Chương 5: Lạt mềm buộc chặt.

PHÍA SAU MỘT CÔ GÁI.

Chương 5: Lạt mềm buộc chặt.

" Hoành điếm, ngày 7 tháng 12 năm 2015.

Chấp nhận lùi một bước,  có thể tiến xa ngàn bước. "

Từ sáng sớm,  anh đã phải ngồi xe đến phim trường Hoành Điếm. Tuy rằng đi đường dài rất khó chịu,  nhưng chung quy tinh thần vẫn rất tốt.
Hôm nay anh đã cố ý chải chuốt thật tỉ mỉ,  ăn mặc cũng thật là bảnh bao.  Đến nỗi mà lúc anh vừa bước xuống khỏi xe,  vuốt nhẹ tóc,  cười nhẹ một cái,  đã khiến mấy con chim di trú quá kinh ngạc vì sắc đẹp kinh thiên này mà đâm đầu vào cây chết toi ngay lập tức.  À... Cũng có thể là do tụi nó bay xa quá,  lâu quá,  mỏi cánh nên gặp tai nạn.  Hiểu sao cũng được.  Nhưng đáng chết là,  nhân viên phòng hóa trang lại kéo anh vào bắt đầu tạo hình ngay lập tức.  Ôi ôi....
Lão Thiên ác độc,  có biết là anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế nào không hả?  Đáng chết,  ngàn vạn lần đáng chết. 
Rồi rồi,  kiểu tóc đã bị đánh bẹp,  đội lên nguyên cả đống tóc giả. (Khóc một dòng sông 😭😭)

Hóa trang xong rồi.  Mặc y phục xong rồi,  bên kia diễn viên đóng vai Lục Tuyết Kỳ cũng hóa trang xong rồi.  Một đám người mặc đồ cổ trang tay cầm binh khí cứ từng người từng người bước rà,  xúm năm xụm ba  người đọc kịch bản, kẻ trao đổi với đạo diễn.  Nhưng ! Bích Dao thì vẫn chưa tới!

Được rồi, anh có thể đợi!
Bữa sáng chưa ăn?  Không sao,  anh có thể nhịn đến trưa.
(Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...)
Đây là cái chuyện quái quỷ gì ?

Anh ngồi nhìn về phía cổng vào,  lẩm bẩm hát một mình.

Đợi người,  đợi người, ta đợi người.
Đợi người không hối tiếc, đợi người không quản phong ba
Ta đợi từ mùa xuân sang mùa hạ
Đến khi hoa cũng héo tàn vì người...

- Êy,  Phong Phong!

Triệu San vỗ vỗ vai anh, cất tiếng gọi.  Cứ ngồi ở đây,  định để người ta nói bị tự kỷ hả?
Người nào đó đưa vẻ mặt như mất đi sổ gạo nhìn chị,  chán chường :

-  Sao vậy?

- Đạo diễn gọi em thảo luận một chút.

- Uh... .

Triệu San nhìn cái đống thùi lùi ấy di chuyển không có một chút sức lực nào, khẽ lắc đầu.

Thảo luận về cảnh quay đầu tiên vốn cũng chẳng có gì, chỉ là cùng tiểu sư tỷ bay qua bay lại một chút.  Nhưng có mấy cảnh võ thuật cần tập luyện.  Tập luyện, tập đến hăng say,  chẳng kịp để ý lúc bấy giờ có một chiếc xe lặng lẽ tiến vào.

- Phong Phong, động tác này cần nhanh hơn một chút nữa. 

Anh giơ cái cây "Thiêu Hỏa Côn" vung lên vung xuống,  loăng quăng thế nào mà tuột tay, rơi cái bộp xuống nền đất.  Vừa cúi đầu xuống nhặt,  vô tình hữu ý,  anh nghe được thanh âm nhỏ và trầm đặc trưng :

- Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.  Sáng nay hơn chín giờ tôi mới hoàn thành công việc ở bên kia, mong ông thông cảm,  đạo diễn.

- Không sao, cũng chưa bắt đầu quay,  tôi đưa cô đi giới thiệu một chút.

- Được a.

Đạo diễn ngó xung quanh, hỏi :

- Trương Tiểu Phàm Lý Dịch Phong đâu?

- Ở đây!

Như một người cha dẫn con gái trao vào tay con rể, vị đạo diễn kia dẫn cô gái ấy đến trước mặt anh, nói:

- Hai người làm quen với nhau đi. 

Cô mỉm cười,  giơ bàn tay ra trước mặt anh:

- Chào anh,tôi là Triệu Lệ Dĩnh, đóng vai Bích Dao.

Lúc đó, anh ngẩn người ra, cô mặc một chiếc áo bông thật lớn, vì lúc ấy bên ngoài trời đang rất lạnh, trông giống hệt một tuyết linh xinh xắn đáng yêu.  Mái tóc dài gợn sóng dưới chiếc mũ len trắng, đôi mắt to, nụ cười ấm, bỗng chốc làm anh cuống hết cả chân tay.  Vội vàng đứng lên, hắng giọng một tiếng:

- Xin chào,  tôi là Trương Tiểu Phàm đóng vai Lý Dịch.... Không phải, tôi là Lý Dịch Phong đóng vai Trương Tiểu Phàm.

Cô bật cười,  đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết nhìn anh,  làm anh có chút chột dạ,ngập ngừng bắt tay với cô.  Lần gặp này,  anh không biết đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, không nghĩ tới lại là tình cảnh như thế này.

Cô chăm chú nhìn anh, đột nhiên hai mắt sáng trưng :

- Woa! Hảo soái nga....

-...

Cô thích thú nhìn anh, nhìn xung quanh :

- Kiểu tạo hình này thực sự rất đẹp, rất có tiên khí, tôi cũng muốn đi thử.

Thì ra, là khen anh sao? 
Đạo diễn giơ đồng hồ lên nhìn,  suy nghĩ rất nhanh :

- Triệu Lệ Dĩnh này,  bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa,  làm tạo hình cũng mất nhiều thời gian, không bằng đi ăn thứ gì đó,  tôi tiện thể giới thiệu cô với mọi người,  sau đó chúng ta bắt đầu quay vào chiều sớm.

- Được thôi,  bữa này tôi mời.

Cái gì đây?  Tại sao bữa hẹn của hai người bây giờ lại thành cả một đoàn phim thế không biết?  Vì diễn viên mấy ngày nữa mới đến hết, nên chỉ có vài trăm người,  à ừ thì có vài trăm người thôi, vài trăm người thôi mà.

Đương nhiên vì hai người là một cặp (trong phim) nên ngồi ngay cạnh nhau,  nhưng bộ phim này cũng còn một nữ chính nữa.  Nên suốt cả bữa ăn, Lệ Dĩnh chỉ  nói chuyện với Dương Tử.  Còn anh ấy à,  đã không vui thì chớ,ai kia lại còn nói nói cười cười cực kỳ vui vẻ:

- Em xinh quá.

- Em diễn là một đại mỹ nhân,  nhưng em không phải mỹ nhân,không biết có thể diễn được không nữa.

- Chỉ cần em tự tin, nhìn vào máy quay, em chính là một đại mỹ nhân. Tin chị đi,  em đẹp lắm đấy.

- Ây ya,  mọi người,  đây chính là hai nữ chính của chúng ta,  Bích Dao và Lục Tuyết Kỳ, còn nam chính Trương Tiểu Phàm thì ở bên cạnh. 

- Tiểu Phàm,  Bích Dao,  hai người chịu khó tìm hiểu nhau một chút đi,  trong phim hai người yêu nhau lắm đấy.

Có ai đó lặng lẽ đỏ mặt,  còn một người thì cười ha hả,  vui vẻ trêu đùa.

Thanh y lay động tận chân trời
Hợp hoan linh nức nở nghẹn ngào
Thương tâm hoa phiêu linh u sầu

Tiếu dung như mộng ảo
Rực rỡ hơn hoa trời
Lệ sáng trong hơn suối
Nàng trong bùn tăm tối
Nhưng thanh khiết hơn sen

Vì chàng thiếu niên nọ
Nguyện hi sinh thân mình
Si tình chú ngân nga
Nàng rời xa, rời xa...

Xin hỏi
Tự cổ chí kim
Tiên ma hai phái
Nào có ai thâm tình hơn nàng

Xin hỏi
Năm xưa
Là ai dùng ba đời bảy kiếp
Đổi lấy một sinh mạng
Người mà nàng yêu
Yêu đến vạn năm, vạn kiếp

Mãi không hối hận
...

Giờ khắc ấy,  anh gần như buột miệng hai tiếng:

- Bích Dao....

Đây chính là Bích Dao,  một Bích Dao tinh nghịch quái chiêu,  một Bích Dao xinh đẹp đến khuynh đảo tâm can.
Cô mỉm cười,  vẫy vẫy tay trước mặt anh :

- Êy,  nhìn gì mà ngốc luôn thế?  Bây giờ tôi thực sự thấy anh rất giống Trương Tiểu Phàm đấy .

- Tôi...

- Cái đó... Tôi có thể mời anh bữa tối ngày mai được không,  trưa hôm nay,  tôi lỡ hẹn mất rồi.

- Được chứ!  Đương nhiên là được.

Cô mỉm cười, chỉ về phía khác:

- Vậy được,  hẹn anh ngày mai,  tôi đi trao đổi một chút với biên kịch.

- Được....

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: