[MoonPhuong/PhuongMoon] Em Vẫn Luôn Yêu Cô
Nguyễn Lê Diễm Hằng x Bùi Thị Bích Phương…
Nguyễn Lê Diễm Hằng x Bùi Thị Bích Phương…
"Yêu thầm chính là tự ti, vì tự ti nên mới lựa chọn yêu thầm."Lần đầu tôi gặp cậu là vào một chiều mùa thu lá vàng rơi rụng, khi cái nắng gắt, nóng nực của mùa hạ đã chịu vơi đi trên mảnh đất thủ đô này.Ngày mà tôi quyết định buông bỏ tình cảm đơn phương đó, là ngày mà ánh nắng ấm áp của mùa xuân đang dần xâm chiếm mọi ngõ ngách vẫn còn đang vương chút hơi lạnh còn sót lại của ngày đông giá rét.Xuân qua, Hạ đến, Thu đi, Đông về. Thì ra tôi đã thầm yêu cậu lâu đến thế, thứ tình cảm ngay từ đầu đã biết trước không có kết quả, vậy mà sao vẫn dại khờ, tơ tưởng mãi về sau?---"Thầm Yêu Ánh Dương Rực Rỡ" được viết bởi Mây Quýt (maytrang27).Đăng lần đầu tại Wattpad vào ngày 07/09/2023. Bìa minh hoạ: Gumi Books----Chào mừng bạn đến với chuyến hành trình của "Thầm Yêu Ánh Dương Rực Rỡ".…
"Hoa Anh Thảo Dưới Ánh Trăng"Tôi yêu em - một tình yêu lặng lẽ, day dứt, và không bao giờ được hồi đáp.Những cánh hoa anh thảo bắt đầu nở rộ trong lồng ngực tôi, đẹp đẽ nhưng cũng rút cạn từng hơi thở. Tôi biết mình sẽ chết, nhưng tôi thà đau đớn mà nhớ em, hơn là sống mà quên đi tình yêu này."Anh yêu em, nhưng em không cần phải bận lòng."…
Những câu chuyện với 30 em bé xinhfocus on MiuCam & MoonPhuong ó…
"Chị biết vì sao em thích chị không ?""Vì sao ?" " Vì em thương chị""Hai cái đó khác nhau à ?""Khác chứ...thích vì chị là thần tượng thời bé của em, còn thương là như vầy nè..."Em cúi người xuống hôn nhẹ lên môi nàng, một nụ hôn ngọt ngào và dịu dàng như thể tất cả những yêu thương em chỉ dành riêng cho nàng, nàng thơ của em, nàng là thanh xuân, là nổ lực, là ước mơ, là nhiệt huyết và là tình yêu của em.…
Tôi ghi chép lại quá trình yêu cậu ấy của tôi ở đây, để nhắc nhở tôi rằng tôi đã từng thích một người. Ghi chép lại toàn bộ cảm xúc của tôi khi nhìn cậu ấy từ xa. Tôi thích cậu ấy, nhưng không bao giờ có cơ hội và dũng khí để bày tỏ. Dù thế tôi vẫn trân trọng nó, và cảm ơn vì đã cho tôi có cơ hội được quan tâm ai đó. Tôi không hối hận, vì thích cậu.…
Tình yêu giữa Bích Phương và Lamoon giống như một bản nhạc không cần giai điệu, chỉ bằng ánh mắt và cử chỉ cũng đủ để truyền tải tất cả. Bích Phương trưởng thành, điềm tĩnh, ít nói nhưng mỗi hành động đều tinh tế, như cách chị cẩn thận kéo áo khoác cho Lamoon giữa trời lạnh hay im lặng chờ cô kết thúc một buổi quay dài. Lamoon lại là gam màu tươi sáng, luôn tràn đầy năng lượng và tinh nghịch, nhưng khi đứng trước Bích Phương, cô trở nên dịu dàng một cách tự nhiên. Giữa họ không có những lời hứa hẹn ồn ào, chỉ có sự hiện diện bền bỉ - một thứ yêu thương lặng lẽ nhưng đủ sâu để kéo nhau qua mọi sóng gió.…
Có đôi khi, bạn giữ khoảng cách với ai đó. Không phải là không quan tâm, mà là bạn biết rõ người ấy không thuộc về mình…
Cúp le này cx dthw mà k ai lm nên t lm lnÀ mà mỗi ngày 1 chap nha , CN thì cs thể là 2 chap ( k năn nỉ thêm chap dc đâu t cố định r còn mà cs trường hợp ngoại lệ thì t thêm 1 chap cho )VUI LÒNG CHƠI TRONG ĐÂY , KHÔNG ĐEM RA NGOÀI VỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO ❗…
Phuwin - một cậu hầu mồ côi được đưa về phủ Naravit - chưa từng nghĩ mình sẽ vướng vào một tình cảm vừa ngọt ngào vừa nghiệt ngã đến vậy.Còn Pond - cậu chủ thứ hai của phủ, kiêu ngạo, cứng đầu - lại chẳng ngờ trái tim mình sẽ loạn nhịp vì một người mà thân phận còn chẳng đủ để ngẩng đầu trước bàn tiệc.Từ những lần trách phạt vô cớ, ánh mắt lén nhìn, bàn tay vô tình chạm nhẹ... họ rơi vào nhau như hai mảnh vỡ định sẵn sẽ không thể rời.Nhưng yêu nhau giữa một phủ đệ đầy lễ nghi và quyền lực, giữa những ánh nhìn rình rập và âm mưu chính trị, liệu có gì ngoài bi kịch?…
Từ những va chạm đầu tiên nơi hậu trường đến lúc cùng nhau đối diện với thị phi, scandal và những hợp đồng bị huỷ, mối quan hệ của họ lớn dần trong im lặng và thấu hiểu.…
Nếu có ai hỏi thứ tình cảm đau đớn nhất trên thế gian này là gì ? Tôi sẽ thẳng thắn mà trả lời : Đó là đơn phương.Đơn phương là thứ tình cảm dễ nản lòng. Đơn giản thôi, nếu nói ra và được đối phương đón nhận thì nó đâu còn là đơn phương. Nó vừa mông mị vừa lưu luyến. Tiến không được mà lùi cũng không xong. Vì vậy tôi hi vọng với tác phẩm này, những ai đang yêu đơn phương sẽ tìm cho mình được sự đồng cảm, sự sẻ chia từ những câu chuyện.Truyện gồm 10 chương khác nhau, mỗi chương là một câu chuyện nhỏ, đều xoay quanh tình yêu của tuổi trẻ. Tất cả đều có một điểm chung : yêu đơn phương.Nếu bạn là một người yêu sự hoàn mỹ và hạnh phúc thì đừng nên xem thử. Bởi thứ tình cảm tôi sắp viết ra đây, nó vô cùng đau đớn và bi thương.Thân ái. Sài Gòn, 29.5.2018…
Tôi là một cô gái rất hậu đậu, ít nói, không quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh. Nhưng từ khi có cậu ấy xuất hiện tôi đã thay đổi.…
Chỉ đơn giản là từng yêu nhau, người thì hết, tôi thì còn.…
Mùa Hoa Nở Rộ Giữa Chúng TaTrong thế giới rực rỡ của ánh đèn sân khấu và những khung hình điện ảnh, có những câu chuyện không bao giờ được kể.Sơn Thạch - một ca sĩ mang giọng hát dịu dàng, và Neko - một đạo diễn trẻ đầy khát vọng, tưởng như là hai người xa lạ, nhưng giữa họ tồn tại một sợi dây vô hình.Những cánh hoa Lưu Ly và Cẩm Tú Cầu bắt đầu rơi - lặng lẽ và đau đớn. Phải chăng đó là dấu hiệu của những bí mật đang dần bị phơi bày? Hay là tiếng gọi của những trái tim khao khát mà không dám bước tới?Lưu Ly - loài hoa nhỏ bé, khiêm nhường, mang trong mình lời nguyện cầu: "Xin đừng quên tôi." Những cánh hoa xanh dịu dàng như nỗi lòng của một trái tim sợ hãi bị lãng quên, âm thầm yêu nhưng không dám nói.Cẩm Tú Cầu - rực rỡ mà mong manh, mỗi cánh hoa là một mảnh cảm xúc thay đổi theo thời gian. Tựa như tình yêu nặng trĩu không bao giờ được gửi trao, loài hoa ấy nở ra giữa những niềm đau và khát vọng.Hai loài hoa ấy, mỗi cánh rơi xuống đều như một lời thầm thì. Trong im lặng, chúng giữ lấy những bí mật của những trái tim yêu đơn phương, nở rộ không phải để được nhìn thấy, mà để nói lên một tình yêu không lời.Mùa hoa ấy sẽ nở rộ - nhưng liệu những bông hoa có còn phải rơi nữa hay không?Một câu chuyện về tình yêu giấu kín, những cánh hoa rơi và hành trình vượt qua nỗi đau để tìm lại ánh sáng.…
Khôi Nguyên nói: Số nguyên tố là con số cô đơn. Nó chỉ có thể chia hết cho một và chính nó.Tường Minh nói: Số nguyên tố không cô đơn. Chúng có những số nguyên tố khác bầu bạn.Hay là; chuyện đơn phương thư giãn của những chàng trai xuất chúng.…
"Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình áiAnh chỉ là người say bên đường em nhìn thấyEm đi đi người điên không biết nhớVà người say không biết buồn"Mùa đông ở Sa Pa cứ thế bủa vây lấy tôi. Cái lạnh bấu chặt vào da thịt, rét buốt như những lời chưa kịp nói ra. Anh biến mất, chỉ để lại một bức tranh trên giá vẽ, như một vết cứa lên khoảng trống trong lòng tôi. Tôi biết anh sẽ rời đi. Chỉ là, tôi đã hy vọng... Một điều gì đó. Một sự lưu luyến. Một chút lưỡng lự. Nhưng không có. Anh để lại bức tranh, còn tôi để lại chính mình. Tôi đứng đó, nhìn những sắc màu loang lổ, tự hỏi: Có phải tôi đã yêu một kẻ chưa từng dừng chân? Có phải tôi đã yêu mùa đông của anh?…
"Mỗi năm vào tháng 10, Sơn Thạch lại lên chuyến tàu về thành phố cũ. Nơi đó có ngôi trường tiểu học, có con phố quen thuộc, và có một người mà anh đã yêu suốt cả thanh xuân."Anh yêu Trường Sơn - một tình yêu không nói thành lời, một tình yêu đẹp như nguyệt thực: rực rỡ nhưng ngắn ngủi, để rồi chỉ còn lại bóng tối cô độc.Năm tháng trôi qua, Trường Sơn kết hôn, xây dựng gia đình, còn Sơn Thạch vẫn đứng lặng lẽ trong khoảng trời riêng của mình, nhìn từ xa, chúc phúc từ xa.Mỗi mùa nguyệt thực, anh chờ em. Chờ một ánh mắt, một nụ cười, hay chỉ là một khoảnh khắc để trái tim được sống trong hồi ức cũ.Nhưng rồi sẽ đến một ngày, người chờ đợi phải tự tìm lối đi cho chính mình. Liệu anh có thể buông tay và để lại quá khứ phía sau?"Một câu chuyện buồn man mác về tình yêu thầm lặng, về những lời chưa kịp nói, và về cách một trái tim học cách yêu, học cách buông bỏ."…
"Tôi mất cả thanh xuân để yêu em, nhưng không đủ dũng khí để giữ em ở lại."Sơn Thạch là ca sĩ chính của một ban nhạc nổi tiếng, người luôn dùng âm nhạc để kể những câu chuyện chưa từng nói ra. Trong buổi diễn cuối cùng của chuyến lưu diễn lớn nhất đời mình, anh trình bày một bài hát mới - bài hát được viết dành riêng cho Trường Sơn, người mà anh yêu sâu đậm nhưng chưa bao giờ đủ can đảm thổ lộ.Tình yêu của Sơn Thạch là những lần lặng lẽ ngồi bên Trường Sơn, nghe cậu tâm sự về những áp lực của cuộc sống. Là những tin nhắn đêm khuya, những câu hỏi không lời đáp, và cả những khoảnh khắc mà anh chỉ biết nhìn cậu dần gục ngã.Bài hát ấy không chỉ là lời tạm biệt dành cho Trường Sơn, mà còn là lời tạm biệt với chính mình - một Sơn Thạch từng yêu đơn phương, từng hy vọng, và từng đau đớn khôn nguôi."Khúc Ca Cho Em" là câu chuyện buồn man mác về tình yêu không lời, về những nỗi tiếc nuối không bao giờ được bù đắp, và cách một trái tim học cách yêu, học cách buông bỏ qua từng giai điệu.…
Yêu một người là mong muốn người ấy được hạnh phúcTôi xin phép sửa lại... đúng hơn là thêm thắt một chút:"Yêu một người là mong muốn người ấy được hạnh phúc, nhưng là hạnh phúc khi ở bên mình chứ không phải ở bên người khác."…