Ngoại truyện 1: Mộng
Khưu Khánh Chi lại thấy một giấc mộng.
Dòng sông tối đen như mực. Hai bên bờ bỉ ngạn đỏ rực. Một cây cầu phủ đầy rêu phong ẩn hiện trong làn sương mờ. Đây không phải lần đầu Khưu Khánh Chi gặp giấc mơ này. Hắn như cũ đi về phía đình viện bên bờ sông, nơi có Lý Tắc đại nhân đang ngồi. Nhìn thoáng qua cũng thấy vẻ mặt ông không vui vẻ gì lắm.
Lý Tắc cau mày nhìn tên tiểu tử họ Khưu kia.
Khi còn sống ông đã sớm nhận ra tình cảm của Khưu Khánh Chi và Lý Bính đã sớm vượt quá tình bạn thông thường rồi. Mà lý do chính khiến ông không tiện công khai ngăn cản là vì ông cảm thấy, hình như người phải lòng trước lại là con trai mình. Lý Bính mang bệnh trong người, Lý Tắc cũng không dám làm y kích động, cho nên ông mới quyết định giải quyết từ phía Khưu Khánh Chi.
Tiểu tử này là do ông đào tạo thành tài. Lý Tắc đương nhiên hiểu rõ, hắn tuy tính tình ương ngạnh nhưng vẫn là người biết lý lẽ, hơn nữa hắn luôn ưu tiên Lý Bính hàng đầu. Vậy nên, khi nhận ra được Lý Bính có thể vì hắn mà bị người đời thóa mạ, hắn liền không ngần ngại mà đồng ý tự mình rời khỏi y. Lý Tắc cũng coi như gỡ được khúc mắc trong lòng. Khưu Khánh Chi đi tòng quân ít nhất cũng phải mất vài năm. Đợi vài năm qua đi, đoạn tình cảm này có lẽ cũng chỉ còn là chút hoang đường thời niên thiếu mà thôi.
Ai ngờ người tính không bằng trời tính. Sau đó lại có quá nhiều chuyện phức tạp xảy ra. Lý Tắc chết rồi. Lý Bính cũng biến thành miêu yêu. Khưu Khánh Chi tránh né cả một vòng lớn, cuối cùng vẫn là quay về bên cạnh Lý Bính. Để rồi ông trời như muốn trêu người, Khưu Khánh Chi lại mất trí nhớ, hoàn toàn quên mất chuyện đã hứa với Lý Tắc, còn đem quý tử nhà ông ăn sạch sẽ. Lý Tắc tức đến mức vặt trụi một bụi hoa bỉ ngạn bên bờ sông luôn.
Khưu Khánh Chi tiến đến hành lễ.
"Lý đại nhân!"
"Ngươi còn nhớ đến ta sao?"
Lý Tắc liếc xéo một cái. Khưu Khánh Chi cũng không cần đợi ông mời mà tự mình ngồi xuống cái ghế đối diện rồi rót ra hai tách trà.
"Lý đại nhân, thực xin lỗi. Ta rốt cuộc vẫn là thất hứa."
"Ngươi còn biết xin lỗi?" – Lý Tắc tức giận đập bàn – "Ta đã nói với ngươi thế nào? Ngươi đã hứa với ta thế nào?"
Lý Tắc còn nghĩ rằng lần trước ông đến báo mộng đã nhắc nhở hắn rõ ràng một lần. Khưu Khánh Chi cũng đã xác thực lần này hắn sẽ nhớ kỹ, sẽ không để Lý Tắc thất vọng nữa. Vậy mà chỉ vì bị con mèo đỏ kia nói khích mấy câu, bị tiểu cô nương họ Dương kia tính kế một chút, Khưu Khánh Chi lại lần nữa ném lời hứa năm xưa ra sau đầu luôn. Có điều, lần này còn một phần là do Lý Bính tự dâng mình tới miệng sói. Lý Tắc giận mà cũng không làm được gì.
"Nếu không phải vì ta không thể báo mộng cho Bính nhi thì cũng đã chẳng muốn tới gặp ngươi. Rốt cuộc thì nói với ngươi cũng chẳng được lợi ích gì."
Lý Tắc cũng từng nghĩ tới chuyện vào trong mộng khuyên can Lý Bính, nhưng kỳ lạ là ông lại không câu thông được với y, cũng chẳng thể liên kết được với bất kỳ thân thích nào. Ngươi duy nhất ông có thể báo mộng chỉ có mình Khưu Khánh Chi.
"Có lẽ là do ta và Lý đại nhân tâm linh tương thông." – Khưu Khánh Chi thấy Lý Tắc không chịu uống ly trà mà mình rót, hắn cũng đành cười trừ.
"Ngươi nói vậy là ý gì?"
"Bởi vì cả ta và Lý đại nhân đều có một điểm chung, chính là thật lòng lo nghĩ cho Lý Bính."
"Ngươi lo cho nó mà còn kéo nó xuống vũng lầy chung với ngươi? Bây giờ ngay cả Đại Lý Tự khanh nó cũng không muốn làm, miêu yêu cũng không làm, ngươi còn nói là ngươi lo cho nó?"
"Lý đại nhân, ta biết ngài muốn Lý Bính sống một đời quang minh chính đại, thanh danh hiển hách, nhưng ta còn muốn y sống thật vui vẻ."
Khưu Khánh Chi quỳ xuống trước mặt Lý Tắc, chắp tay thành khẩn mà nói.
"Lý đại nhân, ta hiểu nỗi lo của ngài. Ta cũng từng lo lắng giống như vậy. Nhưng Lý Bính tự có suy nghĩ của riêng mình, cũng không cần người khác thay y định đoạt số mệnh."
"Ngươi dám dùng Bính nhi ra để dạy đời ta?"
"Ta không dám! Ta chỉ muốn nói, trước đây ta cũng từng như ngài, vì muốn Lý Bính bình an mà tính toán rất nhiều, nhưng lại chưa từng khiến y được vui vẻ. Một cuộc đời như vậy, Lý Bính vốn dĩ không cần."
....
"Lý đại nhân, ngài không tin tưởng ta thì cũng tin tưởng lựa chọn của con ngài. Lần này ta nhất định có thể cho y hạnh phúc."
Lý Tắc không phải chưa từng nghĩ tới chuyện này. Ông muốn Lý Bính làm rạng danh Lý gia, nhưng nhìn thấy nhi tử mà mình yêu thương đau lòng rơi lệ, ông cũng thấy khó chịu. Lý Tắc cũng hiểu, Lý Bính từ đầu đã lựa chọn Khưu Khánh Chi. Từ thời niên thiếu tới khi trưởng thành, lòng y chỉ có hắn. Dù cho không muốn, Lý Tắc cũng phải dần chấp nhận rằng chỉ có ở bên cạnh Khưu Khánh Chi, Lý Bính mới thực sự được sống vui vẻ.
Trở ngại duy nhất trong lòng Lý Tắc chính là, tên cầm thú Khưu Khánh Chi không biết nặng nhẹ. Lý Bính hai ngày rồi vẫn còn chưa ngồi dậy nổi!!
Nghĩ đến đây, Lý Tắc vẫn còn muốn tiếp tục phản đối, nhưng nhìn tên tiểu tử Khưu Khánh Chi đang quỳ trước mặt, vẻ mặt vô cùng chân thành. Dù sao ông cũng đã nhìn hắn lớn lên, không tránh khỏi có chút mủi lòng. Lý Tắc thở dài. Thôi vậy, ai bảo con trai của ông lại thích hắn chứ.
"Bính nhi hiện tại là người thường, không phải miêu yêu. Ngươi sau này không được ức hiếp nó quá."
Khưu Khánh Chi hiểu được đây là Lý Tắc đã đồng ý chuyện bọn họ, liền dập đầu với ông.
"Đa tạ nhạc phụ đại nhân."
Tiểu tử thúi, đổi xưng hô thuận miệng quá vậy!?
Lý Tắc trong lòng vẫn còn hơi khó chịu, nhưng vẫn là uống cạn ly trà do Khưu Khánh Chi rót.
"Nơi này ngươi không thể ở lâu, quay về đi!"
Khưu Khánh Chi lại hành lễ với Lý Tắc một lần nữa, rồi xoay người rời đi. Đợi đến khi hình bóng của hắn đã khuất sau màn sương mờ, Lý Tắc mới chậm rãi đứng lên, đi về phía cây cầu phủ đầy rêu xanh kia.
Đi đến giữa cầu, ông lưu luyến quay đầu lại, đưa mắt nhìn về xa. Lý Tắc đứng ở nơi đó trầm ngâm một lúc, những ký ức xưa cũ tựa như vụt qua thật nhanh trước mặt ông, trong đó có hình ảnh hai thiếu niên trẻ tuổi cùng nhau nô đùa trong sân của Lý phủ. Nụ cười của Lý Bính lúc đó thật tươi đẹp, thật rạng rỡ. Lý Tắc bất giác mỉm cười. Trong lòng cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhõm. Ông lặng lẽ xoay người bước tiếp. Qua bao nhiêu năm, Lý Tắc rốt cuộc cũng có thể an lòng bước qua cây cầu này rồi.
.
.
Khưu Khánh Chi sau khi thức dậy liền chuẩn bị điểm tâm mang vào phòng cho Lý Bính.
Hắn tiến đến lay nhẹ, đánh thức y dậy. Lý Bính vừa nhìn thấy hắn liền xoay người vào trong, còn kéo chăn trùm qua đầu. Hai ngày nay y không xuống được giường, tính tình cũng cáu kỉnh hơn mọi khi, còn đuổi hắn ra thư phòng ngủ. Hắn mỗi ngày đều chuẩn bị mấy món y thích, nhưng Lý Bính vẫn chưa nguôi giận.
Khưu Khánh Chi khẽ cười. Hắn cúi xuống nói thầm với cái người đang cuộn tròn trong chăn kia.
"Lý Bính, khi nào ngươi khỏe lại, chúng ta về quê của ngươi đi."
Lý Bính nghe vậy liền vén một góc chăn, để lộ đôi mắt đang mở to nhìn hắn, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Về làm gì?"
"Mộ của phụ thân ngươi đã lâu chưa quét dọn rồi." – Khưu Khánh Chi hôn nhẹ lên trán y – "Ta cũng muốn về bái tế nhạc phụ đại nhân."
"Ai là nhạc phụ đại nhân của ngươi?"
Lý Bính lại chui vào trong chăn, nhưng lần này y lại âm thầm nở nụ cười. Gương mặt cũng không tự chủ được mà ửng hồng.
.
.
.
Hoàn ngoại truyện 1
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip