18. Lý do cho sự cúi đầu
"Mừng cậu về nhà, thiếu gia."
Jaemin gật đầu đáp lại như một phản xạ. Cậu cảm thấy bản thân đang nghĩ quá nhiều vào lúc này. Quá soi xét, quá tỉ mỉ, quá mệt mỏi. Khi chỉ mỗi một câu chào cùng một cái gật đầu, cũng đủ để khiến cậu nghĩ, phải chăng khi sinh ra đã là một con rối, thì có cố gắng thế nào đi nữa, cũng vẫn sẽ bị người khác giật dây?
Những suy nghĩ có phần yếu ớt quá mức như thế, hoàn toàn không thích hợp vào lúc này.
Jaemin không nghĩ mình có thể quên được bài trí của biệt thự Na, vậy mà chỉ sau vỏn vẹn ba năm, khi đối diện không gian bề thế từng giam lỏng cậu cả chục năm đằng đẵng, cậu chỉ thấy hết thảy đều trở nên xa lạ. Cậu quả thực đã chôn mọi dấu ấn cũ, từ con người đến cảnh vật, xuống cả ngàn lớp đất.
Ông bà Na và Mark đang chờ trong phòng khách. Đôi bên trông thong thả và nhạt nhẽo. Là kiểu không có câu gì để nói với nhau, hoặc đúng hơn là nếu mở miệng, sẽ toàn là châm biếm đầy kiểu cách.
"Chào bố, mẹ.
Chào anh."
Sau câu chào, cậu ngồi xuống cạnh Mark, cũng thấy rõ vẻ mặt không lấy gì làm hồ hởi của người đối diện. Giữa cậu và Mark có nhiều ẩn tình khó nói, song trước mặt ông bà Na, cả hai vẫn giữ thái độ hờ hững và chừng mực nhất định.
"Chơi bời thế đủ rồi, con trai à."
Giọng Na phu nhân vẫn điềm tĩnh không vồn vã, như bao năm nay vẫn vậy. Điều duy nhất khác biệt, là giữa bốn người ngồi đây, chẳng ai muốn mào đầu dài dòng, hay tiếp tục đeo mặt nạ lên để diễn cho tròn vai gia tộc vẫn hoà thuận, đầm ấm thêm nữa.
"Mẹ dạy con nhiều năm như thế, không phải để con trở thành một người tầm thường vô ơn. Con phải biết lợi thế của mình, Jaemin ạ. Con không phải là một đứa trẻ bình thường, và sẽ không bao giờ là một đứa trẻ bình thường khi mà con còn mang trong mình dòng máu và tên tuổi của nhà họ Na."
Những lời này xa lạ và rắn đanh, nhưng lại trôi tuột khỏi tai cậu. Cậu thầm nghĩ đến bố mình, Na Jaeman, người dường như luôn vắng mặt trong cả thời thơ ấu của cậu. Bố không thích mẹ, không thích cậu, không thích Mark, cũng chẳng thích mẹ Mark. Vì không bị tình cảm chi phối, ông mới là hậu duệ mà gia tộc Na ưng ý nhất. Ông sống một cuộc đời vẻ vang theo một cách tẻ nhạt, ông chấp nhận việc bị giật dây và chuyên tâm theo đuổi quyền lực, tận tụy điều hành mọi thứ. Ông sống một cuộc đời được sắp đặt và coi tình cảm là thứ cần có, nhưng chỉ là thứ yếu.
Và có lẽ vì như thế, nên khi bà Na còn hao tâm khổ tứ vì tiền và quyền, trông ông lại có vẻ ung dung. Vì cái ghế này ông sắp không cần ngồi nữa, mà nếu là một trong hai đứa con ông, thì đứa nào cũng được, dù sao cũng vẫn tính công về phần ông.
Vì sao thân phận của Mark Lee vốn dĩ khó nói đến vậy, giờ lại trở thành ngang bằng vừa sức với Jaemin? Cũng là cùng một lý do để kéo được Jaemin về nhà và buộc cậu nhảy vào cuộc chiến tranh giành này.
Trên phương diện truyền thông nội bộ công ty và gia tộc, thì thân phận của Mark đã được hợp thức hóa trọn vẹn. Với một câu chuyện khiến người ta phải xem xét lại trong âm thầm, nhưng ngoài mặt thì buộc phải đồng ý với lời lý giải ấy.
Mark Lee là con trai ruột của bố mẹ Na, vốn dĩ tên là Na Minhyung. Nhưng do hồi bé sức khoẻ không tốt, nghe theo thầy cúng mà đổi sang họ của mẹ Na trước khi cưới chồng, họ đành gửi con ra nước ngoài chữa bệnh và học tập suốt một thời gian dài. Bố mẹ Na vẫn thường xuyên sang Canada thăm người con trai cả này, cả gia đình cũng chỉ chờ thời cơ thích hợp là lập tức đón anh về.
Việc trùng với họ của mẹ Na hoàn toàn là ngẫu nhiên, còn những chi tiết còn lại thực hư thế nào, những người ngồi đây còn lạ gì. Giá cho câu chuyện này cũng không rẻ chút nào, mẹ Na nhận từ chồng 7% cổ phần của tập đoàn, cùng lô biệt thự liền kề ở Jeju vốn được xây làm khu nghỉ dưỡng. Thực ra cái giá này để mua lại sự nhẫn nhịn của bà, tính ngang tính dọc cũng xem như tạm chấp nhận được.
Còn Mark Lee thì sao? Tại sao anh chịu cúi đầu?
Jaemin rốt cuộc không hiểu, giữa hai người họ ngoài chung máu thịt, thì bối cảnh cùng thân phận đáng lẽ phải khiến anh phải ghét hận cậu mới đúng, thế mà hết lần này đến lần khác, anh cứ luôn giúp đỡ cậu. Kể cả là phải ngồi đây và tranh khối tài sản mà cả anh và cậu đều chẳng buồn đặt vào mắt này, anh cũng lần nữa vì một câu anh trai của cậu, mà chấp nhận tham gia.
"Kỳ này là kì cuối ở trường của con, cũng là kỳ thực tập, con hãy dành thời gian này đến công ty học hỏi từ Mark đi. Không có kinh nghiệm chuyên môn nên vẫn bắt đầu từ vị trí nhân viên, còn anh trai con thì đã sớm ngồi vững vị trí giám đốc chiến lược rồi."
Tiếng của ngài Na cắt ngang dòng suy nghĩ sớm đã trôi đến miên man của Jaemin, cậu vô thức gật đầu tỏ vẻ tán thành, vì biết có muốn tranh cãi cũng là điều không thể.
"Từ tuần sau con sẽ đến công ty một tuần ba lần, bốn năm đại học vẫn chưa kết thúc, con cũng cần thời gian để trau dồi và ra trường đúng hạn. Ngoài việc này ra, con sẽ không chuyển về nhà vì con thấy con tự lập được. Bố mẹ còn điều gì dặn dò không ạ? Nếu không con xin phép được về trước."
"Được, những việc nhỏ từ giờ ta sẽ tuỳ con. Dù gì lâu rồi không gặp nhau, cùng ăn bữa cơm đi."
Lời từ chối ra đến miệng rồi liền nuốt ngược trở lại, khi Jaemin chạm phải ánh mắt của mẹ. Nếu nói Jaemin không thương bà, thì là nói dối. Nhưng có lẽ tình thương ấy không đủ lớn để cậu sống một cuộc đời được định sẵn, để tiếp tục chịu đựng mọi sự dồn ép cậu buộc phải hoàn hảo. Vì tình gì thì tình, nếu chỉ từ một phía là không đủ. Mẹ hẳn cũng thương cậu, nhưng mẹ thương tiền bạc, thương địa vị, thương quyền lực hơn cậu nhiều lắm. Nên cậu mới không dám lần lữa mà chớp lấy cơ hội giãy ra bằng được như thế.
Nhưng khi nhìn ánh mặt mẹ sau một thời gian dài không gặp đã dần bị nhuốm màu bởi thời gian, cùng một chút không nỡ thuần tuý khi nhìn cậu, thì Jaemin cũng chẳng thể làm ngơ.
Ít nhất từ giờ, thỉnh thoảng cũng cùng bà ăn một bữa cơm.
Mặc dù chuyện phải suy tính còn rất nhiều, và dường như cố gắng của cậu suốt mấy năm này đều không thể thắng lại được sự sắp đặt sẵn có, nhưng cậu không hối hận. Ít nhất cậu đã thử vùng ra, được sống theo ý mình, được gặp những người tốt, và còn được gặp Jeno. Jeno của cậu.
Lý do cuối cùng, cũng là lý do bố mẹ có thể gọi cậu về dễ dàng đến thế, là vì anh.
Cậu biết, nếu lựa chọn giấc mơ và sở thích của mình, thì ngày cậu có thể thoải mái sóng bước bên người mình yêu, hay bảo vệ cho người ấy sẽ là điều không thể. Ít nhất nếu cậu quay trở lại với vị thế vốn có, đoạn tình cảm này sẽ không vì bất kì một ai trong giới giải trí mà lung lay.
Coi như là dùng chút sức lực ít ỏi của mình, bảo toàn cho phần tình cảm này đi thêm một đoạn đường thôi, cũng đủ rồi.
*
Công ty chủ quản lần này không hề hỏi đến ý kiến của anh, mà lập tức đưa ra thông cáo là đủ hiểu, bà Choi bực rồi. Suốt những năm tháng làm mẹ con, hay là quản lí - diễn viên, Jeno chưa bao giờ để bà Choi phải phật lòng. Dù không nói, nhưng tất cả nhân viên làm cùng đều biết, Jeno là niềm tự hào của bà. Là thành tích vẻ vang nhất trong sự nghiệp dẫn dắt nghệ sĩ của Choi Minseo.
Lần duy nhất làm bà phật ý, Jeno cũng không thể cứ thế tuân theo. Anh chủ động liên lạc với bà, nhưng sau những tiếng tút kéo dài, bà đã kịp nhấc máy rồi để phủ đầu bằng một thái độ cực kì thiếu kiên nhẫn.
"Lee Jeno, con biết vì sao ta làm thế đúng không? Con quên những buổi tập đến sống chết rồi à? Nếu không đi nước đôi với tin đồn lần này, làm sao ta mới cảnh tỉnh được con đây? Con đã nghĩ đến hậu quả hay chưa?"
"Xin lỗi người. Nhưng dù thế nào, con cũng muốn tự mình khẳng định tin đồn đó là vô căn cứ. Vì Jaemin là người mà con muốn ở cạnh. Con đã nghĩ rất nhiều, con cũng biết sẽ không có cách nào có thể vẹn cả đôi đường được hết. Và nếu báo chí khui chuyện bọn con, con định sẽ nhận mọi sai lầm và tạm thời rút lui khỏi giới để đi du học. Dù gì người cũng muốn con đi du học để rèn giũa thêm từ trước. Đấy không phải là cách vẹn toàn nhất, nhưng là cách khả thi duy nhất mà con nghĩ ra được lúc này."
Jeno đã nghĩ, nghĩ đến tường tận mọi điều. Đã có gan muốn ở cạnh Jaemin, thì chắc chắn Jeno cũng chấp nhận rủi ro lớn nhất. Jeno yêu sự nghiệp của mình, yêu đến trước nhất mọi điều. Nhưng tình yêu ấy vẫn không chiến thắng được nỗi cô đơn khi không có ai bầu bạn, hay cảm giác không thuộc về ai trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của mình. Anh vĩnh viễn sẽ không từ bỏ sự nghiệp, nhưng trước khi nghĩ ra được phương hướng tốt hơn, thì kế trì hoãn thế này là tất cả những gì anh có.
"Rút lui ở đỉnh cao sự nghiệp với một vết nhơ, rồi đòi quay lại sau khi mọi chuyện lắng xuống. Là con đánh giá mình quá cao, hay là ta có hiểu lầm gì với cái giới này rồi?"
"Yêu một người không phải là vết nhơ."
"Với tư cách là con trai ta, dù con muốn lấy nam, nữ hay bất kì ai về làm bạn đời, ta đều toàn tâm muốn con hạnh phúc. Nhưng với tư cách là nghệ sĩ nam dưới trướng ta, thì ta không thể đồng tình trước câu trả lời của con được. Jeno, con biết đồng tính luyến ái ở cái giới này, và cái đất nước này, là chuyện thế nào mà."
"Mong người hãy chấp nhận lựa chọn của con. Con sẽ không ngừng nỗ lực để vị thế trở nên mạnh mẽ hơn. Cũng luôn cẩn thận chuyện cá nhân để mọi thứ có thể yên ổn nhất. Còn nếu một ngày mọi thứ xảy ra, thì con cũng đã nói rõ con đường của mình.
Với sự nghiệp con vĩnh viễn cũng không quên sơ tâm ban đầu là gì. Nhưng con nghĩ, cuộc đời này ai rồi cũng vì một chữ tình mà rẽ ngang. Liệu rằng người có từng như vậy?"
Những lần Jeno phản kháng bà Choi, cũng đều chỉ vì một người. Một người duy nhất. Jeno hiểu bà nói không sai, nhưng dù có là ai đi nữa, thân phận có ra sao đi nữa, Jeno vẫn tin rằng, yêu một người không bao giờ là điều gì đó đáng xấu hổ. Và trước câu hỏi duy nhất ấy, bà Choi chỉ có thể thở dài.
"Được rồi. Ta cúp máy trước. Con giữ gìn sức khoẻ. Chuyện này, ta sẽ lo đến khi không thể lo được nữa. Nghỉ ngơi đi."
"Xin lỗi người. Con gửi một ít yến và thuốc bổ cho quản gia Lee, người nhớ dùng ạ. Bác ấy bảo dạo này người bị khó ngủ."
"Ta biết. Còn một điều nữa."
"Vâng?"
"Dù có thế nào, bất kể thân phận nào có mất đi, thì con mãi là thiếu gia duy nhất nhà họ Choi. Nhớ lấy."
"Mẹ, con biết."
Jeno khẽ mỉm cười sau khi kết thúc cuộc trò chuyện bằng danh xưng rất hiếm khi dùng với bà. Tuy nói chuyện khá căng thẳng, nhưng anh thầm cảm thấy nhẹ nhõm vì có thể thẳng thắn với bà. Anh cũng biết, ẩn dưới thái độ lạnh lùng nghiêm khắc suốt bao năm nay chính là tình thương thuần tuý và trọn vẹn nhất mà bà dành cho anh.
Jeno đăng nhập vào instagram, sau một thời gian rất dài chỉ toàn cập nhật về sản phẩm do anh quảng bá, ngài ảnh đế thế mà có động thái đáp trả tin đồn, khác hẳn việc cứ là chuyện đời tư thì luôn im lìm trước đây.
Là ảnh một chiếc vòng tay vô cùng tinh xảo được đặt trong hộp nhung, kèm caption - "Tin đồn vô căn cứ, người trong nhà biết được sẽ không vui."
Tất nhiên, lượt tương tác của bài đăng này lập tức bùng nổ, ảnh cùng caption của ảnh đế họ Lee lập tức lên hot search ngay và luôn.
Chỉ cần từng ấy đã có thể xoá được nghi vấn người yêu hiện tại là cô diễn viên nọ, nhưng như thế cũng là ngầm khẳng định bản thân anh đã không còn độc thân nữa rồi.
còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip