30
Hai người xuất phát từ biệt thự ngoại thành, lúc đến nhà tang lễ cũng đã không còn sớm. Vòng hoa nhiều đến nỗi chất đầy ở ngoài cửa, đường vào trong tối om om, toàn là đầu người, nhưng bắt mắt nhất vẫn là khuôn ảnh tối tối ở tận cùng lối vào.
Chu Chính Đình đứng ở cửa, trầm mặc nhìn bức ảnh mím mím môi.
"Cuối cùng anh cũng đến rồi."
Chu Chính Đình đứng chưa được bao lâu, Hoàng Minh Hạo đã chen ra khỏi đám người đi về hướng anh, nở một nụ cười vô cùng gượng.
Hoàng Minh Hạo lớn lên cùng Chu Chính Đình, thời gian ở cùng thầy Bạch cũng không hề ít, nỗi đau trong lòng cũng không kém Chu Chính Đình là bao. Vành mắt cậu hồng hồng, rõ ràng là dấu vết lưu lại của việc khóc rất lâu, sau đó lại lau chùi qua loa.
Hoàng Minh Hạo liếc nhìn Chu Chính Đình, một người mẫn cảm như anh giờ này lại không có biểu hiện gì quá thái, chỉ đưa tay ra xoa xoa đầu cậu. Nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay Chu Chính Đình làm Hoàng Minh Hạo như mất khống chế, cúi thấp đầu cắn môi, nước mắt không ngừng tí tách.
"Muốn khóc thì khóc đi, khóc xong nhớ lau mặt cho sạch, chút nữa còn phải an ủi gia đình, cố gắng kìm chế một chút."
Chu Chính Đình ôm ôm Hoàng Minh Hạo, Hoàng Minh Hạo lại không dám để nước mắt rơi lên tây trang của Chu Chính Đình, chỉ có thể cúi đầu thật thấp liên tục gật gật. Sau khi khóc một trận thật lớn mới ý thức được bên cạnh Chu Chính Đình còn có một người khác.
Hoàng Minh Hạo xấu hổ đưa tay lên nhanh chóng lau khô nước mắt, ngước lên nhìn Thái Từ Khôn.
"Anh, vị này là?"
"Thái Từ Khôn, bạn của anh."
Chu Chính Đình không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng trả lời.
"Khôn, cậu ấy là Hoàng Minh Hạo, là em trai lớn lên cùng anh từ nhỏ đó."
"Xin chào, mong được chỉ giáo nhiều hơn."
Thái Từ Khôn đưa tay ra, lộ một nụ cười chuẩn "công thức", Hoàng Minh Hạo cũng chỉ có thể ngây ngốc đưa tay mình ra nắm lấy, cũng không biết nói gì hơn.
Thái Từ Khôn cười yếu ớt quan sát cậu ta một chút, cậu nhớ tới mình đã từng giả giọng Chu Chính Đình nói chuyện qua điện thoại với Hoàng Minh Hạo. Thái Từ Khôn không chút biến sắc đánh giá Hoàng Minh Hạo: tuổi tác không lớn, quan hệ với Chu Chính Đình cũng không tệ, tâm tình khống chế không được tốt, vết chai ở vị trí ngón tay cầm súng không quá lớn, lòng bàn tay còn có chút trẻ con, kỹ thuật tranh đấu chắc là cũng tương đối kém. Nhìn tổng thể đây không phải một đặc công ưu tú, nhưng nhất định là con trai của một gia đình bối cảnh không hề tệ.
"Đi vào thôi, gia đình mấy người họ ở bên, vừa nãy đều nói muốn gặp anh."
"Gặp anh?"
Chu Chính Đình ngây ngây chỉ vào mình, nhưng không cân nhắc nhiều mà nhanh chóng chen vào đoàn người cùng Hoàng Minh Hạo. Thái Từ Khôn vô cùng trầm ổn, không lộ ra nửa phần quái lạ, theo sát đằng sau Chu Chính Đình.
Người rất nhiều, tiếng khóc thét nức nở vờn quanh toàn bộ phòng khách. Chu Chính Đình đi vào, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bức ảnh ở chính giữa gian phòng, thấy khuôn mặt quen thuộc kia mỉm cười với mình, tâm trạng không khỏi trùng xuống.
Việc đầu tiên Chu Chính Đình dự định làm khi trở lại thành phố này đó chính là đến chào hỏi thầy Bạch, nào đâu biết rằng hai người họ lại gặp nhau như thế này. Chu Chính Đình nhíu nhíu mày, Thái Từ Khôn lập tức cảm giác được tâm trạng của Chu Chính Đình đang không ổn định, liền đưa tay xuyên qua đoàn người nắm chặt lấy tay anh.
"Khôn..."
Chu Chính Đình bị tóm lấy lập tức tỉnh lại, quay đầu lại liếc mắt một cái, chạm phải ánh mắt sáng rực của Thái Từ Khôn.
"Em đây."
Không có an ủi, cũng không có lời thừa thãi, giờ khắc này sự dịu dàng lớn nhất chính là làm bạn bè. Thái Từ Khôn này chưa từng tham sự vào quá khứ của Chu Chính Đình, bởi vậy cậu tôn trọng tất cả những lựa chọn của anh trong từng tình cảnh, nhẫn nại cũng được, khóc lóc cũng được, nói chung cậu vẫn sẽ ở đây bên cạnh anh.
Chu Chính Đình có chút cảm động, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay kia chậm rãi chảy vào trong từng mạch máu, khiến tâm trạng của anh tốt hơn rất nhiều. Anh muốn nắm chặt lấy tay Thái Từ Khôn, đan xen mười ngón vào nhau, thế nhưng đám người xung quanh lại tách họ ra. Chu Chính Đình vội vàng buông tay Thái Từ Khôn, nhìn thấy có một người phụ nữ quen thuộc đang được người khác dìu tới, bà khóc đến kiệt sức, đứng cũng không vững. Chu Chính Đình chăm chú quan sát, nếu như nhớ không lầm, đây chính là mẹ của thầy Bạch.
"Dì, đây chính là người dì muốn tìm."
Người đang dìu bà ta chỉ chỉ vào Chu Chính Đình, bà ta ngẩng mặt lên nhìn một chút, sau đó như tìm thấy một nhánh cỏ cứu mạng, trực tiếp nắm lấy tay Chu Chính Đình.
"Chính Đình...... Là cậu...... Đúng là cậu......"
"Dì, là con, mong người cẩn thận thân thể, đừng kích động."
Chu Chính Đình thấy bà khóc đến sắp ngất, vội vàng chạy tới đỡ lấy.
Khi còn nhỏ, huấn luyện cùng thầy Bạch, Chu Chính Đình cũng thường thường được gặp người phụ nữ này. Loáng một cái, mấy năm trôi qua, gương mặt bà cũng xuất hiện những dấu vết của năm tháng. Bà cầm lấy tay Chu Chính Đình khóc lóc, nước mắt chưa khô trên bàn tay thấm vào làn da anh, đâm đến đau nhói từng lỗ chân lông.
"Chính Đình, tên kia mang tội giết người... Cậu biết mà, đúng không?"
Mang tội giết người?
Là chỉ......August à?
Chu Chính Đình nghe đến chữ đó, nhất thời cảm thấy tay chân mình có chút cứng, anh nhìn người trước mắt khóc đến kiệt sức, trong lòng vô cùng hỗn độn. Anh biết Thái Từ Khôn hiện tại đang đứng ở phía sau, không cần nhìn anh cũng có thể tưởng tượng ra sự bất đắc dĩ trong mắt cậu.
"Chính Đình, nhất định cậu phải bắt được hắn... Thầy của cậu vẫn còn trẻ như vậy....Kẻ mang tội giết người kia phải làm sao....Tôi...."
Người đàn bà nọ khóc đến kích động, gần như lạy ở trên mặt đất. Toàn thân Chu Chính Đình cứng đờ tại chỗ, anh rất muốn rời đi, nhưng chân tay lại không nghe lời. Một người mặc thường phục đứng ở bên cạnh đúng lúc đó chạy đến đỡ lấy bà, mở miệng khuyên:
"Dì đừng kích động, anh Chu là do cấp trên phái xuống, nhất định sẽ bắt được hung thủ."
Không.
Không phải.
Cậu ấy không phải hung thủ giết người.
Chân tướng trong lòng Chu Chính Đình rõ ràng không thể nào an ủi được người trước mắt, toàn thân anh cứng đờ không thể nhúc nhích. Anh đối diện với người phụ nữ gần như không khống chế được mà khóc thét lên, suýt chút nữa nghẹt thở, có cảm giác như anh cũng sắp bị hoàn cảnh ngột ngạt này ép đến khô rồi.
Chu Chính Đình, nhúc nhích đi! Cho dù là nói dối cũng phải an ủi bà ấy một chút!
Nội tâm Chu Chính Đình xoắn xuýt lại, cổ họng như bị một cây đinh ba của ác ma chặn lại, trở nên mất tiếng, chỉ có thể trơ ra nhìn người trước mắt bất lực cầu cứu.
Anh nên nói cái gì?
Trong đầu Chu Chính Đình vẫn vô cùng hỗn độn, bỗng nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh. Thái Từ Khôn từ phía sau đi đến trước mặt Chu Chính Đình, vô cùng tỉnh táo ngồi xổm xuống. Cậu lấy ra một chiếc khăn tay đưa về hướng vị phu nhân nọ, phối hợp với một người mặc thường phục, vỗ lưng cho bà, giúp bà điều chỉnh hô hấp.
"Dì, mong người nén bi thương, thân thể quan trọng, kẻ mang tội giết người kia sớm muộn cũng sẽ bị bắt."
Không phải, kẻ giết người thực sự đã chết rồi.
"Tôi muốn hắn....Muốn hắn đền mạng cho con trai tôi....."
"Được, người yên tâm, nhất định hắn sẽ được nghiêm trị."
Khôn phải như vậy, Thái Từ Khôn, cậu không nên nói nữa....
Chu Chính Đình nhìn bóng lưng của Thái Từ Khôn, cậu đang kiên nhẫn an ủi tâm tình của người trước mắt, hời hợt mà nói, đây rõ ràng là chuyện không hề liên quan gì đến cậu. Chu Chính Đình cố gắng hít thật sâu duy trì bình tĩnh, lắng xuống một chút, anh có thể nghe được âm thanh bàn luận ở xung quanh.
Anh nghe thấy có người nói thủ đoạn của August thật độc ác.
Anh nghe thấy có người nói August giết người như ngóe.
Anh nghe thấy có người nói phải giết August ngay tại chỗ.
Anh thậm chí nghe thấy có người đang nói, cho dù là án tử hình cũng vẫn còn quá nhẹ.
Những âm thanh ầm ĩ đến từ bốn phía xung quanh loạn lên, trong mắt tất cả mọi người, mũi dao đều chĩa vào Thái Từ Khôn. Cậu bị phản đối, bị nghi ngờ, bị thóa mạ, cậu bị những người không biết gì kia hận đến tận xương tủy, nhưng vẫn kiên nhẫn đi an ủi người khác.
Không phải là Thái Từ Khôn không nghe thấy, mà chỉ là cậu không có cách nào để giải thích.
Ở trong đại sảnh lớn như vậy, hai người họ chỉ cách nhau không tới một mét.
Một người trở thành người mà mọi người tin rằng là Chúa cứu thế để gửi gắm hi vọng, một người lại gánh vác tội danh ngập trời vì bị nghi ngờ giết người.
Thái Từ Khôn, mau nói cho anh biết đi, làm sao để cứu em đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip