22

"Cậu đúng là đoán trúng thật rồi!"

"Theo chỉ thị từ trụ sở Liên Hợp Quốc, thành lập chiến dịch đặc biệt chống khủng bố Modenia. Tổng chỉ huy tác chiến Trung Quốc tại Sota thành lập tiểu đội chống khủng bố Modenia, do tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn công binh khu 7 Tiêu Nghị làm tổng chỉ huy, Vương Sở Khâm từ Đội Bạch Sư đảm nhận vai trò Đội trưởng, phối hợp cùng lực lượng chống khủng bố Liên Hợp Quốc."

Sau khi nghe xong bổ nhiệm chính thức, Tiêu Nghị vỗ vỗ bả vai Vương Sở Khâm, "Tôi tính toán lát nữa bộ tư lệnh còn phải gọi điện thoại tới, nhấn mạnh cậu là người của Đội Bạch Sư, chắc chắn sẽ có nhiệm vụ đặc biệt. Chuẩn bị tinh thần đi."

"Rõ." Vương Sở Khâm vừa dứt lời, chuông điện thoại lại vang lên.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Tiêu Nghị và Vương Sở Khâm, Cát Tư Tề đều đồng loạt đứng lên, đẩy cửa phòng trực ban ra.

Người trong hành lang bước chân vội vàng, hầm trú ẩn dưới lòng đất vốn nặng nề áp lực đến mức làm cho người ta không thở nổi tựa hồ bị rót vào một tia hệ số khô nóng, không biết có phải ảo giác hay không, Vương Sở Khâm cảm giác ngay cả quạt xả khí trong thông đạo tựa hồ cũng tăng nhanh tốc độ quay, thanh âm ồ ồ giống như là một kèn lệnh cũ kỹ rỉ sét nhưng còn đang cố gắng phát ra tiếng kêu.

Tại tòa nhà bốn góc nơi thị trấn biên giới Modenia, Morley nằm trên chiếc sô pha nhung đỏ, gian phòng bị sương khói bao phủ, trên bàn rải rác mấy cái quân hàm, không giống nhau, lại đều nhiễm vết máu.

Tình hình thay đổi nhanh chóng đến nỗi Morley không quan tâm, và khoảnh khắc chính phủ Modenia tuyên bố ủng hộ một tổng thống mới nhậm chức và xác định ông là một đảng ngoài quyền lực, trò chơi thực sự bắt đầu.

"Khủng bố tập kích? Vậy ta làm sao có thể làm cho bọn họ thất vọng đây......"

"Chỉ năm cái thôi à? Vẫn chưa đủ đâu."

"Morley, bắt được rồi."

Người đẩy cửa vào, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ khóe mắt bên trái đến khóe miệng, làn da ngăm đen tôn lên ánh mắt của hắn tựa hồ sâu không lường được, hắn không có biểu cảm, lạnh lùng tựa hồ không có bất kỳ tình cảm nào, "Còn có một tin tức thú vị."

"Tôi đã sớm nói rồi, anh nên cẩn thận hắn."

"Lofei?" Morley khinh thường nở nụ cười, "Một con cáo mất hết bản năng săn mồi mà thôi."

"Adman có người Trung Quốc chống lưng." Sting tiện tay quét quân hàm trên mặt bàn, quân hàm rơi xuống đất, bị giày quân màu đen giẫm dưới chân, người ngồi trên sô pha, dường như ghét bỏ đồ vật dưới chân vướng chân, lại thuận tiện đá văng theo chân, "Không biết có liên quan đến chính phủ Trung Quốc hay không."

"Quan trọng sao?" Morley liếc mắt nhìn quân hàm trên mặt đất, ngửa đầu nhắm mắt lại, cười đến làm người ta sợ hãi, "Giết sạch là xong."

Sting khoanh tay ngồi, "Nếu không liên quan đến chính phủ Trung Quốc thì không sao. Nhưng nếu có, mà anh cứ tiếp tục, họ sẽ không để chúng ta yên đâu."

Morley cười ra tiếng, trêu tức nhìn về phía Sting, dí điếu thuốc vào cánh tay trần của người đàn ông bên cạnh, lực đạo từ từ gia tăng, cho đến khi một mùi khét lẹt của da thịt cháy xộc lên. "Nào, hưng phấn lên đi, anh bạn!"

