Chap 44

Đừng để em sống mãi với thứ viễn tưởng về những lời hứa, sống trong một giấc đẹp cùng anh chẳng biết khi nào tỉnh giấc.

🌹
_____

Buổi tối sau khi y tá cho Chu Chính Đình uống thuốc xong thì bước ra ngoài. Vốn tính cách nghịch ngợm, cậu liền đẩy cửa chạy ra ngoài, giả vờ là đang đi dạo thì lẻn ra khỏi bệnh viện.

Chu Chính Đình đang mặc bên trong là chiếc áo len cổ lọ, bên ngoài là áo sơmi để phân biệt bệnh nhân của bệnh viện, chân thì mặc quần legging bó (quần thu) bên trong, bên ngoài vẫn là đồ của bệnh viện.

Đang tung tăng vui vẻ ngoài đường thì bắt gặp phải tai nạn, hiếu kì nên Chu Chính Đình đã chạy vào đám đông hóng chuyện, do người đông đúc đã vô tình đẩy ngã cậu vào hiện trường.

Trước mắt là đám lửa cháy hừng hực, tiếng xe cứu hoả hú còi inh ỏi. Chu Chính Đình nhìn trước ngó sau, tâm tình hốt hoảng tột độ.

Nhưng cho dù có bị bệnh thì Chu Chính Đình vẫn còn nhớ kĩ lời mẹ dặn.

" con trai, bất cứ gặp phải chuyện cũng phải tự mình đứng lên. thể lúc đó chẳng ai giúp được con".

Chống tay đứng dậy, chiếc áo sơmi vô tình rơi xuống đất. Chu Chính Đình đã nhanh chóng chạy ra khỏi hiện trường.

Con đường cậu đang chạy thật khác lạ. Tất cả mọi thứ đều như mới. Cậu đang lạc mất phương hướng của mình.

Đã là giữa đêm. Con phố không như những ngày tấp nập, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh cùng ánh đèn hiu hắt ở đầu đường.

Tất cả mọi vật trong không gian như bao trùm lấy thân ảnh nhỏ bé đang bước đi. Mặt hồ lợn gợn vài con sóng do gió thổi, giữa khuya nên ngoài trời rất lạnh.

Một thân một mình bước đi lang thang dọc bờ hồ, Chu Chính Đình cảm thấy tất cả mọi thứ xung quang đều thuộc về mình, thoải mái và cô đơn.

Nơi cậu đang đứng chính là nơi cậu cùng Thái Từ Khôn có những kí ức đẹp nhất. Một vài hình ảnh có chút quen thuộc cũng rất đỗi xa lạ, những hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

Trong ký ức của Chu Chính Đình vẫn tại bờ hồ này, chàng trai với mái tóc nâu đang nở nụ cười thật ôn nhu cẩn thận khoác áo cho cậu, còn thì thầm bên tai cậu điều gì đó rất khẽ.

Chàng trai thoắt ẩn thoắt hiện, mơ mơ hồ hồ. Chu Chính Đình vì đau đầu mà nhắm mắt lại, chỉ trong phút chốc đã suýt ngã vào dòng nước yên ắng.

Nhưng không.

Đã có một bàn tay đã nhanh chóng chộp lấy cánh tay cậu và kéo về. Cậu nhìn thấy người cứu cậu đã giật mình khi trông thấy mình và miệng thì lại lẩm bẩm.

"Chu Chính Đình, tại sao lại là cậu? "

Chu Chính Đình hết sức khó hiểu, dường như trước đây chưa từng gặp người này. Cũng đúng, vì cậu còn nhớ ai nữa đâu.

" Ưm... Ban nãy, cám ơn.. " Thái độ và lời nói có chút sợ sệt nên Chu Chính Đình chỉ nói cám ơn rồi chạy vụt đi mất.

Chu Chính Đình nhận ra con đường mình đang chạy đã quá xa bệnh viện. Rẽ vào con ngõ có chút ánh sáng mà ngồi xuống, sương đêm từng giọt rơi xuống thấm vào áo cậu, cơ thể thì run nhè nhẹ vì lạnh.

Cậu vẫn ngồi đó đưa mắt ra nhìn bờ sông thầm tự trách mình tại sao lại có thể ngu ngốc đến vậy. Một đứa đầu óc chẳng ra gì mà lại dám bỏ trốn đi chơi khỏi bệnh viện. Nhà thì không nhớ đường, bệnh viện cũng không.

Chu Chính Đình thu mình vào góc tường mà khóc thút thít. Cậu giận bản thân mình, cậu giận vì sao mình lại có thể ngu ngốc như vậy.

Cậu nhớ mẹ. Nhớ những ngày cậu đổ bệnh mẹ vẫn luôn chăm sóc và luôn miệng bảo là con trai bé nhỏ của mẹ. Cậu vẫn nhớ mẹ là người thật vĩ đại, mẹ dùng cả cuộc đời và tình yêu cho cậu, hi sinh mọi thứ vì cậu.

Vào cái đêm mẹ đi theo tiếng gọi của thiên thần, cậu đã nhìn thấy nụ cười cuối cùng trên gương mặt bà, nụ cười hạnh phúc có chút miễn cưỡng. Có lẽ vì lí do để bà chống chọi đến giờ phút này chính là cậu - Chu Chính Đình.

Tiếng khóc vang vọng khắp con ngõ nhỏ, mỗi tiếng nấc vang lên chính là nỗi đau xé lòng. Cậu biết chứ, biết bản thân mình điên điên khùng khùng, chẳng có lúc nào là bình thường từ khi mẹ mất, biết mình sống thật vô dụng.

"Mẹ ơi, chỉ vì Bối Bối bị điên cho nên mẹ mới rời bỏ con đúng không. Chỉ vì con ngu ngốc cho nên mẹ chán ghét ghét con đúng không. Chỉ vì con là đứa trẻ không bình thường cho nên mẹ mới không ở bên con nữa đúng không. Con biết con bị điên nhưng mẹ đừng đi nữa mẹ ơi, Bối Bối biết lỗi rồi"

Từng câu chữ nói ra như xé tim ai ra từng mảnh, cậu khép hờ mi mắt cảm nhận hơi ấm đâu đó len lỏi, như hơi ấm của mẹ. Đêm đó, cậu đã nằm mơ thấy mẹ, mẹ đang ôm cậu để sưởi ấm và hôn lên trán một nụ hôn ngọt ngào chứa đầy yêu thương. Rất chân thực.
_

Thái Từ Khôn đứng hình khi nghe bác sĩ nói đó không phải Chu Chính Đình. Anh cứ đang nghĩ rằng mình đang nghe nhầm, nhưng không nhầm, đó là sự thật.

Tiếng la hét vui mừng của Justin đã kéo anh về thực tại. Vụt. Thái Từ Khôn chạy một mạch xuống tầng lầu.

Đã hơn hai giờ đồng hồ, chiếc xe moto lao nhanh qua các con phố sầm uất. Thái Từ Khôn đưa mắt liếc nhìn khắp nơi để tìm kiếm hình bóng thân thương.

Tìm kiếm một người giữa hàng vạn người đâu phải chuyện dễ, không chừng trường hợp xấu nhất biến mất luôn cũng nên.

Nghĩ đến đây Thái Từ Khôn cảm thấy lạnh sống lưng, trên trán và cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi chạy đến đoạn khu vực mua sắm đông ngịt người thì Thái Từ Khôn gửi xe đi bộ vào trong.

Phải công nhận là rất đông, khách du lịch chiếm hơn phân nửa, cũng may là Thái Từ Khôn lúc trước du học đã thành thạo kĩ năng giao tiếp tiếng anh cho nên có thể dễ dàng hỏi thăm.

Bước dần vào trong khu thương mại Thái Từ Khôn bỗng thấy bóng dáng ai đó rất giống Chu Chính Đình, anh vội vàng xô ngã dòng người chỉ để mong đuổi kịp, nhưng đến khi vào được bên trong thì người đã mất dáng cho dù có tìm như thế nào.

Mặt trời lặn, hoàng hôn phản chiếu sắc màu nơi dòng sông yên tĩnh, Thái Từ Khôn đã tìm kiếm nửa ngày, bộ phận công an báo vẫn đang tìm kiếm ở khu vực phía xa.

Anh ngồi xuống thềm cỏ xanh mướt nhìn dòng sông hồi tưởng về quá khứ. Cho dù có nhớ lại quá khứ nhưng được gì?

Quá khứ đâu có chờ bất kì ai trong chúng ta, quá khứ chỉ lưu lại hình ảnh chúng ta trong hành trình ngây ngô đến trưởng thành. Và Chu Chính Đình chính là như thế, cuộc đời này cho dù là quá khứ hay tương lai thì chỉ mỗi mình cậu mới được anh yêu thương, chẳng ai có thể làm điều đó ngoài anh.

Tiếc là quá trình trưởng thành của nhau đã không được chứng kiến, trái lại là những điều nuối tiếc nhất của tuổi thơ, và không thể để bỏ lỡ thanh xuân này một lần nào nữa.

Phía sau lưng Thái Từ Khôn xuất hiện chiếc bóng nghiên mình đi tới chỗ anh giữa nắng chiều, dáng người trông rất thuận mắt. Người đó ngồi xuống thảm cỏ xanh phía bên trái của anh, ảm đạm cất lời.

"Tối hôm qua Chính Đình đã ở đây, có lẽ là do sợ hãi nên đã chạy đi mất rồi"


__

Xin lỗi chị em 1802 x lần. Vì do bận việc nhiều quá nên giờ mới đăng chap mới TvT huhu từ nay tui sẽ up đầy đủ a ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip