(chuyện tơ lòng jumpol rối ren vì nhóc con atthaphan)jumpol có một hội bạn, bọn họ chẳng biết bằng cách nào đã chơi cùng nhau rất lâu, rất lâu rồi. nhưng gần đây, jumpol cảm thấy dường như mình nhạy cảm với tất cả mọi hành động của tay tawan, cậu bạn thân nhất của mình. nhưng nếu suy nghĩ kĩ hơn một chút, lược đi một vài tiểu tiết, thì cũng không hẳn là "mọi hành động""mọi hành động" ở đây, có lẽ phần lớn là "hành động" liên quan đến gun atthaphan.…
"P'Off, ngày mai mình về rồi, anh có thấy tiếc không?""Tiếc. Nhưng không phải tiếc nuối nơi này mà là tiếc nuối em của thời gian trước. Tiếc nuối một em từng nói thương anh."…
Lòng em đã tỏ, nhưng em chẳng rõ được lòng anh. Em yêu đến độ nào không thể đong đếm, anh ngã vào tình em cũng chẳng thể hay."Gun Atthaphan, liệu em đã yêu một người như anh thế nào?"…
Park Jimin hôn Jung Hoseok dưới màn mưa.Park Jimin cưỡng ép ôm lấy tấm lưng vững chãi của Jung Hoseok. Nấc nghẹn.Jung Hoseok đi rồi. Nơi tỉnh lẻ chỉ còn lại Park Jimin đơn độc trưởng thành.…
Đây là một nơi mình chia sẻ những câu chuyện do mình nghĩ đến mỗi khi thấy Hoonsuk trong các lịch trình. Sẽ là ngẫu hứng, rảnh rảnh là mình sẽ viết, câu từ sẽ không được trau chuốt và nội dung đôi khi hơi xàm xí chút.…
seriesNhững mẩu chuyện nho nhỏ, những mối tình không có thật tớ viết cho các cậu cùng những loài hoa. Từng loài, từng loại một đều mang một câu chuyện phía sau. Và các cậu cũng thế, từng người một có những câu chuyện của riêng mình.…
khi mình già đikhi ánh hào quang không còn rực rỡ,dẫu con đường mỗi người chọn không còn giống nhau, nhưng tất cả vẫn là những người thân thương nhấtkẻ tìm được gia đình, người tìm được tình yêu, kẻ vẫn dành hết lòng mình theo đuổi âm nhạc, người vẫn miệt mài nhiệt thành như những ngày bắt đầu,...khi mình già đibên bàn trà vẫn là những gã độ ngoài ba mươi cười rạng rỡ.…
Chào các bạn thân yêu, hãy ngồi uống trà và nhẹ nhàng ghé qua truyện của mình để dành ra những phút giây thảnh thơi giữa chốn xô bồ của cái fandom countryhumans này nhé !Nơi đây mình vẽ xằng vẽ cuội, quệt quệt chơi chơi và nhận đơn vẽ tùy hứng ạ.…
Tôi vẫn nhớ những ngày thu rất xanh, những ngày mà người còn bên tôi, chẳng biết tự bao giờ, thu chỉ còn là thu, chẳng còn là những ngày xưa yêu dấu. Tôi vẫn nhớ những mùa đông ấm áp bên người, nhưng khi người rời đi, đông lại trở về là đông, lạnh lẽo và trống vắng.Người đi mang theo cả mùa xuân tươi đẹp, lấy đi ấm áp của mùa hạ trong tôi, Soviet không còn nữa, tất cả chỉ còn là những hoàng hôn tím chứa những lời yêu muộn màng, những cánh hướng dương khô héo chẳng ai thay mới trong phòng làm việc của America.Tuyển tập oneshot tôi viết cho SovAme, tất cả đều là oneshot riêng lẻ. Liệu đó là thực hay mơ? Là quá khứ đã trôi qua hàng mấy thập kỷ, là hiện tại nơi mà người chẳng còn tồn tại, hay là tương lai mà tôi luôn hằng mong đợi? Có phải đôi ta đã từng có những ngày tháng tươi đẹp như thế, hay chỉ là những giấc mộng viễn vông mà tôi tự mơ đến để nguôi ngoai đi nỗi nhớ nhung da diết trong lòng? Ta chỉ biết họ đã từng và sẽ mãi yêu nhau như thế, dù một người đã mãi mãi dừng lại ở thế kỷ 20, mãi mãi ở lại trong một thời xa xăm, rất lâu, rất lâu về trước, để những kỷ niệm đẹp của tình ta sẽ còn lại mãi cùng với dòng chảy vội vàng của lịch sử, chẳng đợi chờ ai, chỉ kịp để tiếc thương cho người.…