Morley từng chút từng chút tới gần, đáy mắt là sôi trào nóng bỏng điên cuồng, nhe răng mắt muốn nứt ra, "Ngửi mùi tiền, mùi máu càng làm cho người ta lâm vào điên cuồng, không phải sao?"

"Viên đạn, từ họng súng lạnh như băng bắn ra, bắn tới huyệt Thái Dương," Morley nhếch khóe miệng, ngón trỏ trên huyệt Thái Dương của Sting, thổi một hơi, "Bùm một cái, máu ấm, mang theo mùi thơm ngọt ngào, rất tuyệt vời, rất mê người, đúng không?"

—---

"Chậc."

Vết xước trên đầu ngón tay chảy ra một giọt máu, Vương Sở Khâm lơ đễnh dùng ngón tay lau đi, trước khi đi ra cửa phòng nổ, anh lấy ra sợi dây chuyền đeo trên cổ, cúi đầu nhìn tảng đá kia, ngón tay vuốt ve một chút, lại thả trở về.

"Chính phủ Modenia đã hồi âm cho Liên Hợp Quốc, quân đội của bọn họ đã hợp nhất, phần tử khủng bố hiện tại không còn đội quân có tổ chức nữa, bọn chúng ba ngày trước đã rời khỏi thành phố chính."

"Đã có 5 quốc gia có lực lượng gìn giữ hòa bình của Liên Hợp Quốc bị tấn công và thương vong, các cuộc tấn công không phân biệt của họ đã đủ để được xếp hạng là các cuộc tấn công khủng bố cấp quốc tế."

Cát Tư Tề nhận lấy khẩu súng Vương Sở Khâm ném tới, đút vào bao súng bên hông, "Cuộc đảo chính ở Modenia quá đột ngột, có gì đó không ổn, chúng ta không thể lơ là, Morley không phải người bình thường, không nên lấy tư duy của người bình thường mà suy đoán hắn, tính đến tình huống xấu nhất."

"Rõ."

Doanh trại trải qua lần tập kích bom trước, đã có chút thay đổi, sau khi xe số 5 của khu đất trống trung tâm bị nổ tung thì cháy thành một đống phế tích, mặt đất rải rác khắp nơi các loại phế tích dụng cụ và phế liệu kiến trúc, tập kích hai ngày trước, nổ tung hai nhà kho của doanh trại, phế bỏ một chiếc xe quân sự, mà tổn thất như vậy, đã là nhỏ nhất trong lực lượng gìn giữ hòa bình của các nước Liên Hợp Quốc.

"Tiết Phong Vương Quốc Bình, hai người các cậu mỗi người một đội," Vương Sở Khâm cầm văn kiện mới lấy từ trong máy in ra còn nóng hổi, ngòi bút vẽ vòng tròn trên giấy, "Lão Vương cậu dẫn tổ y tế của Lâm Khiết đi trợ giúp khu số 5, doanh trại Yulie bị ném bom nặng, nhiệm vụ chủ yếu của các cậu là trợ giúp, dựa theo văn kiện nói, nếu như gặp phải tập kích có thể phản kích tại chỗ, nhưng phải đảm bảo an toàn, hạn chế giết chóc. Nếu bắt được, giao cho tòa án quân sự."

"Không cần quá khẩn trương, Morley hiện tại hai mặt thù địch, cũng không phái ra nhiều chiến cơ như vậy, nếu là cận chiến, chúng ta chiếm thượng phong, nhưng cũng không nên xem thường."

"Tiết Phong, cậu dẫn bọn Trình Tranh đi," Vương Sở Khâm chống cằm, đem bản đồ đè lên lại rút ra đặt ở phía trên cùng, trong đầu điên cuồng đang tính toán suy đoán, giữa Duma và Yulie do dự không quyết.

Tiêu Nghị gõ ngón tay tại vị trí thượng điểm của Dumari , "Hiện tại không xác định Morley trốn ở đâu, phân hai đội đi, cậu dẫn nhiều người hơn một chút, tôi đoán hắn ở Yili thì khả năng cao hơn."

"Vậy Tiết Phong, cậu dẫn đội đi Dumari, chú ý ẩn nấp." Vương Sở Khâm khoanh tròn Dumari. "Dẫn thêm bác sĩ Tôn và Chu Chu, có tình huống kịp thời báo cáo, trước tiên bảo đảm an toàn cho bản thân."

"Lão Tiêu?"

"Có thể, cứ như vậy, văn kiện tôi lập tức phê chuẩn, các cậu đi chuẩn bị, thừa dịp trời còn sớm."

Chỉ là trong thời gian nói chuyện ngắn ngủi vài phút, trên bãi đất trống trung tâm doanh trại đã xếp hàng chỉnh tề, đèn lớn trung tâm đã không thể sáng lên nữa, chỉ còn sáu cái vỏ trống, doanh trại khắp nơi hoang tàn, nhưng lá cờ đỏ vẫn tung bay cao như cũ.

Tiêu Nghị chắp tay sau lưng, mặt hướng về phía đội ngũ đứng thẳng, ""Đây là nhiệm vụ chống khủng bố quốc tế đầu tiên của chúng ta, mọi người phải toàn lực ứng phó, nghe theo chỉ huy! Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ đồng thời, cũng phải chú ý tự thân an toàn, tránh cho thương vong không cần thiết, hi vọng tiểu đội hành động chống khủng bố đặc biệt Modenia, hoàn thành nhiệm vụ, có tự tin không!"

"Có!"

"Xuất phát!"

—-----

"Ở đây không có lối thoát an toàn nào dành cho chúng ta, vì vậy hãy căng hết sức mà tập trung. Nếu gặp bất kỳ tình huống nào trên đường, lập tức báo cáo ngay. Trong trường hợp khẩn cấp, hãy tự đánh giá và hành động trước. Tôi nhấn mạnh một lần nữa: đảm bảo an toàn của bản thân." Sau khi lên xe, giọng nói của Vương Sở Khâm vẫn vang lên trong bộ đàm, truyền đi những dặn dò cuối cùng, "Dumari là khu vực có nhiều dân thường sinh sống, kể cả ở vùng biên giới cũng vậy. Khi hành động, các cậu phải đặc biệt chú ý, tránh gây ra những rắc rối không cần thiết, Chu Chu, lúc cần thiết phải làm tốt công tác giao tiếp, người phụ trách khu vực Dumari sẽ hỗ trợ chúng ta, nhưng đừng quá trông chờ vào điều đó."

"Rõ, đội trưởng." Tiết Phong nhấn nút bộ đàm, con đường đất cát vốn gập ghềnh bất bình bởi vì bom tập kích để lại hố to bất quy tắc lại không có quy luật, xe quân đội lắc lư từ trong hố chạy qua, đồng đội phía sau ôm súng bắn tỉa bày trái phải, thân thể vẫn vững vàng như tượng đá.

Sự im lặng của thành phố khiến người ta khó thở khi các phương tiện quân sự tiến vào khu vực Dumari.

"Không đúng, quá yên tĩnh......" Tôn Dĩnh Sa cùng Tiết Phong cơ hồ đồng thời thốt ra, Tiết Phong vốn nên dừng xe, nhưng cậu lại không buông chân ga ra, cảnh giác lại cẩn thận làm cho xe chạy chậm tốc độ đi về phía trước, thần kinh căng thẳng đến tột độ, quả nhiên!

PẰNG!

Viên đạn bắn tới cửa sổ xe, cửa kính chống đạn chắn đạn ở ngoài cửa sổ, Tiết Phong cắn răng đạp chân ga đến cùng, âm thanh viên đạn bắn trúng thân xe rõ ràng lại nhanh chóng truyền vào lỗ tai, trái tim mọi người đều trầm xuống.

Trong thành trống không không một bóng người, trên thực tế có vô số con mắt giấu ở góc không thể với tới.

"Đội trưởng! Dumari gặp phải phục kích!"

Tôn Dĩnh Sa không rời mắt khỏi cửa xe, nhanh chóng nhận ra điều bất thường, những viên đạn nhắm vào xe quân đội, tựa hồ cũng không có tính nhắm vào rõ ràng như vậy, tiếng đạn bắn trúng thân xe sắt dần dần biến mất, thay vào đó là tiếng súng liên tiếp vang lên.

"Bọn chúng đang tàn sát cả thành phố sao?!" Tôn Dĩnh Sa thất thanh kêu lên sợ hãi, trơ mắt nhìn người lảo đảo chạy ra từ tòa nhà đất vàng, còn chưa kịp phát ra âm thanh cầu cứu, ngực đã bị máu phun ra thấm ướt, thẳng tắp quỳ xuống, ngã vào trong vũng máu.

"Mẹ nó, mẹ kiếp!" Tiết Phong không dám tùy tiện dừng xe, chỉ có thể tiếp tục tăng tốc, người trong xe cẩn thận quan sát tình huống xung quanh, Tôn Dĩnh Sa và Trình Tranh nhanh chóng khoanh tròn từng điểm bắn tỉa trên bản đồ, cuối cùng đạp thắng xe ở một nơi không nghe thấy tiếng súng, có địa hình phức tạp để làm điểm ẩn nấp..

"Bao nhiêu tên?"

"Tạm tính, không dưới mười tên!"

"Mẹ nó..." Tiết Phong sờ sờ băng đạn bên hông, "Trình Tranh, cậu đi vòng qua khu phố 3-4, tìm ra chúng rồi bắn vào tay chân, đừng quá rõ ràng một kích mất mạng, nếu không đến lúc đó lại bị tóm đuôi."

"Tôi sẽ đi tuyến phố 1-2, Chu Chu đi theo tôi, đạn mang đủ chưa? Đừng quên tìm gặp người phụ trách Dumari."

"Bác sĩ Tôn, cô ở nguyên tại chỗ, chỉ di chuyển khi có người bị thương cần cứu chữa. Nếu gặp nguy hiểm, đừng do dự, hãy tự bảo vệ mình."

"Rõ, tôi không thành vấn đề." Tôn Dĩnh Sa nhận lấy chìa khóa xe Tiết Phong ném tới, "Mọi người cẩn thận."

Trong khi đó, tình hình tại Yulie cũng chẳng khá hơn, Giang Tự Lưu không phải người lính được đào tạo bài bản. Đến khi thật sự phải nắm chặt khẩu súng trong tay, máu trong người anh lạnh đi.

So với chán ghét chiến tranh, điều anh có thể càng cảm nhận được, là sợ hãi.

"Mẹ kiếp! Tình báo của bọn họ có đáng tin không?" Vương Sở Khâm dán sát vào tường, mắng khẽ một tiếng, "Con mẹ nó, không có bao nhiêu người? Mấy thứ này là quỷ sao?"

"Tiểu Đinh, cậu tới xem bác sĩ Giang, tôi sẽ mở đường máu! Mẹ kiếp! Lũ điên này!"

Cạch một tiếng, Vương Sở Khâm cầm súng nghiêng nghiêng lộ ra một khoảng cách, trong nháy mắt liền nhắm vào một thân ảnh cách đó hơn năm mươi mét, quyết đoán lại bình tĩnh bóp cò, viên đạn giống như mũi tên rời dây cắt qua không khí, một âm thanh xé gió nhẹ mà nhanh chóng vang lên, thân ảnh chỗ cửa sổ kia biến mất, vài giọt máu rải trên bệ cửa sổ.

Vương Sở Khâm vọt ra ngoài, tuy rằng không thể gọi là mưa bom bão đạn, nhưng tiếng đạn bắn vào tường đất vẫn quá mức dứt khoát và lạnh lẽo, trái tim Giang Tự Lưu thắt chặt, nhắm chặt hai mắt tựa vào tường.

"Bịch!"

Đinh Doãn Trăn giống như một con báo săn, từ trên mặt đất bắn lên, họng súng lập tức đổi hướng, cách đó không xa người cầm súng điên cuồng bắn vào cửa khu dân cư dường như cũng không nhận ra sự tồn tại của Đinh Doãn Trăn, nhưng ý đồ của hắn quá rõ ràng, Đinh Doãn Trăn trong nháy mắt cắn chặt răng, "Anh Giang, anh trốn kỹ đi."

"Đừng ra ngoài!" Giang Tự Lưu túm lấy cánh tay Đinh Doãn Trăn, "Quá nguy hiểm..."

"Tôi không có khả năng trơ mắt nhìn bọn họ lạm sát người vô tội." Đinh Doãn Trăn nở nụ cười trấn an, giống như cậu chỉ làm một chuyện rất bình thường, sau đó bỏ tay Giang Tự Lưu ra, "Anh Giang, đừng sợ, anh trốn ở chỗ này, cho dù có người đến, anh cũng có súng."

Giang Tự Lưu làm sao có thể giữ được Đinh Doãn Trăn, chỉ có thể thấp thỏm đứng yên tại chỗ, chỉ không dám nhắm mắt nữa.

Không biết qua bao lâu, Giang Tự Lưu đã không cảm giác được thời gian dài, cửa bỗng nhiên bị mở ra, anh hoảng sợ nhìn qua, một đứa trẻ đứng ở cửa luống cuống nhìn anh.

Giang Tự Lưu dời tầm mắt đi, cúi đầu, siết chặt nắm tay, đấm mạnh xuống đất, vụt một cái từ trên mặt đất đứng lên, nhấc chân lao về phía đứa bé, ngay sau đó một giây, một viên đạn từ bên tai anh vụt qua, Giang Tự Lưu hô hấp đều đình trệ, nhưng anh vẫn theo bản năng ôm lấy đứa bé, nghiêng người trốn ở vách tường sau.

"Mẹ kiếp! Lấy mạng à?!"

Bước chân ngoài phòng dồn dập tới gần, Giang Tự Lưu cắn răng,gón tay vô thức lướt đi lướt lại trên cò súng, cuối cùng, cắn răng, nhấp một tiếng, đạn lên, Giang Tự Lưu trốn ở phía sau vách tường bước ra một bước, họng súng nhắm ngay người tới mang theo khí huyết toàn thân hùng hổ, kiên định lại quyết đoán bóp cò súng, người trúng đạn che cánh tay chảy máu, hung tợn nhìn thẳng hướng viên đạn bắn tới, giơ súng liên tục bắn phá, tiếng súng vang lên sau lưng Giang Tự Lưu, anh nhìn đứa bé đang ôm chặt đùi anh, thở dài một hơi, cởi áo chống đạn ra, khoác lên người đứa bé.

"Nếu đến đòi mạng, tao sẽ cho mày......"

Giang Tự Lưu hạ quyết tâm, dự định bất cứ giá nào, anh còn chưa kịp thấy chết không sờn xông ra ngoài, Đinh Doãn Trăn cũng không biết từ nơi nào xông lên, giống như báo săn xông lên, Giang Tự Lưu bị kéo ngã về phía sau trên mặt đất,

"Bịch!"

Một viên đạn bắn thẳng vào áo chống đạn của Đinh Doãn Trăn, hắn lập tức giơ súng lên không chút do dự, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, viên đạn chạy lệch phương hướng, dễ dàng tránh thoát, Đinh Doãn Trăn cũng bắt được cổ tay, ngay sau đó lại vặn một cái, súng trong tay rơi xuống đất.

"Anh Giang nổ súng đi!"

Đinh Doãn Trăn và người của tổ chức khủng bố trong nháy mắt ẩu đả với nhau, rút đao bên hông ra chém về phía đối phương, túm lấy tay hắn cũng làm rớt súng của hắn, thế cục trong nháy mắt xoay chuyển, đối phương cũng rút dao ra, hai người dây dưa với nhau, mắt thấy đao của đối phương sắp đâm vào người Đinh Doãn Trăn, Đinh Doãn Trăn ra sức đạp vào đùi đối phương một cái, trong nháy mắt hai người tách ra, đối phương bỗng nhiên giống như sói đói nổi lên, trong nháy mắt nhào về phía Giang Tự Lưu, Đinh Doãn Trăn còn chưa kịp đứng lên đã nhào tới, tay không tiếp được lưỡi dao kia,

"Đoàng!"

Súng trong tay Giang Tự Lưu đã bốc khói trắng, máu não ở giữa như trút nước, Đinh Doãn Trăn buông lỏng tay ra, nhìn người vừa rồi còn hung thần ác sát quỳ rạp xuống đất, rầm một tiếng nằm xuống đất.

Cùng rơi xuống đất, còn có một giọt nước mắt vô thức rơi ra của Giang Tự Lưu.

Nhân từ, từ bi.

"Thầy ơi, lần này em đã làm được chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip