc bỗng trống rỗng, mơ hồ.

Tâm trí bỗng nhớ đến tin tức ban nãy phát trên tivi, lại thêm sự việc Chu Chính Đình mất tích thì hoảng sợ tột cùng. Từ nhỏ đến lớn có lẽ đây là lần đầu tiên mà Thái Từ Khôn cảm thấy sợ hãi đến vậy.

Không do dự lao thẳng vào nơi đội khám nghiệm pháp y đang làm việc. Dòng người quá đông đúc, Thái Từ Khôn cố gắng chạy thật nhanh để chen chân vào, đẩy ngã vô số người đi đường dừng lại xem tình hình.

Trên chiếc băng truyền trắng là thi thể đã cháy đen không nhìn rõ dạng, Thái Từ Khôn cố gắng xông vào liền bị bảo vệ chặn lại. Thân thể anh càng lúc không thể điều khiển, tay chân run rẩy luống cuống.

"Này anh, anh không được xông vào hiện trường đâu"

"Tôi.. Tôi chỉ muốn xem thi thể .. "

"Xin lỗi anh, bộ phận khám nghiệm vẫn còn đang làm việc, xin anh đi cho"

Thái Từ Khôn lúc này vẫn còn tỉnh táo suy xét, suy cho cùng thi thể đã không nhận dạng nhưng vẫn còn chiếc vòng, chiếc vòng ấy có thể chứng minh đó có thật sự là vòng Chu Chính Đình không.

"Vậy các anh hãy cho tôi xem chiếc vòng đó được không? Làm ơn.. "

Thái Từ Khôn lúc này thật sự rất đáng thương, giọng điệu nài nỉ van xin đã khiến bảo vệ xiêu lòng mà đưa cho anh xem.

Cầm trên tay là chiếc vòng bạch kim sáng chói pha lẫn màu đỏ của máu, nó rất giống chiếc vòng Chu Chính Đình vẫn hay đeo.

Thái Từ Khôn nhớ lại chiếc vòng bên trong có khắc tên cậu. Khẽ nín thở mà nhìn vào chiếc vòng, hơi thở của anh càng lúc càng nặng nề.

Thịch !

Thái Từ Khôn cười chua xót, đặt lên chiếc vòng một nụ hôn thật lâu, nước mắt thầm đọng trên mắt cũng đã rơi xuống đất. Anh nhẹ nhàng đặt chiếc vòng vào tay anh bảo vệ như trân quý một thứ quan trọng, bảo vệ chỉ nhìn anh rồi rời đi.

Nhân viên đội khám nghiệm khiêng thi thể vào chiếc xe cứu thương để trở về bệnh viện, đôi mắt anh cứ nhìn theo mãi không ngừng, nước mắt rơi ngày một càng nhiều.

Chẳng biết Thái Từ Khôn đã đứng đó bao lâu, chỉ biết tất cả mọi người đều giải tán đi về thì anh vẫn luôn chôn chân tại đó, ánh mắt thì nhìn xa xăm nơi bệnh viện.

Chu Mạnh Đình đã xuất hiện bên cạnh Thái Từ Khôn, tiếng thở hồn hển vì mải chạy theo anh. Thấy Thái Từ Khôn cứ đứng im nhìn hiện trường cháy nổ thì trong lòng ông có chút bất an.

"Tiểu Bảo, sao con cứ đứng im thế, có chuyện gì nói ta biết đi"

Chu Mạnh Đình sốt ruột lay người Thái Từ Khôn, trong lòng ông như có lửa đốt cháy, muốn ngay lập tức nhìn thấy đứa con trai của mình.

"Chắc chắn là không phải....không phải"

"Cái gì không phải? "

Thái Từ Khôn tự lẩm bẩm một mình làm cho ông càng thêm hoảng loạn, sau đó lại thấy anh lao về hướng bệnh viện như tên bắn.

Chạy theo Thái Từ Khôn cũng gần đứt hơi, dừng chân tại một nơi trừ những người trong nghề y thì chẳng ai muốn bước vào, đó là nhà xác.

Thái Từ Khôn lê chân bước vào, không khí lạnh ngắt của nhà xác bao trùm khắp cơ thể, mùi xác đang phân huỷ xộc thẳng vào mũi, nơi đó có rất nhiều xác nằm kế bên trong rất ghê sợ.

Đứng trước thi thể cháy đen vừa mới được đưa vào che đậy bằng khăn trắng, Thái Từ Khôn đứng lặng một hồi lâu, muốn kéo tấm khăn ra nhưng lại không muốn kéo. Anh sợ hãi. Thực sự sợ hãi.

Đối với anh, cảm giác nửa tin nửa ngờ đây có phải Chu Chính Đình hay không. Phải chi chiếc vòng đấy chẳng phải là của Chu chính Đình, mà là của người khác thì tốt biết mấy.

Tất cả bạn bè của Chu Chính Đình được báo tin liền gấp rút chạy tới, trên gương mặt ai cũng đều hiện lên vẻ lo lắng, có người thì nước mắt nước tèm lem.

Thái Từ Khôn ngồi trên băng ghế trước nhà xác như một người vô hồn. Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chắc bây giờ 'Chu Chính Đình' đang lạnh lắm.

"Bối Bối.....anh xin lỗi vì không nhận ra em sớm hơn, anh xin lỗi"

Thái Từ Khôn tự lẩm nhẩm với mình như một kẻ tâm thần. Gương mặt bây giờ trở nên hốc hác, đôi mắt thì sưng húp ra. Thái Từ Khôn đã khóc rất nhiều.

Anh không thể tin sự thật đang được phô bày ra trước mắt, thật sự không tin.

Bên phía bệnh viện hiện tại đang lấy mẫu da để xét nghiệm ADN, đồng thời huy động lực lượng kiểm tra từng bệnh nhân có ai bị mất tích hay không.

Còn bên cảnh sát đang cố gắng tìm kiếm Chu Chính Đình, bởi vì nếu như cậu còn sống thì chẳng biết một người đầu óc không tỉnh táo sẽ xảy ra chuyện gì.

Hiện tại đang là giữa đêm, đã nửa ngày rồi mà Thái Từ Khôn vẫn ngồi im. Gương mặt thẩn thờ tiều tuy không chút biến chuyển, vẫn là đau thương và lạnh lẽo.

Chu Mạnh Đình đã ngất xĩu ngay tại chỗ khi nhìn thấy thi thể cháy đen ấy, sau khi tỉnh dậy ông vẫn luôn như thế, cứ thất thần rồi tự lẩm bẩm.

Phạm Thừa Thừa nhìn thấy thì cũng đau lòng không kém. Gia đình hạnh phúc chỉ trong phút chốc đều mất cả vợ lẫn con.

Nhìn về phía Thái Từ Khôn vẫn đang tự dằn vặt mình, trong lòng Phạm Thừa Thừa cảm thấy mình chút vô dụng.

Mối tình của Thái Từ Khôn và Chu Chính Đình lúc trước ai cũng biết, cho dù là không thổ lộ nhưng trong mắt người ngoài đó đều là tình cảm chân thật xuất phát từ trái tim hai người.

"Thái Từ Khôn, nên nghỉ ngơi một chút, khi nào có tin tức gì tao sẽ báo ngay cho mày biết"

"Không cần, cứ mặc kệ tao đi"

Thái Từ Khôn ra lệnh cho Phạm Thừa Thừa. Anh nghĩ nếu đó chính là Chu Chính Đình thì cậu sẽ giận anh mất, vì dám bỏ cậu nơi lạnh lẽo ghê rợn đó.

Anh nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, ngửa đầu ra sau dựa vào bức tường, trong đôi mắt anh đầy những hoài niệm chất chứa.

Anh nhớ cậu. Trong điện thoại vẫn là lưu tấm hình cậu đang cười rất tươi giữa ánh nắng ban mai và dưới tán cây tường vi. Trông như mỹ cảnh.

Khoé môi mỉm cười, thật không tin rằng cậu nhóc Bối Bối ngày trước chỉ biết suốt ngày lẽo đẽo theo anh nay đã là một cậu trai trưởng thành và xinh đẹp.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Thái Từ Khôn vẻ mặt tiều tuỵ vẫn ngồi trước cửa nhà xác chờ đợi. Tất cả mọi người đều đang rất lo lắng cho anh, ép anh phải ăn uống một chút gì đó.

Thái Từ Khôn vẫn đang chờ đợi kết quả từ phía bệnh viện và cảnh sát. Đôi chân không ngừng run rẩy nhìn vào nhà xác, trong lòng cầu nguyện rằng tất cả không phải như anh nghĩ.

Ít lâu sau vị bác sĩ trẻ tuổi bước tới, trên tay là bảng xét nghiệm ADN của thi thể. Tất cả mọi người đều nuốt nước bọt chờ đợi kết quả.

"Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. Kết quả xét nghiệm đã có, hầu như hoàn toàn không trùng khớp với ADN của bệnh nhân Chu Chính Đình mà bệnh viện đã lấy mẫu từ trước. Đã làm cho mọi người lo lắng rồi".

____

Helo các cô yêu dấu =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip