Chương 165: Rốt cuộc cũng có 'bé cưng'
"Số 58743, có người đến thăm tù."
"Cám ơn."
. . . . . .
Mang còng tay, Dịch Dương Đinh Mặc được cảnh sát dẫn tới phòng thăm tù.
Nhìn thấy người tới qua kính thủy tinh, khóe miệng ông khẽ nhếch cười.
"Ba nuôi."
Đinh Mặc cầm lên điện thoại, "Thiên Tỉ!"
Thiên Tỉ hỏi, "Đã rất lâu không có đến thăm ba, ba có khỏe không?"
Đinh Mặc cười cười, "Nơi này ngoại trừ thức ăn không ngon, tất cả đều tốt."
Vẻ mặt Thiên Tỉ sầu lo, "Ba gầy đi rất nhiều."
Giọng nói Đinh Mặc nặng nề u ám nói, "Không có chuyện gì, ba nhất định sẽ sống tới ngày con có thể quật ngã Vương Tuấn Khải."
"Con thật xin lỗi, ba nuôi."
Dịch Dương Đinh Mặc thoải mái cười nói, "Cha con chúng ta không nên nói những lời như thế.”
Thiên Tỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt già nua theo năm tháng của Đinh Mặc ngồi ở đối diện, áy náy nói, "Nếu như ban đầu không phải con chỉ vì cái lợi trước mắt muốn đối phó với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên sẽ không đối chọi trên tòa với Vương Tuấn Khải, hôm nay ba cũng không phải ngồi ở đây thế này......." Dịch Dương Thiên Tỉ đã từng muốn lợi dụng Vương Nguyên để đánh đỗ Vương Tuấn Khải, nhưng không nghĩ đến sau lưng lại có nhiều bí mật được cất giấu đến thế, cuối cùng lại chính anh lại gây hại đến người thân của chính mình.
Dịch Dương Đinh Mặc an ủi nói, "Chuyện này không thể trách con . . . . . Ba đã sớm bị Vương Tuấn Khải nắm gọn trong tay như con châu chấu, nó sẽ không buông tha cho ba.”
Dịch Dương Thiên Tỉ dán vào chặt điện thoại nói, "Ba nuôi, mấy lần trước khi đến thăm ba, con nhớ đã từng nói với ba, những năm tháng ba khổ sở trong tù, tương lai con nhất định sẽ khiến cho Vương Tuấn Khải trả lại cho ba..... Hôm nay con tới đây muốn nói cho ba, ngày đó đang cách chúng ta ngày càng gần rồi.”
Đinh Mặc vui mừng nói, "Thiên Tỉ, đây chính là nguyên nhân trong cô nhi viện nhiều đứa trẻ như vậy, ba chỉ chọn một mình con.”
"Công ơn nuôi dưỡng của ba nuôi đối với con, con vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”
Đáy mắt Dịch Dương Đinh Mặc tóe lên một tia giảo hoạt, "Ba nuôi tin tưởng con nhất định sẽ làm được."
Bỗng dưng Thiên Tỉ nghiêm nghị nói, "Ba nuôi, có chuyện này con nhất định phải nói cho ba, con đã gạt ba.”
Đinh Mặc nhíu mày, "Chuyện gì?"
Thiên Tỉ chậm rãi nói, "Thật ra thì, Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải đã tái hôn hơn nửa năm trước.”
Đinh Mặc hai mắt mở to, không tin được nói, "Không phải con nói với ba là Vương Nguyên đã bỏ Vương Tuấn Khải đi rồi sao?" Bởi vì là trọng phạm, Dịch Dương Đinh Mặc trong tù không có cơ hội đọc báo, cộng thêm tính cách xảo quyệt của ông, trong tù cũng không trao đổi với bất kì người nào, cho nên ông muốn biết được tin tức bên ngoài cũng chỉ có thể dựa vào Dịch Dương Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ nói, "Là con nói dối ba. . . . . . Vương Nguyên thật sự ở Male ba năm, nhưng sau đó cậu ấy được Vương Tuấn Khải mang đến Los Angeles, chuyện cậu ấy đi cùng Vương Tuấn Khải đến Los Angeles con cũng không ngờ tới."
Đinh Mặc nghiến răng nói, "Ba thật không yên để An Ngưng có đứa con trai này!”
Giọng Thiên Tỉ hòa hoãn lại nói, "Ba nuôi, ba có ngày hôm nay là do Vương gia bọn họ tạo nên, không liên quan đến Vương Nguyên.”
Dịch Dương Đinh Mặc lạnh nhạt nói, "Nó đi theo Vương Tuấn Khải chính là muốn đối nghịch với ba! Thiên Tỉ, nếu như có một ngày con muốn đối phó với người nhà họ Vương, con không cần kiêng nể đến nó, nó hôm nay đã là người nhà họ Vương, không còn là con trai của ba nữa.”
Thiên Tỉ lắc đầu, "Ba nuôi, con sẽ không đối phó với Vương Nguyên...... Con yêu cô ấy, con muốn cậu ấy là người của con.”
Đinh Mặc nhíu mày, "Con cho rằng con có thể lấy được lòng của nó sao?”
Thiên Tỉ sâu xa nói, "Con không quan tâm lòng của cậu ấy có hướng về con hay không, nhưng con chỉ muốn có cậu ấy.”
Đinh Mặc khó hiểu nói, "Thiên Tỉ, con nên nhớ kỹ, đời người không nên để ý quá nhiều về thứ gì đó, nếu không, những thứ con quan tâm trong tương lai sẽ trở thành nhược điểm để người khác uy hiếp con.”
Thiên Tỉ bình tĩnh nói, "Ba nuôi, chuyện tình cảm con muốn tự mình quyết định, con sẽ không hối hận."
Đinh Mặc không nói thêm gì nữa.
Thiên Tỉ nhìn gương mặt già nua của Dịch Dương Đinh Mặc sau khi vào tù ba năm, nhẹ giọng nói, "Ba nuôi, thời gian thăm tù không nhiều lắm, lần sau con sẽ trở lại thăm ba."
Đinh Mặc gật nhẹ đầu.
Nhưng, lúc Thiên Tỉ đứng dậy, Đinh Mặc đột nhiên hỏi, "Con thật sự có kế hoạch đối phó với Vương Tuấn Khải?"
Thiên Tỉ quay đầu nhìn ba nuôi mình rồi tự tin nở một nụ cười, "Con đã cố tình để Vương Nguyên tin vào một chuyện."
Dịch Dương Đinh Mặc không hiểu hỏi, "Chuyện gì? Cái này có liên quan đến kế hoạch của con?”
Thiên Tỉ sâu xa nói, "Ba sẽ biết sau khi kế hoạch thành công."
-------
Một tháng sau.
Theo chẩn đoán, sắp tới là thời gian tốt nhất mà Vương Nguyên có thể mang thai, cho nên. . . . .
Hôm nay, vào bữa ăn tối, Vương Tuấn Khải gặp phải một vấn đề khó khăn cực lớn.
Trên bàn ăn, Vương Nguyên nhìn vẻ mặt khó coi của Vương Tuấn Khải, yếu ớt vô tội hỏi, "Ủa, ông xã, thức ăn không hợp khẩu vị anh sao?"
"Ba, tại sao Ngôn Ngôn chỉ có thể ăn cơm trong chén vậy?" Bảo Nhi ngây thơ hỏi.
Vương Nguyên lúng túng nhìn sang Bảo Nhi, "Ngoan, lúc ăn cơm không nên nói chuyện.”
"Dạ." Bảo Nhi đáp lại rồi sau đó vùi đầu ăn cơm.
Vương Nguyên lần nữa đưa mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng hỏi, "Ông xã , sao lại không ăn cơm?"
Vương Tuấn Khải nhìn những món ăn kỳ lạ trên bàn, mi tâm nhíu lại, "Những thứ này là gì vậy?"
"Đều là những món rất bình thường mà, em bảo nhà bếp làm đó."
Vương Nguyên vừa nói dứt lời, Vương Tuấn Khải liền nghe thấy người làm đứng bên cạnh khẽ cười ra tiếng.
Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn nhóm người giúp việc, bọn họ lập tức trở về trạng thái im lặng tự nhiên ban đầu.
Vương Nguyên bưng chén cơm của Vương Tuấn Khải lên, sau đó gắp thức ăn vào bát anh, "Ông xã, những món này đều là tấm lòng của nhà bếp làm, anh nếm thử một chút xem sao!”
Vương Tuấn Khải thoáng nhìn thức ăn trong chén, không vừa ý nói, "Em nhất định muốn chồng em ăn những thứ này?"
Vương Nguyên cậu gắng ra vẻ bình tĩnh, "Đều là những món rất ngon mà!"
Bảo Nhi ngây thơ nói chen vào một câu, "Cha, cha nhanh ăn đi, ba cùng các dì ở phòng bếp chuẩn bị rất lâu đó!”
Vương Tuấn Khải hỏi, "Em cũng xuống bếp chuẩn bị?”
Vương Nguyên gật đầu, "Dạ. . . . . . Em đã nếm qua những món này, ăn cũng được lắm!”
Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ cầm chén lên, ". . . . . . Được rồi!"
"Dạ, dạ!"
(Tui là tui nghi ngờ vụ này nha :v)
. . . . . .
Sau khi bữa ăn tối kết thúc, Vương Nguyên theo thường lệ dỗ Bảo Nhi đi ngủ. Mấy ngày nay tâm tình Vương Thanh không tốt, vì vậy bà Vương đã về Vương gia mấy ngày, cho nên việc dỗ Bảo Nhi ngủ phải do Vương Nguyên đảm nhận.
Lúc chín giờ, Bảo Nhi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ . . . . .đặt lên trán Bảo Nhi một nụ hôn, sau đó vội vàng trở về phòng mình.
Dùng tay mở ra cửa phòng, cậu lên tiếng gọi, "Ông xã . . . . . ."
Vương Tuấn Khải không trả lời.
Vương Nguyên nghi ngờ nhìn thoáng qua một lượt căn phòng, phát hiện Vương Tuấn Khải bây giờ đã nằm ngủ say trên giường.
Cậu nhíu mày, đi đến mép giường.
Anh dường như đã ngủ rất say, hơi thở đều đều trong giấc ngủ.
Cậu lay nhẹ anh gọi, "Ông xã . . . . . ."
Vương Tuấn Khải mơ màng trả lời, "Ừ."
Vương Nguyên hỏi, "Sao anh lại ngủ rồi?"
Anh đưa tay kéo cổ cậu xuống, giữ chặt đầu hôn lên mặt cậu một cái, giống như rất mệt mỏi nói: "Bà xã, đừng làm ồn, ngày mai anh còn có mấy cuộc họp quan trọng trong ngày. . . . . ."
Vương Nguyên có vẻ thất vọng nói, "Ừm."
Vương Tuấn Khải xoay người, tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.
Vương Nguyên sững sờ ngồi ở mép giường, rất là nghi ngờ. Tình huống này là sao đây? Chẳng lẽ những thực phẩm kia không có tác dụng như trên web nói?
Còn nữa, bình thường anh cũng không có đi ngủ sớm như vậy à. . . . . .
Vương Nguyên chán nản đứng dậy, sau đó đi vào phòng tắm lấy xuống chiếc áo ngủ rồi treo lại trong tủ quần áo.
Nhìn chiếc áo ngủ hàng hiệu gợi tình mà cậu đã phải đỏ mặt khi chọn mua nó, cậu không vui chép miệng.
Đi trở lại vào phòng tắm, Vương Nguyên mở nước cho đầy bồn tắm lớn dự đinh tắm lại một lần trước khi đi ngủ.
Cởi quần áo ra, nằm trong bồn tắm lớn, cậu rất thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.
Nước ấm thật dễ chịu, cộng thêm cả người thả lỏng, cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Thế nhưng, trong lúc mơ mơ màng màng chưa hẳn ngủ mê cậu lại đột nhiên có cảm giác như nước trong bồn tắm ngày lúc càng ít đi.
Bất chợt trước ngực cậu truyền đến hơi thở ẩm ướt nóng bỏng, cậu mơ màng mở mắt ra thì phát hiện có một cái đầu không an phận của người nào đó đang vùi trước ngực cậu.
Vương Nguyên lập tức tỉnh táo hẳn, vội đẩy mạnh người đang vùi đầu vào ngực mình ra, "Hả, ông xã . . ."
Vương Tuấn Khải vẫn nhẹ nhàng gặm cắn nụ hoa nhỏ nổi lên trước ngực Vương Nguyên.
Vương Nguyên muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh ôm đè xuống trong bồn tắm lớn.
Sức nặng cơ thể anh khiến cho hơi thở cậu trở nên dồn dập hơn, "Đừng vậy mà. . . . . ."
Anh rốt cuộc cũng ngước mắt lên ghé sát vào cạnh vành tai cô thì thầm, giọng nói ậm ờ còn mang theo chút trêu chọc, "Anh rất muốn em. . . . . ."
Cậu nghi ngờ, "Không phải anh đang ngủ sao?"
Trên gương mặt điển trai của anh nở nụ cười có chút quỉ quái: “Bà xã anh đã chu đáo chuẩn bị mấy món ăn ngon đó, tối nay sao anh có thể ngủ được?”
Cậu chợt nhớ lại nhưng món ăn cậu chuẩn bị cho tối nay —— Trên internet nói những món đó đều giúp đàn ông tăng cường sinh lực, hai gò má cậu lập tức ửng hồng.
Cậu dè dặt hỏi, "Hả, anh biết rồi sao?"
Anh híp lại nửa mắt, nóng rực ngắm nhìn cậu, "Em không nên để người khác nghi ngờ năng lực của chồng em.”
Vừa rồi trong phòng ăn Vương Tuấn Khải chỉ không thích tiếng cười của mấy người giúp việc kia thôi.
"Em đâu có. . . . . ." Vương Nguyên như đứa trẻ mắc lỗi rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói, "Người ta chỉ là. . . . . . Chỉ là cảm thấy mấy ngày nay là thời gian tốt để thụ thai, cho nên. . . . . ." Nói tới đây, Vương Nguyên len lén liếc nhìn xuống bộ phận nhạy cảm của người nào đó, phát hiện thấy cũng không có gì khác bình thường.
Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên cẩn thận xem xét, tinh quái hỏi, "Có gì khác không?"
Vương Nguyên rất nghiêm túc lắc đầu, "Không có. . . . . . Trên internet chắc chắn là gạt người rồi."
"Không, không có gạt người đâu. . . . . ."
Dứt lời, anh phủ lên đôi môi đỏ như son của cậu, một tay bao trọn ngực cậu, ngón tay cái xoay tròn xung quanh nụ hoa đã nổi lên của cậu.
Bị kỹ thuật lão luyện của anh gây kích thích, Vương Nguyên cảm giác trong cơ thể nhanh chóng dâng lên một trận nóng ran khó chịu, cậu vội vã từ chối, "Ông xã , từ từ đã, ở đây không được đâu. . . . . ."
Giọng ồ ồ anh trả lời lại cậu, "Anh muốn ở chỗ này."
Cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của anh, cậu biết anh bây giờ đã giống như tên lắp sẵn vào cung không bắn không được, đột nhiên, cậu giống như chợt nghĩ đến gì đó, hai gò má càng thêm ửng hồng, ngượng ngùng nói, "Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh thật là xấu xa!"
Cậu đột nhiên nhớ lại lúc cậu vào phòng anh đang ngủ say trên giường, mà mới chỉ một lát, anh đã mò vào bồn tắm của cậu.........
Trước đây anh đã từng đề cập với cậu rất nhiều lần muốn làm việc đó trong bồn tắm. . . . . . Ách, cậu đâu có dễ dàng đáp ứng yêu cầu ham muốn không an phận đó của anh được, quả thật mắc cỡ chết người à, cho nên lúc có anh ở nhà, cậu ít khi vào bồn tắm lớn để tắm, nhưng tối nay cậu nghĩ là anh đã ngủ, thật không ngờ. . . . . . (Trời ạ, trò này mà Khải Ca cũng nghĩ ra ==!)
Cậu đã mắc mưu anh!
"Anh thật là quá đáng. . . . . ." Vương Nguyên càng nghĩ càng buồn bực xấu hổ.
Giờ phút này sao có thể để cậu lảm nhảm, anh vội vàng chiếm lấy môi cậu.
"Ưm. . . . . ."
Anh đưa tay ôm lấy tấm lưng trần của cậu, kéo cậu về phía mình.
Môi bị mút lấy, Vương Nguyên không thể nào lên tiếng được, cộng thêm cơ thể bị khống chế, cậu không có hơi sức chống đỡ, dần dần xụi lơ trong bồn tắm, mặc anh chơi đùa trên người cậu.
"Sau này đừng để ông xã em ăn những thứ khó ăn đó nữa!” Vương Tuấn Khải dành ra chút thời gian căn dặn cậu.
Cậu thừa dịp anh rời khỏi môi cậu liền hỏi lại một câu: “Vậy sao anh còn ăn?” Sớm biết tối nay bị anh lên kế hoạch tính kế, cậu tuyệt đối tuyệt đối không thèm làm mấy chuyện vớ vẩn kia.
Vương Tuấn Khải chạm nhẹ vào gò má Vương Nguyên, "Bởi vì bà xã anh đích thân xuống bếp làm."
Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cậu theo bản năng đưa tay ôm chặt cổ anh.
Nghĩ rằng cậu đang đáp lại anh, cơ thể anh vì hành động này mà bị kích động không thôi, anh cúi đầu ngậm lấy nơi đỉnh nhọn đang vươn thẳng của cậu, bàn tay to lớn vốn đang trêu đùa nụ hoa dần dần một đường trượt đến giữa hai chân đang bị cậu kẹp chặt.
"Vợ yêu, mở rộng chân ra một chút." (Thôi, tui xấu hổ quá rùi, tránh ra cho họ làm việc chứ ở đây lâu bị ám mất -_-#)
Khi tắm cậu không có mặc quần áo, nhưng ở dưới vẫn có mặc một chiếc quần lót mỏng, anh dùng ngón tay lần mò đến vị trí ở đáy quần đã che khuất bộ phận quan trọng của cậu, làm anh không thể di chuyển vào trong được.
Ý thức được bàn tay to lớn của anh đang tùy tiện lộng hành ở nơi nào đó của mình, hai chân cậu càng khép chặt lại.
"Đừng làm vậy ở đây mà. . . . . ."
Có trời mới biết trong không gian bồn tắm nhỏ hẹp như vậy, đối với người từ nhỏ đã mắc chứng trầm cảm như cậu khiến cậu cảm thấy thật sợ hãi. . . . . .
"Ngoan, đừng sợ. . . . . ." Anh nhẹ giọng dỗ dành, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, tạo cho cậu cảm nhận được cảm giác an toàn từ anh mang đến.
"Không được. . . . . ." Hơi thở hỗn loại cậu cố gắng dùng sức chống đẩy kéo dài khoảng cách cho cả hai rồi định vùng vẫy ngồi dậy.
Nhưng vào giờ phút này anh đâu có chịu để cậu lùi bước. . . . . .
Anh giống như bắt gặp được con mồi đang muốn bỏ chạy, anh áp cậu về phía bồn tắm, rồi cả người phủ lên trên người cậu.
"Ông xã . . . . . ." Cậu cố gắng muốn giãy giụa lần nữa.
Thế nhưng anh hoàn toàn không quan tâm tới cậu.
Cảm giác được ma sát với lồng ngực rắn chắc của anh đã mang đến cho cậu từng trận khoái cảm mới mẻ, cậu bắt đầu không thể kiềm chế được mà rên rỉ liên hồi.
Ngay sau đó, anh cởi bỏ xuống lớp vải cuối cùng trên người cậu, nhấc chân cậu lên. . . . . .
Đã nửa đêm còn bị Vương Tuấn Khải kêu réo dậy, Vương Nguyên nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh trong bóng tối, cậu quả thật rất muốn khóc. . . . . .
Kết quả cuối cùng là cậu hận muốn chết những thứ thực phẩm mà cậu đã tìm kiếm ở trên mạng kia!
-
Cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải cứ thế trôi qua êm ả.
Vào một buổi sáng, khi Vương Nguyên tỉnh lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, cậu vốn cũng không thấy có gì lạ, nhưng mà khi cậu vừa chuẩn bị bước xuống giường, cảm giác buồn nôn đột nhiên trào lên.
Cậu căn bản không kịp suy nghĩ gì nhiều, lập tức vọt tới phòng tắm. . . . . . Nhào về phía bồn cầu, cậu kiềm chế không nổi mà nôn khan.
Có lẽ là vẫn chưa nghĩ đến mình đã mang thai, vì thế cậu cũng không hoài nghi triệu chứng cơ thể mình là triệu chứng của người đang mang thai, sau khi rửa mặt xong cậu liền đi xuống lầu.
Lúc cậu xuống lầu thì bà Vương đang ngồi tán gẫu điện thoại với bạn trong phòng khách, cậu bước tới cười với bà, bà Vương nhìn thấy cậu sau đó cũng kết thúc cuộc nói chuyện, không vui liếc nhìn, "Bây giờ là mấy giờ rồi? Cho dù là nhà có tiền thì con dâu cũng nên dậy sớm một chút chứ, để người làm nhìn thấy không sợ bị chê cười sao."
"Con biết rồi ạ."
Thật ra thì sau khi sống chung với bà Vương, cậu đã rất ít khi dậy muộn, bình thường cậu cùng tài xế trong nhà đưa Bảo Nhi tới nhà trẻ, nhưng mà hôm nay cậu không biết tại sao mình lại dậy muộn nữa, hơn nữa đầu óc còn mơ mơ màng màng.
Vương Nguyên trước sau như một rất ít khi làm trái lời bà Vương, lại thêm Vương Tuấn Khải rất yêu thương Vương Nguyên, cho nên giờ phút này bà Vương cũng chỉ có thể thu hồi mặt lạnh, thuận miệng nói một câu, "Đi dùng bữa ăn sáng đi, người làm chuẩn bị đã lâu rồi."
"Dạ."
Cậu xoay người đang muốn đến phòng ăn, nhưng đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng dữ dội, cậu đỡ đầu, thân thể thoáng lảo đảo.
"Cậu chủ, cậu sao vậy?"
Người giúp việc trong phòng khách nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Vương Nguyên, liền lập tức chạy tới đỡ, khẩn trương đỡ lấy người cậu.
Cậu giống như mất đi hết toàn bộ hơi sức, dựa vào người giúp việc, khó chịu nói, "Tôi cảm thấy choáng đầu quá . . . . ."
Người giúp việc đỡ cậu ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, "Cậu chủ, cậu ngồi xuống đây nghỉ đi. . . . . ."
Vương Nguyên sau khi ngồi tựa vào trên ghế sofa mới cảm thấy khá hơn được một chút.
Bà Vương thấy sắc mặt Vương Nguyên trắng bệch, nhíu mày hỏi, "Cậu bị làm sao vậy?"
Cậu trả lời yếu ớt, "Con thấy hơi khó chịu. . . . . ."
Người giúp việc hỏi bà Vương, "Thưa bà, có nên gọi bác sĩ tới khám cho cậu chủ không ạ?”
Bà Vương gật đầu, "Đi đi!" Mặc dù không muốn thấy Vương Nguyên, nhưng bà vẫn muốn duy trì tốt quan hệ mẹ con tốt với Vương Tuấn Khải, đương nhiên không thể trong lúc Vương Nguyên không khỏe mà không quan tâm tới cậu được.
Được sự đồng ý của bà Vương, người giúp việc lập tức chạy đi mời bác sĩ.
Vương Nguyên được vài người giúp việc đỡ vào phòng, nhưng thật ra cảm giác choáng váng mới vừa rồi chỉ xảy ra trong chốc lát, sau khi trở về phòng tựa vào đầu giường nghỉ ngơi thì cảm giác choáng váng đó cũng biến mất.
Bà Vương đứng bên cạnh mép giường, không vui nói, "Ngày nào cũng sống cuộc sống của cậu chủ, cho nên cơ thể mới suy yếu như thế? Còn không bằng bà già như tôi nữa.”
"Viện trưởng, con. . . . . ."
Vương Nguyên đang muốn giải thích với bà Vương rằng cơ thể cậu đã không sao, nhưng người giúp việc đã dẫn theo bác sĩ Dư đi vào phòng của cậu.
Bác sĩ Dư hỏi sơ qua về tình hình cơ thể của Vương Nguyên.
Bác sĩ Dư ngồi trên ghế bên cạnh giường, quan tâm hỏi, "Cậu chủ, cậu cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"
Vương Nguyên nói, "Bây giờ tôi cũng không biết là có chỗ nào không thoải mái nữa, nhưng vừa rồi tôi cảm thấy đầu bị choáng. . . . . ."
Bác sĩ Dư nghiêm túc hỏi, "Còn có chỗ nào không khỏe nữa không?"
Vương Nguyên suy nghĩ một lúc rồi từ tốn nói, “Lúc tôi rời giường, cảm thấy trong ngực rất khó chịu, sau đó thì buồn nôn. . . . . ."
Vương Nguyên kể đến đây, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vui mừng nói: “Không phải là tôi.......”
Trên mặt Bà Vương đang ung dung thản nhiên cũng hiện lên sự vui sướng, gấp gáp hỏi bác sĩ, “Con dâu tôi mang thai sao?”
Bác sĩ Dư cầm một que thử thai đưa cho Vương Nguyên "Cậu chủ, cậu biết làm sao để kiểm tra chứ?”
Vương Nguyên gật đầu, "Dạ."
. . . . . .
Vương Nguyên vừa từ phòng tắm bước ra, bà Vương đã sốt ruột bước tới hỏi, "Thế nào rồi? Kết quả thế nào hả?”
Cậu chỉ mỉm cười.
Bác sĩ Dư nói, "Nhìn vẻ mặt này của cậu chủ, kết quả hiển nhiên đúng như sự đoán của chúng ta rồi."
Bà Vương nhất thời vỡ òa ý cười đầy mặt, đột nhiên bà lên tiếng trách Vương Nguyên "Làm sao cậu có thể sơ ý như vậy, mang thai cũng không biết? Vừa rồi còn thiếu chút nữa ngất xỉu. . . . . . Lỡ như vừa rồi không có người giúp việc ở phòng khách, cậu té xỉu làm cháu tôi bị thương thì làm sao? Bây giờ cậu mau nằm xuống giường nghỉ ngơi cẩn thận cho tôi, đứng vậy làm ảnh hưởng đến cháu tôi mệt đấy. . . . . . Tôi bây giờ lập tức đi gọi điện thoại cho Tuấn Khải"
Vương Nguyên cũng vui mừng không thôi, cậu nhỏ giọng nói với bà Vương, "Viện trưởng, có thể để con tự mình nói tin vui này với Tuấn Khải được không?" Cậu muốn tự mình chia sẻ niềm vui này cùng anh.
Bà Vương đang đắm chìm trong sự vui sướng, nói chuyện cũng thoải mái hơn, gật nhẹ đầu nói, "Được rồi, tôi đi hỏi bác sĩ Dư một chút về những loại thức ăn dinh dưỡng nào dành cho người khi mang thai. . . . . ."
END CHƯƠNG 165
Do vận động nhiệt tình nên cuối cùng vợ chồng họ Vương đã có tin vui, xin chúc mừng hai người :v
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip